Dung Nhị cảm thấy hắn đã sắp xui xẻo chết rồi, hắn cái gì cũng không làm, đang ngồi ở nhà chơi game, sau lưng đột nhiên xuất hiện một người, mở miệng liền hỏi hắn, “Vương Lâm có thành thần không?”
Hắn lúc đó đầu óc chỉ nghĩ tới game, làm gì còn nhớ Vương Lâm là ai, tùy tiện hỏi ngược một câu, Vương Lâm là ai? Hỏi xong hắn mới ý thức được không đúng, đáng tiếc đã muộn rồi, giây tiếp theo cả người hắn liền mất đi tri giác.
Đợi khi hắn tỉnh lại, phát hiện bản thân đang ở trong một căn phòng cổ sắc cổ hương. Dung Nhị chớp chớp mắt, phản ứng đầu tiên là lẽ nào hắn đã xuyên việt? Suy nghĩ này thoáng qua, Dung Nhị lập tức trở nên kích động, thiên hạ tranh bá ta tới đây! Các mỹ nữ muội tử ta tới đây! Các tiểu đệ cường lực ta tới đây! Đáng tiếc sự kích động của hắn còn chưa duy trì được ba giây, giọng nói như ác ma đó lại lần nữa vang lên, “Tỉnh rồi?”
Dung Nhị lập tức run người, run rẩy ngẩng đầu lên, liền thấy một thanh niên tuổi tác tương đồng hắn đứng ở đó, trên mặt là nụ cười không mang ý tốt. Dung Nhị vô thức nặn ra một nụ cười lấy lòng, “Vị đại hiệp này…”
Từ Sắt Nguyên hừ một tiếng, “Gọi ta thần!”
Dung Nhị, “…”
Hảo hán không chịu thiệt trước mắt, Dung Nhị lập tức điều chỉnh tâm trạng, nịnh nọt mở miệng lần nữa, “Vị thần này…”
“Thần cái đầu!” Từ Sắt Nguyên vỗ laptop trước mặt Dung Nhị, hung ác nói: “Cho ngươi ba ngày, nhất định phải viết được đoạn Vương Lâm thành thần, không cho phép xài từ vô nghĩa cũng không cho phép nhảy đoạn, đúng rồi, ta vẫn thích Trương Hiểu Vi, nhất định phải cho nàng thêm phần diễn, viết không xong, hừ hừ…”
Từ Sắt Nguyên phất tay, chung trà trên bàn lập tức bay ra, vẽ một đường cong hoàn mỹ trong không trung, rồi xoảng một tiếng vỡ nát trên tường.
Tất cả đã biểu đạt trong đó!
Dung Nhị há mỏ trợn mắt nhìn động tác của Từ Sắt Nguyên, giây tiếp theo giật mình tỉnh lại, tóm lấy laptop, không bận tâm gì nữa hai tay đánh chữ như bay. Mấy ngày tiếp theo, trở thành hồi ức khổ bức nhất trong ký ức của Dung Nhị, đương nhiên Từ Sắt Nguyên cũng trở thành ác mộng trong một thời gian dài của hắn. Còn về tương lai không bao lâu, sau khi Dung Nhị trở về nhân giới, đã viết đoạn kinh nghiệm tự trải này thành tiểu thuyết [Cuộc sống trong phòng tối của ta tại tiên giới], trong đó Từ Sắt Nguyên bị hắn viết thành fan tiên nữ điên cuồng mê luyến hắn, vì có được hắn, không tiếc mắc trọng tội lén xuống nhân giới bắt hắn về thiên đình, ngày ngày đối với hắn thế này thế kia chính là chuyện về sau, tạm thời không nhắc.
Sự thức thời của Dung Nhị khiến Từ Sắt Nguyên lập tức cảm thấy thoải mái, hắn thõa mãn ra ngoài, nhân lúc Lục Thiệp Xuyên không ở cạnh Tiêu Dật, lén lút kéo Tiêu Dật tới góc viện.
