Từ Huyền cũng phát giác, sau khi Lục sư bá biết được căn cốt mình tuyệt hảo, thái độ ngữ khí rõ ràng tốt hơn nhiều lắm.
- Tốt, sau khi tiến vào Bí Cảnh, có ngươi đi theo bên người Cầm nhi, lão phu ngược lại là rất yên tâm.
Lục sư bá cuối cùng nhất vuốt râu mà cười, đối với Từ Huyền thập phần ưa thích, giải quyết dứt khoát.
Sau đó, Lục sư bá lại truyền Lâm sư huynh cùng Du Cầm tới.
Lâm sư huynh tất cung tất kính đi tới, khóe mắt liếc qua Từ Huyền, trong lòng cười lạnh.
Du Cầm có chút khẩn trương nhìn về phía Từ Huyền, hiển nhiên thập phần lo lắng.
- Bái kiến sư tôn.
Sau khi hai người hành lễ, chia làm hai bên.
Lâm sư huynh ngạc nhiên phát hiện, thần sắc của sư tôn hiền lành, trong mắt có chút vui vẻ, cũng không phải lạnh lùng hòa khí nộ như trong tưởng tượng, trong nội tâm cảm thấy khó hiểu.
- Cầm nhi, vi sư không nhúng tay vào lựa chọn hộ pháp của con, ba ngày sau do Từ Huyền cùng Lâm Phong, theo ngươi tiến vào không gian Bí Cảnh.
Thần sắc Lục sư bá tường hòa, vỗ tay mỉm cười.
- Vâng, sư tôn.
Du Cầm thoáng giật mình, lập tức vui vẻ đồng ý, đôi mắt đẹp nhìn về phía Từ Huyền, có vài phần kinh hỉ.
Từ Huyền liếc mắt nhìn nàng, cũng mỉm cười.
Mà Lâm sư huynh kia, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc khó hiểu, tròng mắt cũng muốn trừng đi ra: điều này sao có thể?
- Sư tôn, vị Từ sư đệ này vừa mới tiến nội môn, tu vi chỉ là Phàm sĩ, theo chúng ta tiến vào Bí Cảnh, phải chăng có chút…
Lâm sư huynh cẩn thận từng li từng tí nói.
- Hừ, ngươi là nghi vấn quyết định của vi sư sao?
Ánh mắt Lục sư bá lạnh lẽo, đã cắt đứt Lâm sư huynh nói.
Hắn giật mình một cái, bỗng nhiên cảm thấy một cổ áp lực phô thiên cái địa tràn đến, "Bịch" quỳ trên mặt đất:
- Đồ nhi không dám!
Từ Huyền ở bên cạnh chứng kiến, âm thầm líu lưỡi, đều là một sư tôn, nhưng đãi ngộ của quan môn đệ tử cùng ký danh đệ tử chênh lệch, lại to lớn như thế.
- Sau khi tiến vào Bí Cảnh, hai người các ngươi phải toàn lực hộ pháp Cầm nhi, nếu như nàng xảy ra không hay, ta tất sẽ hỏi tội các ngươi.
Lục sư bá nhàn nhạt nói, nhắm con ngươi lại, bắt đầu tu luyện.
Ba người tự giác ly khai, Từ Huyền cùng Du Cầm ánh mắt nhìn nhau, mang theo sắc mặt vui mừng cùng cổ vũ. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Mà mặt mũi Lâm sư huynh kia tràn đầy sợ hãi, sau khi đi ra phủ đệ trưởng lão, trong nội tâm ủy khuất đến cực điểm, nghiến răng nghiến lợi, diện mục âm lãnh:
- Sư tôn đối với Tiểu sư muội cũng quá thiên vị rồi, một Phàm sĩ như vậy cũng có thể tùy tùng tiến vào Bí Cảnh. Hừ, đến lúc đó chờ xem!
Lúc Từ Huyền đi ra khỏi phủ đệ trưởng lão, mơ hồ cảm nhận được ánh mắt căm thù của người này, trong nội tâm lại không để ý chút nào.
Phản hồi Bắc Nhai Tiểu Các, Từ Huyền nghỉ ngơi dưỡng sức, chuẩn bị ba ngày sau đi vào Bí Cảnh.
- Chỉ cần có thể tiến vào Bí Cảnh không gian, thêm chút tu luyện, ta nhất định có thể trong thời gian ngắn đột phá Luyện Thể cửu trọng. Đến lúc đó, mặc kệ lựa chọn bất luận con đường tu hành gì, ta cũng đã có đủ căn cơ hoàn mỹ nhất.
Từ Huyền kiềm chế hưng phấn, đối với ba ngày sau đi vào Bí Cảnh là tràn đầy chờ mong.
Mà ở bên trong ba ngày này, Phong Vũ Môn cùng Tinh Vẫn Kiếm Tông cùng tồn tại trên Tinh Vũ Sơn, Chân truyền đệ tử hai tông phái cùng bộ phận nội môn đệ tử, đều đang nghỉ ngơi dưỡng sức, chuẩn bị tiến vào Bí Cảnh.
...
...
Đêm trước mở ra Bí Cảnh.
