Chỗ ẩn náu của Hàn Ngọc Khiêm tại nhân giới là một nhà dân bình thường, bên ngoài có hơi cũ kỹ, nhưng bên trong lại trang trí vô cùng tao nhã, cổ sắc cổ hương.
Trong nhà, Hàn Ngọc Khiêm nhắm mắt ngồi trên sô pha, hai tay nâng nguyên khí quả, đang hấp thu từng chút năng lượng trong nguyên khí quả. Hôm đó, hắn vội vã mở ranh giới không gian, đi vào Vô Vọng chi hải, xém chút lạc phương hướng. Thời gian đó, hắn bị sóng đẩy đi trong Vô Vọng chi hải, khắp nơi tìm kiếm thông đạo biên giới thông tới nhân giới, mấy lần xém táng mạng. Trời cao phù hộ, khi hắn đã nhục chí cho rằng mình sẽ chết tại Vô Vọng chi hải, hắn cuối cùng cũng trở lại được con đường chính xác, tới được nhân giới. Mà lúc này đã qua gần hai tháng từ khi hắn vào Vô Vọng chi hải.
Hàn Ngọc Khiêm chậm rãi mở mắt, cẩn thận cất nguyên khí quả đi. Hắn bị trọng thương ở Vô Vọng chi hải, nếu không phải có nguyên khí quả, hắn căn bản không thể chống đỡ nổi. Đáng tiếc xuyên vân thoa cũng bị tổn hại nghiêm trọng, để bảo đảm xuyên vân thoa được sửa chữa, hắn không dám hao tốn quá nhiều năng lượng trên người mình, chỉ có thể dựa vào nguyên khí quả để treo mạng, mà không dám hoàn toàn hồi phục thương thế. Nghĩ tới nhiệm vụ tới nhân giới lần này, vẻ bình tĩnh trên mặt Hàn Ngọc Khiêm biến mất, lờ mờ lộ ra vẻ khẩn cấp. Thời gian hắn hẹn với đối phương là hơn một tháng trước, nhưng lúc đó hắn vẫn còn bị vây trong Vô Vọng chi hải. Mới hai ngày trước hắn mới thoát hiểm tới được nhân giới, hắn truyền tin tức mình tới theo phương pháp đã hẹn cho đối phương. Nhưng đã qua hai ngày, đối phương vẫn không tìm tới. Rõ ràng hắn thấy được tin tức đối phương hiện thân tại nhân giới trên tivi, lẽ nào đối phương đổi ý?
Hàn Ngọc Khiêm càng nghĩ càng cấp bách, đại nghiệp của bệ hạ bố trí đã nhiều năm, sắp sửa thành công rồi, sao có thể vì hắn làm việc sai sót mà chậm trễ? Nghĩ thế, Hàn Ngọc Khiêm đang muốn phát một đạo tin tức nữa, lại không ngờ trong tay áo đột nhiên bay ra một điểu trùng màu lục bích to bằng ngón cái, nó kêu thét lên. Tiểu trùng tên là hử minh, là một loại côn trùng đặc biệt sống trong hư không, vì trời sinh vô cùng mẫn cảm với dao động không gian, bị Hàn Ngọc Khiêm luyện chế thành con rối, thay hắn cảnh giác dao động không gian.
“Không tốt!” Tiếng kêu của hử minh khiến Hàn Ngọc Khiêm kinh sợ tái mặt, bật người muốn chạy trốn, nhưng không gian xung quanh dường như bị giam cầm, thân người hắn chỉ hơi động, đã bị bứt đứng yên tại chỗ.
Một bóng người cao to bước ra khỏi hư không, khi Hàn Ngọc Khiêm nhìn rõ người tới thì trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc rõ ràng, vẻ mặt thì sợ hãi co rút, “Sở Mặc! Ngươi không chết!”
Sở Mặc lạnh lùng nhìn hắn một cái, phất tay, một đạo u quang lóe qua, bắn tới chỗ Hàn Ngọc Khiêm. Hàn Ngọc Khiêm sợ hãi trừng to mắt, liều mạng cử động người, muốn tránh khỏi u quang đó. Hắn biết đó là gì. Hàn cùm của kim ngư vệ, một khi đeo lên, không chỉ có thể phong trụ tu vi trong người, mà trừ Sở Mặc ra không ai có thể mở, sau này bất kể hắn chạy tới đâu, Sở Mặc cũng đều có thể tìm được.