“Tiêu huynh, Dung Nhị ta để lại cho cậu, cậu nhớ mỗi ngày phải đốc thúc hắn viết văn. Đoạn gây cấn Vương Lâm thành thần sẽ là đợt pháo nổ đầu tiên của tiệm sách chúng ta, nhất thiết đừng quên a.”
Lời của Từ Sắt Nguyên khiến khóe miệng Tiêu Dật giật giật, bất giác mở miệng, “Anh không đích thân đốc thúc?”
Từ Sắt Nguyên tín nhiệm vỗ vỗ vai Tiêu Dật, “Có Tiêu huynh, ta yên tâm!”
Tiêu Dật câm nín nhìn hắn, nhưng lại nghĩ Dung Nhị ở lại đây cũng được, có hắc giáp vệ trông chừng hắn cũng không thể chạy, không gây phiền phức nổi. Đợi mấy ngày cơn nghiền của Từ Sắt Nguyên qua, Dung Nhị cũng viết xong tình tiết, y sẽ đưa đối phương về nhân giới. Nghĩ tới đây, Tiêu Dật thúc giục Từ Sắt Nguyên, “Lúc nào anh mới đi Dịch Vân châu?”
Nhắc tới kiếm tiền, Từ Sắt Nguyên lập tức nghiêm túc, “Hiện tại liền đi.” Nhưng sự nghiêm túc của hắn chỉ duy trì một giây, giây tiếp theo, Từ Sắt Nguyên cười hê hê, hạ giọng nói, “Tiêu huynh, cậu xem ta đến Dịch Vân châu bàn chuyện làm ăn cũng phải mang chút lễ gặp mặt chứ, ta đặc biệt tìm những thứ ở chỗ lão Vương chính là để phát huy tác dụng vào lúc này đó, cậu sẽ không để chúng nó thành minh châu phủ bụi chứ?”
“Minh, châu, phủ, bụi!” Có thể nói từ này ra mà mặt một chút cũng không đỏ, Tiêu Dật thật sự cảm thấy Từ Sắt Nguyên là vô địch.
Ý thức được dụng tâm lương khổ của Từ Sắt Nguyên khi kéo y tới góc này, lại nhìn tư thế Từ Sắt Nguyên nếu không đạt được mục đích thì thề chết không thôi, Tiêu Dật đau đầu yên lặng gọi Vượng Tài ra, bảo nó trút thứ bên trong bụng ra cho Từ Sắt Nguyên.
Từ Sắt Nguyên thỏa mãn thu minh châu của hắn vào, nhân đó bóp Vượng Tài một cái, “Tiểu Vượng Tài sao không có tinh thần gì vậy?”
Hắn đã từng thấy qua Vượng Tài kéo tóc Tiêu Dật cố ý muốn được ở trên đỉnh đầu Tiêu Dật, bộ dáng ngoan ngoãn hiện giờ, thật sự khiến hắn không thích ứng mấy.
Nói tới Vượng Tài, Tiêu Dật cũng không rõ rốt cuộc là chuyện gì, y vừa rồi còn đặc biệt để ông ngoại giúp y xem thử Vượng Tài, chẳng qua ông ngoại tu vi tuy cao, đối với luyện khí cũng không quen, xem nửa ngày cũng không nói được có gì không đúng. Chỉ là ẩn ẩn suy đoán, Vượng Tài có phải muốn nâng bậc không? Tiêu Dật ngạc nhiên, khí linh cũng có thể tăng bậc sao? Đối với cái này y và ông ngoại đều đầu đầy sương mù, cũng chỉ có thể chờ qua thời gian này xem thử Vượng Tài có thật sự là nâng bậc hay không.
Từ Sắt Nguyên cũng chỉ hỏi Vượng Tài một câu như vậy, ngược lại Tiêu Dật lại từ Vượng Tài mà đột nhiên nhớ tới Lâm Thính Hải, y đã khá lâu không gặp Lâm Thính Hải rồi.
