Tiên Giới Tẩu Tư Phạm

Khi Tiêu Dật và Sở Mặc tâm tâm niệm niệm trở về tiên giới, Bạch Kỳ ở nhân giới cũng tâm tâm niệm niệm chờ sự xuất hiện của Tiêu Dật.

Lần trước sau khi ông bà Bạch xảy ra tai nạn, Bạch Kỳ vẫn luôn không yên lòng, luôn cảm thấy sắp xảy ra chuyện gì. Tuy từ đó về sau, mặt ngọc không có động tĩnh gì nữa, nhưng thân thể mấy người càng lúc càng khỏe, càng lúc càng có tinh lực là sự thật không thể tranh cãi, ngay cả Bạch Vi theo thuyết vô thần cũng bắt đầu lẩm bẩm phiếm chỉ.

Bạch Kỳ lo lắng sẽ chuốc phiền phức cho Tiêu Dật, liên tục nhắc nhở ba mẹ ngàn vạn lần đừng nói chuyện mặt ngọc ra ngoài, bất kể ai hỏi cũng không nói, còn về hai vị cảnh sát cứ ba lần bốn lượt chạy qua muốn bái sư, thì bị Bạch Kỳ nghiêm phòng tử thủ, kiên quyết không cho bọn họ vào nhà. Cứ thế qua vài ngày, cuộc sống của Bạch gia vẫn bình ổn như trước, không ai hỏi, cũng không ai quan tâm, trừ hai vị cảnh sát kiên trì bái sư ra. Có lúc Bạch Kỳ cũng nghĩ có phải mình nghĩ nhiều không, nhưng lại nghĩ, cẩn thật chút vẫn hơn, đợi Tiêu Dật về hỏi rõ vẫn hơn.

Tối nay, Bạch Vi theo thói quen đến cổng sau trường đợi Bạch Kỳ đón cô về nhà, Bạch Kỳ còn chưa tới, Bạch Vi nhìn quanh bốn phía một cái, cầm di dộng chuẩn bị gọi cho Bạch Kỳ. Trong lúc chờ điện thoại kết nối, một nam tử thân hình cao gầy lặng lẽ xuất hiện sau lưng cô, Bạch Vi không hề hay biết. Nam tử đứng đó, nhìn chằm chằm vào mặt ngọc trên cổ Bạch Vi, áo thun chữ T mùa hè đa phần cổ thấp, mặt ngọc lộ ra bên ngoài, dưới ánh sáng mờ mờ trước cổng trường, trong mặt ngọc lưu chuyển tia sáng màu tím nhạt.

Trong mắt nam tử lộ ra ý cười tham lam, trực tiếp duỗi tay tới cổ Bạch Vi, một tia sáng màu tím xẹt qua phía trên mặt ngọc, nam tử hừ một tiếng, đau đớn nhanh chóng thu tay lại.

Bạch Vi nghe tiếng động sau lưng, quay đầu lại, liền thấy một bóng đàn ông dần dần xuất hiện trong hư không ngay sát cạnh cô.

Cô kinh ngạc giật lùi vài bước, người đàn ông trước mặt ngẩng đầu dữ tợn nhìn qua, nhẹ chỉ về phía cô, một tia sáng xanh nhanh chóng bắn tới.

“Chị!” Tiếng kêu kinh hoảng của Bạch Kỳ truyền tới từ không xa.

Bạch Vi chỉ cảm thấy sau lưng nổi lên hàn ý, cô mở mắt trừng trừng nhìn tia sáng xanh bay qua, cách quá gần, cô thậm chí còn không có cơ hội né tránh. Mặt ngọc trên cổ lại lần nữa phát ra tia sáng màu tím, giống như có vách ngăn vô hình chặn tia sáng xanh lại bên ngoài.

Nam tử thấy thế không giận còn mừng, mặt ngọc càng lợi hại càng nói rõ giá trị của nó, hắn càng muốn đạt được. Mắt thấy nam tử lại lần nữa vươn tay, Bạch Vi khẩn trương nắm chặt mặt ngọc trước ngực, nhanh chóng chạy ra sau.