Trước khi Hàn Ngọc Khiêm bị thương, tu vi trong người là đỉnh cao bậc năm, nếu vẫn là lúc đó, nói không chừng hắn còn một chút lực chống đỡ. Nhưng hiện tại hắn bị trọng thương ở Vô Vọng chi hải, tu vi giảm xuống bậc ba, mặc hắn giãy dụa thế nào, đều không thể thoát khỏi giam cầm của Sở Mặc.
Chỉ nghe một tiếng ‘rắc’ vang lên, trên tay Hàn Ngọc Khiêm có thêm một chiếc cùm màu đen thô bằng ngón tay. Hắn vô thức điều động tu vi trong người, nhưng ý thức của hắn lại như đá chìm đáy biển, không có bất cứ hồi ứng nào.
Cho tới lúc này, Sở Mặc mới hoàn toàn yên tâm. Lúc Vân Lam tiên triều hủy diệt, hoàng tộc đời cuối đã quét sạch sẽ toàn bộ trân bảo trong ngọc khố tiên triều, hắn không xác định được trên người Hàn Ngọc Khiêm có một hai vật bảo mệnh gì không. Hiện tại đã phong trụ tu vi của Hàn Ngọc Khiêm, bất kể trên người hắn có gì, không có tiên khí, tất cả đều phí công.
Sở Mặc cảnh giác, nhưng không biết hắn hoàn toàn không cần phải vậy. Trước khi Hàn Ngọc Khiêm tới nhân giới, quả thực được ban cho mấy bảo vật Vân Lam, để dùng phòng thân. Nhưng gần hai tháng trôi nổi trong Vô Vọng chi hải, mấy vật trên người đều bị tổn hại hết. Nếu không phải vậy, hắn cũng không cần ra mặt tìm Không Ổ Tông.
Khi tu vi của Hàn Ngọc Khiêm bị phong, chỉ nghe một tiếng bịch vang lên, tiểu trùng bay bên cạnh Hàn Ngọc Khiêm và vật trong càn khôn tay áo của hắn đều rớt xuống đất. Sở Mặc không để ý quét mắt một cái, thấy Hàn Ngọc Khiêm còn muốn giãy khỏi hàn cùm, lập tức cười lạnh, “Đừng phí công nữa, vô dụng thôi.”
Hàn Ngọc Khiêm nghiến răng, nếu đã bị Sở Mặc bắt được, thì cũng không còn sợ gì nữa. Hắn dứt khoát tuôn ra, gầm lên tức giận với Sở Mặc, “Đồ tay sai của Sở Trầm Uyên, ngươi và mẹ ngươi đều là phản đồ của Vân Lam, vô sỉ. Ngươi làm bẩn huyết thống cao quý của hoàng tộc Vân Lam, đợi đại nghiệp của bệ hạ thành công, ngươi sẽ không có kết cục tốt.”
Đối với hậu duệ Vân Lam, Sở Mặc và mẫu thân của Sở Mặc Vân Tịnh Y đều là phản đồ và sỉ nhục mà bọn họ không thể chịu đựng. Vì sự phản bội của Vân Tịnh Y năm đó, khiến đại nghiệp mưu tính nhiều năm của hậu duệ Vân Lam bị hủy, làm lộ thực lực chôn giấu tích lũy nhiều năm ra trước mặt tiên triều, xém chút bị tiên triều nhổ tận gốc. Vì thế, phụ thân của Vân Tịnh Y, tiên đế Vân Lam thượng nhậm đích thân truy tới Hư Vô hải muốn đại nghĩa diệt thân, nhưng lại bị Bách lão ngăn cản mà thân mang trọng thương, không lâu thì rời khỏi nhân thế.
Đại nghiệp bị hủy, tiên đế qua đời, hai đả kích mạnh mẽ khiến hậu duệ Vân Lam còn sót lại đều hận Vân Tịnh Y sâu sắc, thù hận này kéo dài tới lúc Sở Mặc ra đời. Một hài tử mang trong người huyết mạch của kẻ địch, quả thật làm nhơ nhuốc huyết thống Vân Lam cao quý. Sự tồn tại của Sở Mặc là sỉ nhục của Vân Lam, còn là tượng trưng cho sự phản bội của Vân Tịnh Y. Sau khi Vân Tịnh Y qua đời, anh của Vân Tịnh Y, cậu của Sở Mặc, tiên đế Vân Lam tân nhậm Vân Tịnh Hàn mấy lần xâm nhập Hư Vô hải, dự định diệt tận gốc Sở Mặc. Nếu không phải Tiêu Diêu cung phòng thủ nghiêm ngặt, Sở Mặc chỉ sợ đã sớm không còn trên đời.