Nghe Tiêu Dật nhắc tới Lâm Thính Hải, Từ Sắt Nguyên thấp giọng ho vài tiếng, giọng điệu cổ quái bát quái nói, “Ta cũng đã mấy ngày không gặp nó rồi. Từ lần trước nó lấy đồ sạc điện ở chỗ ta, ta nghe nói nó vẫn luôn bế quan.”
Tiêu Dật, “…”
Bế quan làm gì, đã không cần Từ Sắt Nguyên giải thích nữa!
Bộ dạng câm nín của Tiêu Dật rơi vào mắt Từ Sắt Nguyên, Từ Sắt Nguyên cười hê hê bổ sung, “Tiểu Hải trưởng thành rồi mà, có thể lý giải có thể lý giải.” Nói tới đây, Từ Sắt Nguyên sờ cằm, hàm ý sâu xa đánh giá Tiêu Dật trên dưới, “Không phải ta nói, Tiêu huynh cậu cũng nên học hỏi tiểu Hải đi, đừng cả ngày đều là một bộ thanh tâm quả dục. Hoa hoa…”
Từ Sắt Nguyên đang định nói hoa hoa công tử trong tay Tiêu Dật nhiều như thế, mà không thấy y xem qua một quyển, hoàn toàn vẻ mặt là không cảm thấy hứng thú, chỉ là vừa mới mở miệng, hắn đột nhiên nhớ tới Sở Mặc, vô thức ngậm miệng. Tiêu Dật cứ thế cái gì cũng không hiểu, kỳ thật cũng rất tốt, Từ Sắt Nguyên ngược lại thật tâm nghĩ cho Tiêu Dật.
Tuy không biết nửa câu sau của Từ Sắt Nguyên là gì, nhưng tóm lại là không ngoài đám minh châu trong miệng hắn, Tiêu Dật cũng lười nghe tiếp, huơ huơ tay xua Từ Sắt Nguyên mau đến Dịch Vân châu tranh thủ bàn chuyện cửa tiệm là quan trọng nhất.
Khi Từ Sắt Nguyên đi, vai chính trong cuộc đối thoại của hai người là Lâm Thính Hải đang chạy tới Nhược Thủy châu, đi lướt qua Từ Sắt Nguyên.
“Tiêu huynh, Tiêu huynh!”
Tiêu Dật vừa mới xua được Từ Sắt Nguyên đã thấy Lâm Thính Hải, một thời gian không gặp, Lâm Thính Hải vẫn nội hướng như trước, cúi đầu ngoan ngoãn theo hắc giáp vệ vào.
So với Từ Sắt Nguyên, Tiêu Dật đối với Lâm Thính Hải yêu thích hơn nhiều, với lại từ sau khi y rơi vào Vô Vọng chi hải thì không còn gặp Lâm Thính Hải nữa. Chỉ là nhìn thấy Lâm Thính Hải, y liền nhịn không được nhớ tới lời Từ Sắt Nguyên nói vừa rồi, trong mắt cũng không khỏi trở nên kỳ quái.
Có lẽ ánh mắt của y quá trực tiếp, Lâm Thính Hải vô thức đỏ mặt, đứng trước mặt y, nhỏ giọng nói: “Tiêu huynh, ta, ta có chuyện tìm cậu.”
Tiêu Dật không nghĩ gì khác, kéo hắn muốn đến đại thính, Lâm Thính Hải liếc mắt nhìn thấy Lục Thiệp Xuyên ngồi bên trong, chân vừa mới nhấc lập tức dừng lại. Nhanh chóng kéo Tiêu Dật, tỏ ý muốn tới thiên thính bên cạnh.