“Cút!”

Một giọng gầm tức giận truyền tới trong hư không, một nam nhân trung niên dung mạo dữ tợn đột nhiên xuất hiện sau lưng nam tử, chính là lão Vương đã có mấy lần qua lại với Tiêu Dật. Thân ảnh lão Vương xuất hiện như ma quỷ, bàn tay nhẹ phiêu phiêu bóp chặt vai nam tử.

Nam tử phản ứng cực nhanh né người, nhưng vẫn không tránh được một chưởng sau lưng, sau khi hắn lăn vài vòng trên mặt đất, nam tử mới nhếch nhác đứng lên, tức giận trừng mắt nhìn lão Vương đột nhiên xuất hiện.


“Ông có biết tôi là ai không!”

Mở màn cuồng vọng khiến lão Vương câm nín không nói nên lời, ông khinh bỉ nhìn nam tử một cái, “Người của Không Ổ Tông mấy người sao đều như vậy, học được hai ba pháp thuật nhỏ, thì thật sự cho rằng mình là thiên hạ đệ nhất, còn có biết cậu là ai không? Vậy thì cậu có biết tôi là ai không?”

Giọng nói của lão Vương tràn đầy khinh bỉ, nam tử bị ông nói vậy trên mặt xanh đỏ đan xen, hung ác trừng lão Vương, nhưng một câu cũng không nói. Uy nghiêm cực lớn truyền tới từ người lão Vương, đè ép khiến nam tử cao to căn bản không mở miệng được. Hắn thầm biết gặp phải kẻ ẩn tu tài năng lợi hại, nhưng không có bao nhiêu sợ hãi. Không Ổ Tông tông môn của hắn là tông môn lợi hại nhất trong tu chân giới, căn bản không ai dám chọc, bất kể đối phương là ai, dám đối với hắn như thế, hắn nhất định phải khiến đối phương phải trả giá.

Mắt thấy nam tử cao gầy đã đến mức này rồi mà vẫn mang vẻ hung ác, lão Vương đột nhiên cười: “Cậu có phải là tu chân tu tới ngu rồi không? Lúc này là cậu rơi vào tay tôi hay tôi rơi vào tay cậu. Chẳng lẽ cậu cho rằng dựa vào danh hiệu Không Ổ Tông, bày vẻ mặt hung ác, tôi liền không dám giết cậu?”

Con ngươi nam tử mãnh liệt co rút, nhất thời trở nên kinh nghi, chẳng lẽ đối phương thật sự dám giết hắn?

Lão Vương câm nín lắc đầu, nhẹ điểm một cái lên người nam tử, “Bỏ đi, nể tình tôi và chưởng môn của các cậu có chút giao tình, tôi không giết cậu, chỉ phong trụ ba mươi năm tu vi của cậu, cậu cút về Không Ổ Tông đi.”

Lão Vương vừa nói xong, bóng dáng của nam tử cao gầy đột nhiên bay nhanh về sau, không ngờ là bị một chưởng của lão Vương đánh cho bay tới tận đâu không biết. Lão Vương cười hì hì phất tay trong không trung, tiếp theo quay nhìn Bạch Kỳ.

Một chuỗi biến cố phát sinh quá nhanh, Bạch Kỳ quả thật không tin những gì cậu nhìn thấy. Càng khiến cậu cảm thấy kỳ quái là, người xung quanh cổng trường qua qua lại lại, nhưng không ai nhìn sang chỗ họ một cái, giống như họ hoàn toàn không tồn tại.

Lão Vương nhìn ra được suy nghĩ của cậu, không bận tâm lắm, “Làm một trận pháp chướng nhãn thì có thể, đơn giản thôi mà. Đúng rồi, cậu mau qua đây cho tôi xem.”

“Xem cái gì?” Bạch Kỳ vô thức bước lùi một bước.