Đối với lời của Hàn Ngọc Khiêm, vẻ mặt Sở Mặc không có chút biến hóa nào, chỉ là hiện lên mỉa mai, nhẹ nói: “Huyết thống hoàng tộc cao quý? Không phải chỉ là huyết mạch yêu thú sao? Ngươi nói ta vấy bẩn huyết thống Vân Lam cao quý, nhưng tạp chủng trong mắt các ngươi đây, vừa ra đời đã kích phát được huyết mạch thượng cổ yêu thú, nếu luận huyết thống thì còn thuần hơn bệ hạ của các ngươi, ông cậu tốt của ta nhiều.”
Lời của Sở Mặc nhẹ mà không mang chút tình cảm, nhưng nội dung trong đó lại khiến Hàn Ngọc Khiêm run rẩy, hắn kinh nghi không thôi nhìn Sở Mặc, “Ngươi…”
Sở Mặc khinh thường nhìn hắn, đi thẳng tới trước mặt Hàn Ngọc Khiêm, lạnh giọng nói, “Vân Tịnh Hàn bảo ngươi tới nhân giới làm gì?”
Hàn Ngọc Khiêm thu liễm tâm trạng, lắc đầu, “Ta sẽ không nói gì cả.”
Sở Mặc cười lạnh, đột nhiên bóp cổ Hàn Ngọc Khiêm, “Ngươi cho rằng ngươi không nói, ta sẽ không biết sao.”
Hắn chậm rãi siết chặt tay, “Chỉ sợ ngươi sẽ không biết, kim ngư vệ có bao nhiêu thủ đoạn.”
Hàn Ngọc Khiêm sợ hãi trừng to mắt, hắn đương nhiên biết thủ đoạn của kim ngư vệ, nhưng hắn nói rồi lẽ nào Sở Mặc sẽ bỏ qua cho hắn? Còn không phải sẽ giam hắn trong tiên lao cả đời, sao hắn có thể giống Vân Tịnh Y phản bội đại nghiệp của họ!
Hàn Ngọc Khiêm nhắm chặt mắt, tỏ thái độ không hợp tác. Sở Mặc lộ vẻ vô cùng chán ghét, tay hắn tăng lực lên từng chút. Thấy Hàn Ngọc Khiêm sắp ngất đi, Sở Mặc nhạy bén phát giác trong hư không sau lưng truyền tới dao động kỳ quái.
Sở Mặc vô thức né người, giây tiếp theo, hỏa cầu cực lớn đáp xuống nơi hắn vừa đứng. Trong hỏa cầu, một nam tử trung niên cao gầy thân mặc bào đỏ chậm rãi đứng lên, tay cầm một pháp trượng tạo hình kỳ quái, nhắm thẳng hướng Sở Mặc.
“Hỏa thần vạn nặng, hạ nhân hèn mọn của người thỉnh cầu người, giáng liệt diệm phẫn nộ của người xuống đi!”
Theo tiếng ngâm của hắn, liệt diệm vô biên cháy bùng lên cạnh Sở Mặc, hỏa long cực lớn như ẩn như hiện trong liệt diệm, dữ tợn há miệng muốn nuốt Sở Mặc.
Từ khi nam tử xuất hiện, vẻ mặt Sở Mặc đã trở nên càng thêm lãnh khốc, hắn không ngờ người của Vân Lam lại dám câu kết với ma pháp thế giới. Theo tiếng ngâm của nam tử, một đạo kim quang vút qua, kim ngư lệnh tự động hiện lên trước mặt Sở Mặc, thoáng chốc hóa thành một bộ giáp màu vàng, bao kín cả người Sở Mặc.
Sở Mặc lạnh nhạt nhìn nam tử trong ngọn lửa, tay trái phất lên, kiếm quang màu đen thật lớn bay ra khỏi tay áo, hung tợn chém xuống nam tử trong ngọn lửa.
Kiếm quang và hỏa long chạm nhau.
“Ầm!”
Ngọn lửa vô biên bùng lên, cả căn phòng thoáng chốc hóa thành biển lửa. Biển lửa này có vẻ không phải biển lửa bình thường, đồ vật trong phòng dùng tốc độ mắt người thấy được mà tan chảy. Sở Mặc nhớ tới Hàn Ngọc Khiêm bị hắn phong trụ tu vi, lập tức bước ra, đánh mấy đạo kiếm quang phong kín đường đi của nam tử bào đỏ, đi tới cạnh Hàn Ngọc Khiêm.