Hành động của Lâm Thính Hải khiến Tiêu Dật nổi lên dự cảm không tốt, quyển tạp chí đánh nát cách nhìn của y đối với Lâm Thính Hải lúc xưa lại hiện lên, y do dự tới mức thiên thính cũng không dám đi, sợ ông ngoại nghe được gì đó, trực tiếp kéo Lâm Thính Hải đến phòng khác cạnh phòng Dung Nhị.
Quả nhiên, Lâm Thính Hải vào cửa xong câu đầu tiên đã chứng minh dự cảm của y là chính xác.
“Tiêu huynh, cậu, cậu còn có loại đĩa đó không?” Lâm Thính Hải đỏ mặt, cúi đầu tựa hồ không dám nhìn Tiêu Dật, giọng nói như muỗi kêu.
Cũng may trong phòng an tĩnh, Tiêu Dật lại biết cá tính của Lâm Thính Hải, vẫn luôn tập trung lực chú ý, mới nghe thấy Lâm Thính Hải nói cái gì.
Lời của Lâm Thính Hải khiến y vừa kỳ quái lại vừa quẫn bách, trong lòng bất giác thầm nghĩ, lần đầu tiên Lâm Thính Hải cũng không có xấu hổ như thế, sao lần thứ hai quen đường quen lối rồi, ngược lại xấu hổ thành thế này.
Suy nghĩ thoáng qua, Tiêu Dật mở miệng, “Đều đang ở chỗ Từ Sắt Nguyên.”
“Không, không phải loại đó, là loại đó.” Lâm Thính Hải hiển nhiên biết trong tay Từ Sắt Nguyên là cái gì, vô thức biểu đạt.
Tiêu Dật không hiểu nói, “Loại đó là loại nào?”
Đĩa trong tay Từ Sắt Nguyên phân làm hai loại, một là khụ khụ bạn cũng hiểu, một loại là hướng bình thường. Từ khi laptop được đưa ra tại tiên giới, phim điện ảnh và phim truyền hình tại tiên giới rất được hoan nghênh. Vì lần trước Từ Sắt Nguyên mở phòng Vip độc quyền chiếu phim, Tiêu Dật vì để uốn lại hình tượng của mình trong mắt mọi người, lần trước khi tới nhân giới, đặc biệt mang rất nhiều phim điện ảnh và phim truyền hình phù hợp chủ lưu, tình tiết lạc quan thiên hướng tích cực, tuổi tác phù hợp xem phim trên tới tám mươi dưới tới tám tuổi tất cả già nhỏ đều được. Sự thật chứng minh, hiệu quả của cử chỉ này vô cùng tốt. Ít nhất trong quần thể khách hàng Lâm Di Nguyệt, lượng tiêu thụ của những đĩa này vô cùng khả quan, mang tới lợi nhuận không nhỏ cho công ty Càn Khôn. Đương nhiên dưới đề nghị cường liệt của Từ Sắt Nguyên, Tiêu Dật cũng không từ bỏ chuỗi khách hàng theo hệ Từ Sắt Nguyên, chỉ là toàn bộ y đều giao cho Từ Sắt Nguyên để hắn ra mặt toàn quyền đại lý.
Nghe Lâm Thính Hải nói, Tiêu Dật đảo một vòng trong đầu, cũng không nghĩ rõ dược Lâm Thính Hải muốn biểu đạt là ý gì. Nếu mà Lâm Thính Hải không phải muốn mua AV mà y nghĩ, mà là mua phim hướng bình thường, thì không cần phải lén lén lút lút nữa.
Lâm Thính Hải khó xử nhìn Tiêu Dật, tựa hồ muốn gom dũng khí nói gì đó, nhưng mấy lần đều do dự không mở miệng được. Đừng nói bản thân hắn, ngay cả Tiêu Dật cũng gấp muốn chết, hận không thể trực tiếp biết trong đầu hắn đang nghĩ cái gì.