Tinh Vũ Môn, bên trong linh điện màu bạc, Dương Tiểu Thiến khoanh chân mà ngồi, trên thân thể mềm mại, yểu điệu xinh đẹp, lưu quang lập loè nhàn nhạt, thiếu niên văn nhã tuấn mỹ ở bên cạnh, song chưởng khoác lên trên vai nàng, vòng bảo vệ màu xanh lá rung rung không thôi, không ngừng rót pháp lực vào trong cơ thể, tăng cường tiêu hóa dược lực.
- Dương sư muội, sau khi phục dụng khỏa Linh Khí Đan này, tu vi của ngươi tới gần Luyện Khí nhị trọng, chỉ cần đi vào Bí Cảnh không gian, đột phá Luyện Khí nhị trọng sẽ rất dễ dàng.
Nhạc Phong có chút cười nói.
Đợi cho một lát, thu hồi pháp lực, hắn nhẹ nhàng ôm tiểu mỹ nhân càng ngày càng xinh đẹp động lòng người này vào lòng, mấy tháng không thấy, Dương Tiểu Thiến càng phát ra xinh đẹp động lòng người, mị lực tăng nhiều.
Nhưng mà, thời điểm rúc vào trong ngực thiếu niên có tương lai bừng sáng này, trong óc Dương Tiểu Thiến lại không hiểu hiện lên hình dáng một thiếu niên khác, con ngươi lạnh lùng, khuôn mặt không chút biểu cảm, nhưng lại làm cho người ta muốn nhìn lần hai, trong thoáng chốc, nàng tựa hồ trở lại trong ngực thiếu niên kia, chống lại Vạn Phúc Sơn cường đại lạm dụng uy quyền...
- Sư muội, ngươi đang suy nghĩ cái gì?
Nhạc Phong hỏi đã cắt đứt suy nghĩ của nàng.
- Chỉ là đột nhiên nhớ nhà.
Dương Tiểu Thiến miễn cưỡng cười cười, trong lòng không hiểu cùng hỗn loạn: vì cái gì vào lúc này, lại đột nhiên nghĩ đến thiếu niên kia?
Nàng cưỡng chế cổ suy nghĩ này, trong nội tâm tự giễu: bất quá là một thiếu niên thiên phú bình thường, ngày sau không có bất luận cùng xuất hiện gì, hắn chỉ có thể ngưỡng mộ bóng lưng càng chạy càng xa của mình, thẳng đến rốt cuộc nhìn không thấy...
Đồng thời ở bên trong một tòa linh điện khác trên Tinh Vũ Sơn.
- Vân sư huynh, lần này may mắn theo ngươi tiến vào Bí Cảnh không gian, Vạn Phúc Sơn ta thề phải liều thân khuyển mã.
Vạn Phúc Sơn lộ vẻ sủng nịnh, mặt đầy dáng tươi cười.
Cái này làm cho Phí sư huynh ở bên cạnh hơi có chút bất mãn.
- Vạn Phúc Sơn, thật không có bái kiến người có da mặt dầy như ngươi, vì cái danh ngạch này lại theo ta vài ngày. Cũng may ngươi tấn chức Luyện Khí nhị trọng, có được một kiện pháp khí, thực lực tăng nhiều, thay ta làm chân chạy cũng không tệ.
Đại sư huynh Vân Viễn Hàng cười nhạt một tiếng.
- Hắc hắc, đến lúc đó xem Đại sư huynh tiến Bí Cảnh, đại triển thần uy, để cho những tiểu mao đầu Tinh Vẫn Kiếm Tông kia lác mắt a.
Vẻ mặt Vạn Phúc Sơn nịnh nọt, chọc cho Vân Viễn Hàng cùng Phí sư huynh cười ha ha.
- Ta lần này tiến vào Bí Cảnh không gian, chủ yếu là vì đột phá Luyện Khí thất trọng, thuận tiện lộng vài thiên tài địa bảo, chỉ cần đệ tử kiếm tông kia không chủ động xâm phạm, ta chẳng muốn đi để ý tới.
Vân Viễn Hàng hơi kiêu căng nói.
Phí sư huynh ở bên cạnh cười nhắc nhở:
- Tục truyền người mạnh nhất hậu bối kiếm tông kia là một nữ lưu, tên là Vũ Mặc, tạo nghệ kiếm đạo phi phàm. Ngoài ra còn có Nhiếp Hàn mới quật khởi, tục truyền là kiếm đạo kỳ tài trăm năm khó được...
Vân Viễn Hàng gật đầu nói:
- Kiếm Tông Vũ Mặc, đích thật là một đối thủ. Về phần Nhiếp Hàn kia, còn chưa vào được mắt của ta.
- Hừ, Nhiếp Hàn kia ở thời điểm tiễu phỉ, mới chỉ là Luyện Khí nhị trọng, chưa đủ nhắc tới.
Vạn Phúc Sơn ngoài mạnh trong yếu nói, nhưng nghĩ đến thực lực kia của Nhiếp Hàn, trong nội tâm âm thầm lo sợ.
Một chỗ khác trong Tinh Vũ Sơn.
Một nam tử anh vĩ cao ngất, lưng đeo bảo kiếm, lẳng lặng dựng ở đỉnh núi, đón gió lạnh kia thôi tới.
Ở dưới ánh trăng, bộ mặt nam tử góc cạnh rõ ràng, kiên cường như đá cẩm thạch, thần sắc lạnh lùng bá đạo, sừng sững như điêu khắc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...