Bào đỏ trên người nam tử tỏa ra tia sáng lóa mắt, hóa giải từng kiếm thế của Sở Mặc. Khi Sở Mặc đi tới cạnh Hàn Ngọc Khiêm, một đôi cánh trắng khiết đột nhiên duỗi ra từ hư không, cuốn lấy Hàn Ngọc Khiêm, nhanh chóng biến mất trong hư không.
Sở Mặc khẽ nhíu mày khó thể thấy, hắn muốn theo vào hư không, nam tử bào đỏ đột nhiên nhào lên, cản trước mặt hắn.
“Hỏa thần vạn năng, xin thanh tẩy kẻ ti tiện trước mắt người…”
Sở Mặc cười lạnh, tay phải siết lại, giữa không trung hiện lên một cây cung màu vàng. Khi cánh tay phải của Sở Mặc siết chặt, kim quang lóa mắt bùng lên, một mũi tên màu vàng như lưu quang thoáng chốc ghim vào tim nam tử, trực tiếp cắt đứt tiếng ngâm của hắn.
“Dị… đoan…” Nam tử che ngực ngắc ngứ muốn ngâm cho xong, nhưng còn chưa kịp ngâm xong thì đã mềm rũ ngã xuống.
Sở Mặc lạnh nhạt nhìn di thể nam tử một cái, không tiếp tục đuổi theo Hàn Ngọc Khiêm. Nếu đã biết dư nghiệt Vân Lam và ma pháp thế giới câu kết với nhau, cụ thể bọn họ muốn làm gì đã không cần nói nhiều. Thông đạo ranh giới thông tới những giới khác của tiên giới chỉ có nhân giới là chưa phong ấn, ma pháp thế giới nếu muốn xâm nhập tiên giới như thú nhân thế giới, thì bọn họ thật sự là không tự lượng sức.
Sở Mặc nhẹ điểm giữa không trung, hư không nứt ra, di thể nam tử dưới đất trượt vào hư không. Sở Mặc đang định bước vào, đột nhiên hơi ngừng lại, dừng bước.
Trong biển lửa vô biên, thứ Hàn Ngọc Khiêm làm rơi trước đó đều bị thiêu sạch sẽ, chỉ còn độc một vật thể lớn bằng bàn tay phát ra tia sáng lam óng ánh, chớp nháy trong biển lửa. Sở Mặc không chút do dự vẫy tay, triệu màng sáng màu lam đó vào tay.
Rất nhanh, đài truyền hình bản địa liền phát sóng một tin ngắn. Một nhà dân trong tiểu khu phía đông đột nhiên bắt lửa, thiêu rụi căn nhà. May là trong căn nhà hỏa hoạn đó không có người ở, trước mắt không có thương vong về con người. Còn về nguyên nhân hỏa hoạn, những khâu liên quan đang tiến hành điều tra.
Khi tin ngắn được phát, Sở Mặc đã trở về nhà. Tiêu Dật còn đang ngủ, Sở Mặc không làm Tiêu Dật giật mình, mà lặng lẽ ngồi trước giường.
Khi còn chưa gặp Tiêu Dật, Sở Mặc không hiểu được tình cảm giữa cha mẹ mình. Đối với hắn, sự gặp gỡ của cha mẹ hoàn toàn chính là một bi kịch. Bọn họ một người bị cô lập hoàn toàn, một người từ trên cao bị đánh xuống phàm trần, cho dù cuối cùng ở bên nhau, nhưng lúc nào cũng phải sống trong nỗi sợ hãi phụ thân bất cứ lúc nào cũng có thể qua đời. Sở Mặc từng nghe Bách lão kể, mẫu thân ở tại Tiêu Diêu cung không được mọi người tiếp nhận. Trong mắt mọi người, phụ thân rơi vào bước đường hiện tại đều do mẫu thân hại.
Cho dù phụ thân yêu mẫu thân, cố chấp lấy mẫu thân, nhưng đó lại có là gì? Ngay cả Bách lão cũng không thấy họ khả quan. Sở Mặc không cảm thấy bọn họ có hạnh phúc gì đáng nói.
Từ sau khi gặp Tiêu Dật, Sở Mặc cảm thấy hắn đã có thể lý giải cha mẹ. Trên đời này sẽ có một người như thế khiến ngươi lúc nào cũng nhớ tới, lúc nào cũng muốn gặp y, muốn ôm y vào lòng. Có thể tư chất của y không tốt, có thể thân thế không tốt, có thể tướng mạo không đẹp, có thể tất cả của y đều không phù hợp với tiêu chuẩn để đứng cạnh ngươi trong mắt thế nhân, nhưng chỉ cần ngươi thích y, căn bản không cách nào khống chế cảm xúc của mình.