Khi hai người mắt to trừng mắt nhỏ, Lâm Thính Hải do dự lấy laptop ra, nhanh chóng mở phim, cuối cùng gom đủ dũng khí, vẻ mặt khó xử đẩy laptop tới trước mặt Tiêu Dật, “Ta, ta, ta muốn là loại này.”
Lâm Thính Hải giằng co nửa ngày đã triệt để khơi lên lòng hiếu kỳ của Tiêu Dật, y rất nhanh nhìn màn hình. Sau phần mở đầu, một soái ca bước ra, rất nhanh lại một soái ca bước ra, khi Tiêu Dật cảm thấy tất cả đều rất bình thường, hai soái ca ôm nhau.
Tiêu Dật, “…”
Giọng nói thấp nhỏ của Lâm Thính Hải vang lên, “Tiêu huynh, ta, ta…”
Tiêu Dật cảm thấy nhất định là phương thức mở đầu của Lâm Thính Hải không đúng, sao y không biết y còn mua loại đĩa này, không đúng, cái này không quan trọng, trọng điểm là thời gian trước Lâm Thính Hải thích vẫn là tạp chí nữ vương SM, tại sao chỉ trong một khoản thời gian ngắn ngủi, khẩu vị đột nhiên lại chuyển biến lợi hại như thế.
Tất cả đều khiến Tiêu Dật bị đả kích thật lớn, y nhất thời không tỉnh lại được, ngay lúc này, giọng nói của Sở Mặc vang lên sau lưng hai người.
“Các cậu đang làm gì đó?”
Ngay sau âm thanh của Tiêu Dật là một tiếng rên rỉ rõ ràng, càng đòi mạng hơn là người phát ra tiếng rên rỉ đó lại là đàn ông.
Thân người Tiêu Dật cứng lại, nhanh chóng hồi thần, y nghĩ cũng không nghĩ trực tiếp đóng laptop lại. Phản ứng của Tiêu Dật quá nhanh, Lâm Thính Hải ngây ngốc nhìn động tác của Tiêu Dật, khi hai người đồng thời thở phào một hơi, trong laptop đã bị đóng lại lại truyền ra mấy tiếng rên rỉ, lần này đồng thời vang lên tiếng của hai người đàn ông.
Tiêu Dật và Lâm Thính Hải, “…”
Lâm Thính Hải hậu tri hậu giác luống ca luống cuống cất laptop vào trong càn khôn tay áo, vẻ mặt lúng túng đứng lên, đầu cúi thật sâu, mặt đỏ muốn nhỏ máu.
Tiêu Dật cứng mặt, cứng ngắt xoay người, đối diện với biểu tình như cười như không của Sở Mặc, trong lòng như có một vạn con thần thú gào thét. Tình hình trước mắt không cho phép y giải thích gì nữa, nếu là Từ Sắt Nguyên thì y còn có thể mở miệng giải thích vài câu, y hoàn toàn không có bất cứ gánh nặng tâm lý nào mà có thể đẩy hết toàn bộ nguyên nhân lên người đối phương. Nhưng hiện tại bên cạnh là Lâm Thính Hải, Tiêu Dật chỉ đành lặng lẽ tự khuyên bản thân, tất cả đều là phù vân, Sở Mặc muốn nghĩ sao thì nghĩ đi, y đã không ôm bất cứ trông mong nào với việc tẩy sạch hình tượng chính mình nữa rồi.
Mắt thấy đầu Tiêu Dật càng cúi càng thấp, trong mắt Sở Mặc xẹt qua ý cười cổ quái. Ánh mắt hắn nhanh chóng đảo một vòng trên người hai người, cuối cùng tập trung lên người Tiêu Dật.
Lần này bế quan, Sở Mặc thường xuyên sẽ không tự chủ được nhớ tới Tiêu Dật, hắn sẽ vô thức lo lắng cho sự an nguy của Tiêu Dật, quan tâm hoàn cảnh sống của Tiêu Dật hiện tại. Tâm tình này đối với Sở Mặc mà nói là lần đầu tiên gặp phải trong mấy trăm năm. Cảm giác này khiến Sở Mặc vô cùng mới mẻ, trong mới mẻ còn xen tạp niềm vui ngọt ngào. Hắn vừa mới mẻ vì có một ngày sẽ bận tâm tới một người đến thế, lại vui mừng vì người này là Tiêu Dật, là Tiêu Dật khiến hắn nghĩ tới sẽ cảm thấy trong lòng vui vẻ.
Vừa kết thúc bế quan, Sở Mặc liền thuận theo tâm ý của mình vội vàng chạy tới Nhược Thủy châu này, hắn muốn gặp Tiêu Dật ngay, nhưng hoàn toàn không ngờ tới một màn này. Phản ứng của Tiêu Dật cũng coi như nhanh, nhưng trước động tác của y, Sở Mặc đã nhìn rõ được nội dung trên laptop. Trải qua mấy ngày sống ở nhân giới hun đúc, Sở Mặc đối với chuyện của nhân giới đã khá quen thuộc. Hắn đương nhiên nhìn ra hai người đang làm gì. Sở Mặc cảm thấy bất ngờ là nhân giới lại có loại phim này, đương nhiên càng bất ngờ hơn là Lâm Thính Hải lại thích xem.
Sự hiểu biết của Sở Mặc đối với Tiêu Dật càng sâu, thì càng biết rõ y là người thế nào, hắn rất khẳng định Tiêu Dật tuyệt đối sẽ không tự muốn xem những thứ này, khẳng định là đề nghị của Lâm Thính Hải. Chẳng qua nhìn bộ dáng như làm sai chuyện của Tiêu Dật, Sở Mặc cảm thấy buồn cười, nhịn không được muốn trêu chọc y.
“Vừa rồi là gì?” Sở Mặc đi tới cạnh Tiêu Dật nghiêm túc hỏi.
Tiêu Dật quẫn bách cúi đầu, ánh mắt di chuyển, nhất thời đoán không ra Sở Mặc là biết rõ còn cố hỏi hay là quả thật không biết vừa rồi là gì, càng quan trọng hơn là vấn đề này y thật sự không biết nên trả lời thế nào? Nói thật? Hai người đàn ông tụ lại xem loại phim này, sau này y làm sao còn dám đối diện với ánh mắt của mọi người? Hồ đồ cho qua? Đáng tiếc Sở Mặc xuất hiện lâu như thế, một cái cớ hợp lý y cũng nghĩ không ra. Làm sao đây?
Tiêu Dật 囧 mặt, trái phải khó xử. Khi y thấy sắp chống đỡ không được, Lâm Thính Hải cuối cùng cũng gom đủ dũng khí, ngẩng đầu thấp giọng nói, “Là ta, ta…”
Nửa câu sau của hắn toàn bộ bị nghẹn lại trong một cái liếc mắt thản nhiên của Sở Mặc, Lâm Thính Hải gấp tới xém khóc, hắn là thật sự rất muốn gánh trách nhiệm này, nhưng ánh mắt của Sở Mặc quá đáng sợ, bản năng hắn không dám nói nữa.
“Không phải cậu ta, là tôi, tôi, ông ngoại tôi tới rồi, Sở Mặc anh có muốn đi gặp mặt ông không?”
Lâm Thính Hải lên tiếng khiến Tiêu Dật ngẩng đầu lên, nhanh chóng giành trước mở miệng. Y vẫn luôn nghe Từ Sắt Nguyên nói Lâm Thính Hải muốn vào kim ngư vệ, vạn nhất tới lúc đó Lâm Thính Hải bị phân làm thủ hạ của Sở Mặc, Sở Mặc lại có thành kiến với Lâm Thính Hải thì làm sao? Trên mặt ý nghĩa nào đó Lâm Thính Hải cũng tính là khách hàng của y, bảo vệ riêng tư của khách hàng cũng là đạo đức nghề nghiệp mà y nên có.