Sở Mặc mỉm cười, áp lực lãnh khốc như băng hiện lên trên người từ khi gặp Hàn Ngọc Khiêm bây giờ dường như đang tan ra. Tuy hắn không nói, trong lòng kỳ thật vẫn luôn canh cánh thân thế của mình. Từ sau khi hắn có thể khống chế chuyển hoán thú thể, hắn không còn chịu dùng thú thể xuất hiện nữa. Nếu không phải gặp Tiêu Dật, chỉ sợ hắn vĩnh viễn sẽ không giống như hiện tại, thản nhiên thừa nhận huyết thống thượng cổ yêu thú thuần khiết trong người mình trước mặt hậu duệ Vân Lam.
Sở Mặc nhẹ cởi áo ngoài, nằm bên cạnh Tiêu Dật, ôm chặt lấy y.
Tiêu Dật mơ hồ cảm thấy có người bên cạnh, hàm hồ hỏi, “Sở Mặc?”
Ánh mắt Sở Mặc dịu dàng, cúi đầu hôn Tiêu Dật, “Tiểu Dật, ta rất vui vì được gặp cậu.”
Tiêu Dật hoang mang mở mắt, nghĩ tới gì đó, chần chừ nói, “Không phải anh đi bắt Hàn Ngọc Khiêm sao?”
Sở Mặc cười nhẹ, lật người đè trên người Tiêu Dật, “Xuỵt, đừng nhắc tới hắn, chúng ta làm tiếp chuyện buổi trưa làm chưa xong.”
“Sở…”
Tiêu Dật muốn phản đối đều bị nụ hôn của Sở Mặc chặn lại. Hiện tại hiệu quả của rượu trái cây đã qua, Tiêu Dật hoàn toàn tỉnh táo thừa nhận nhiệt tình của Sở Mặc. Khi Sở Mặc nhanh chóng cởi quần áo, cảm giác da thịt hai người dán vào nhau nhanh chóng gọi lại ký ức buổi trưa của Tiêu Dật.
Ký ức thức tỉnh dẫn theo tình dục cũng tỉnh lại, Tiêu Dật lúng túng cảm thụ tiểu tiểu Mặc đang dựng thẳng, muốn đẩy Sở Mặc ra, nhưng lại bị Sở Mặc kéo tay, cầm lên tiểu tiểu Mặc.
“Tiểu Dật, cậu xem, nó cũng thích cậu như ta.”
Nó ở đây đại biểu cái gì không nói cũng biết. Tiêu Dật quẫn bách nhìn Sở Mặc, hoàn toàn không ngờ Sở Mặc sẽ nói ra câu này.
Sở Mặc mỉm cười, nhẹ ngậm lấy môi Tiêu Dật, còn thấp giọng nói, “Tiểu Dật, Tiêu Dật, tiểu Dật…”
Tiêu Dật ban đầu thật sự dự định đẩy Sở Mặc ra, khi uống say còn được, khi tỉnh táo y thật sự không chuẩn bị sẽ làm chuyện Sở Mặc muốn làm. Nhưng giọng thầm thì và hơi thở của Sở Mặc lại giống như ma chú, giam cầm tất cả hành động của Tiêu Dật.
Y gần như thuận theo để Sở Mặc mở thân thể ra, cảm thụ Sở Mặc cường thế tiến vào. Trong một thoáng, Tiêu Dật cảm thấy thân thể của mình đã không còn do y tự khống chế, mà toàn bộ đều bị Sở Mặc khống chế. Tiêu Dật nhẹ cắn môi, muốn ngăn cản tiếng rên rỉ tràn ra, Sở Mặc lại cưỡng chế tách đôi môi y ra, trong lúc môi lưỡi giao nhau, bức y kêu ra tiếng.
Tiêu Dật bị đỉnh tới thất thần thở dốc ôm cổ Sở Mặc, thân thể không thể khống chế run lên theo động tác của Sở Mặc, khoái cảm cực lớn từng đợt từng đợt truyền ra, Tiêu Dật vô pháp khống chế rên rỉ ra tiếng.
Sở Mặc thỏa mãn nghe tiếng rên rỉ của Tiêu Dật, nâng đầu Tiêu Dật để y nhìn mình.
“Tiểu Dật, ta thích em!”
Khoái cảm chìm ngập truyền tới, tuy đầu óc Tiêu Dật trắng xóa, nhưng lại khắc sâu câu này vào tim.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...