Cách chuyển vấn đề cứng ngắc này của Tiêu Dật khiến Sở Mặc xém bật cười, nhưng đề nghị này lại khiến hắn động tâm. Vừa rồi gặp Đoạn Lăng Phong vội vàng, hắn đã nghe được tin Tiêu Dật và ông ngoại nhận nhau, còn đang nghĩ nên làm sao đi bái kiến đối phương. Nếu có thể đi cùng Tiêu Dật, đương nhiên vẫn tốt hơn hắn đi một mình.
Sở Mặc ôm tâm tư không tốt rất dễ đưa ra kết luận này, lại nói nhìn Tiêu Dật cúi đầu sắp đụng đất, hắn cũng không nhẫn tâm trêu chọc tiếp nữa, thế là thuận thế nói, “Được!”
“Được?” Tiêu Dật có chút ngây người, đơn giản như thế, sớm biết vậy y cứ sớm ném ông ngoại ra. Nghĩ thế, Tiêu Dật vội vàng nháy mắt với Lâm Thính Hải, bảo hắn ngàn vạn lần đừng nói gì cả. Cũng không biết Lâm Thính Hải có chú ý không, Tiêu Dật vừa nghĩ vừa lo lắng Sở Mặc đổi ý, vội vàng đưa tay kéo Sở Mặc, “Đi, tôi dẫn anh đi.”
Sở Mặc bình tĩnh đảo mắt nhìn tay hai người nắm lấy nhau, vô cùng thuận theo đi cùng Tiêu Dật. Sau lưng hai người, Lâm Thính Hải bị bỏ lại đồng dạng chú ý thấy hai người nắm tay, trên mặt hiện lên thần sắc bừng tỉnh đại ngộ.
Thì ra là thế? Sở Mặc tức giận và Tiêu Dật khẩn trương lập tức đã có lý do. Như vậy xem ra, ánh mắt cuối cùng của Tiêu Dật là ý bảo mình đừng xen vào, y định đích thân giải thích với Sở Mặc? Cũng phải, có mình ở bên, Tiêu Dật khẳng định không tiện nói, không có sự tồn tại của mình, tính ra hai người chắc rất nhanh sẽ giải tỏa hiểu lầm, vậy thì hắn liền yên tâm.
Nghĩ thế Lâm Thính Hải cũng dần không còn quẫn bách nữa, ngược lại trong lòng có cảm giác thân thiết khi gặp được đồng loại. Nếu Tiêu Dật và Sở Mặc cũng yêu nhau, thì y chắc có thể lý giải mình, Lâm Thính Hải cũng không biết bắt đầu từ lúc nào hắn đã không còn hứng thú gì với Playboy nữa, ngược lại ánh mắt lúc nào cũng đặt lên cái đĩa đó. Vừa nãy hắn đi tìm Tiêu Dật cũng là phải gom dũng khí cực lớn, nếu sớm biết Tiêu Dật cũng giống hắn, vậy hắn cũng không cần thấp thỏm như thế.
Lúc này Tiêu Dật không biết tâm tư của Lâm Thính Hải, y nếu biết, chắc thần thú được nuôi trong lòng y lại điên cuồng chạy một vòng. Nhưng không biết tâm tư của Lâm Thính Hải, không có nghĩa là hoàn cảnh hiện tại của y tốt lành gì, ngược lại, khi y kéo Sở Mặc đứng trước mặt ông ngoại, ánh mắt ông ngoại đầu tiên là đặt trên chỗ tay hai người nắm lấy nhau. Tiêu Dật hậu tri hậu giác ý thức được ở đây là tiên giới, Sở Mặc cũng không phải Bạch Kỳ quen biết y từ nhỏ, y vô thức muốn buông ra, lại không nghĩ tới Sở Mặc đột nhiên không hiểu sao trở tay nắm chặt y.
Tiêu Dật co rút mặt, tay lén lút sử lực, muốn giãy ra, nhưng bị Sở Mặc nắm càng chặt hơn, ngay cả động cũng không động được. Y quẫn bách trừng Sở Mặc vài cái, ý bảo đối phương bỏ ra, nhưng Sở Mặc lại giống như không thấy, ngược lại khóe môi hơi nhếch, lộ ra nụ cười hàm ý sâu xa.
Động tác nhỏ giữa hai người rơi vào mắt Lục Thiệp Xuyên, Lục Thiệp Xuyên chỉ cảm thấy có một chút chua xót trào lên trong lòng. Ông vừa mới tìm được tiểu Dật, bên cạnh tiểu Dật đã có một người quan trọng khác, nhưng ngoài chua xót ra, ông lại có cảm giác vui mừng được xem trọng được khẳng định.
Tiểu Dật chịu trịnh trọng kéo Sở Mặc tới trước mặt ông như thế, cũng có nghĩa là sâu trong lòng đã thừa nhận thân phận gia trưởng của ông.
Đủ loại tâm tình phức tạp khiến ánh mắt Lục Thiệp Xuyên nhìn Sở Mặc càng thêm bất thiện, khí thế bậc mười trên người đột nhiên phóng ra, toàn bộ ụp lên người Sở Mặc. Lên tới cảnh giới của Lục Thiệp Xuyên, tất cả trong người ông đều có thể khống chế lên tới mức độ xuất quỷ nhập thần, tới mức Sở Mặc xém chút đứng không vững, mà Tiêu Dật đứng bên cạnh Sở Mặc lại hoàn toàn không có bất cứ cảm giác gì với chuyện này.
Tiêu Dật chỉ cảm thấy Sở Mặc trong một thoáng đột nhiên gia tăng lực đạo trên tay, nắm chặt khiến y phát đau. Y vô thức nhìn Sở Mặc, vẻ mặt Sở Mặc cũng không có biến hóa gì quá lớn, chỉ là nụ cười ẩn ý ở khóe miệng đã đổi thành vẻ thận trọng, ánh mắt kiên định nhìn ông ngoại.
Uy lực như sóng lớn ngập trời từng đợt từng đợt đánh lên người Sở Mặc, Sở Mặc đứng đó, như một con thuyền lá nhỏ đối diện với biển cả cuồng nộ. Hắn biết ông ngoại của Tiêu Dật là cấp mười, cũng hiểu rõ đây là khảo nghiệm của đối phương đối với hắn, để đạt được sự công nhận của đối phương. Hắn nghiến răng giữ thẳng người, lúc này đương nhiên càng không thể buông Tiêu Dật ra. Không biết qua bao lâu, có lẽ chỉ một thoáng, Sở Mặc chỉ cảm thấy uy lực trên người đột nhiên tan đi, tất cả lại giống như ảo giác của hắn, chỉ là mồ hôi lạnh trong y phục chứng minh tất cả những gì trước đó đều thật sự xảy ra.
Ánh mắt Sở Mặc nhìn thẳng Lục Thiệp Xuyên, Lục Thiệp Xuyên nhìn hắn, trong mắt hiện lên một tia tán thưởng cực nhanh. Đặc biệt là Sở Mặc vẫn luôn nắm tay Tiêu Dật không buông, khiến Lục Thiệp Xuyên cũng được an ủi không thôi.
Ông mang nét hài hòa nhìn Sở Mặc, nghiêm túc nói, “Sau này tiểu Dật sẽ phải làm phiền cậu rồi.”
Sở Mặc trịnh trọng gật đầu, trầm giọng nói: “Cam nguyện gánh vác.”
Đợi đã! Tiêu Dật vẫn luôn bị đẩy ra ngoài hoang mang nhìn hai người, vừa rồi đã xảy ra cái gì? Sao y cảm thấy đoạn đối thoại này không đúng lắm!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...