Lão Vương cười hề hề, “Tôi thấy cậu căn cốt kỳ diệu, trời sinh là mầm tốt để tu chân, kỳ quái hơn là cậu có vẻ chưa từng tu luyện qua, nhưng đã tới luyện khí kỳ rồi, là vì khối ngọc này sao?”

Lão Vương chỉ mặt ngọc, cảnh giác trên mặt Bạch Kỳ càng rõ ràng.


Lão Vương không nói nên lời, “Trong tôi giống người xấu lắm hả? Cậu yên tâm, trong trường này có rất nhiều người đều biết tôi, à, tôi chính là ông chủ của tiệm này.”

Lão Vương tự hào chỉ ra sau lưng, Bạch Kỳ vô thức nhìn qua, biển hiệu vật phẩm người lớn thật to treo trên đó, mặt Bạch Kỳ lập tức đen thui.

Lão Vương đắc ý cười, “Thế nào, yên tâm rồi chứ, hễ là sinh viên nào từng tới tiệm của tôi đều biết tôi chính là người có lương tâm, tôi chưa từng lừa ai cho nên tôi khẳng định không phải là người xấu.”

Bạch Kỳ, “…”

Có một đống hành động tự bôi đen của lão Vương, Bạch Kỳ đối với ông thật sự cũng bớt cảnh giác đi nhiều, đặc biệt là sau khi Bạch Vi sắc mặt cổ quái nói với Bạch Kỳ, lời truyền về lão Vương trong trường thật sự không tồi, Bạch Kỳ đã không biết nên nói gì nữa.

Theo như lão Vương nói, ông căn bản không hứng thú gì với mặt ngọc trên cổ Bạch Kỳ và Bạch Vi, ông cảm thấy hứng thú là Bạch Kỳ. Bạch Kỳ là tư chất thiên linh căn đơn hệ hiếm có mà ông từng gặp, nếu không tu chân quả thật là có lỗi với tư chất của cậu. Chỉ cần Bạch Kỳ bái ông làm thầy, không quá mấy trăm năm, ông tuyệt đối có thể khiến Bạch Kỳ cỡi mây thăng thiên, lên tiên giới làm tiên nhân.

Thế giới mà lão Vương miêu tả đó thật sự quá mức huyền ảo, Bạch Kỳ vẻ mặt không tin, lão Vương không hiểu, “Mặt ngọc trên cổ mấy đứa rõ ràng là vật của tiên giới, người tặng mặt ngọc cho cậu không có nói với cậu sao?”

“Cái gì?” Bạch Kỳ và Bạch Vi đồng thời kêu lên kinh ngạc.

Thấy hai người kinh ngạc không phải giả vờ, lão Vương lập tức sờ sờ mũi, “Xem ra thật sự không có nói.”

Người tặng họ mặt ngọc là Tiêu Dật, mặt ngọc là vật của tiên giới, hai câu này đảo tới đảo lui trong đầu Bạch Kỳ, nghĩ tới sự thất thường của Tiêu Dật thời gian này, Bạch Kỳ không khỏi nghi ngờ, lẽ nào Tiêu Dật là tiên nhân? Lẽ nào mỗi lần y biến mất là trở về tiên giới?

Bạch Kỳ hoang mang nhìn Bạch Vi, lão Vương tự làm như thân quen sáp tới cạnh cậu, an ủi vỗ vai cậu, “Được rồi, đồ đệ, đừng nghĩ nữa, rất nhanh con sẽ giống nó thôi mà.”

“Đồ đệ?”


“Đúng nha, con theo ta tu chân mà, đi, dẫn ta đi bái kiến cha mẹ con, ta muốn xem thử gia đình các con còn có ai có tiềm chất tu chân nữa không.” Bạch Kỳ cứ thế không hiểu ra sao bị lão Vương dụ làm đồ đệ, theo như lão Vương nói, tông môn của bọn họ là Hạo Thiên Tông, cùng Không Ổ Tông ngang hàng là hai đại tông môn cao cấp nhất tu chân giới. Lão Vương ở Hạo Thiên Tông có bối phận cực cao, Bạch Kỳ nếu đã là đồ đệ của ông, miễn miễn cưỡng cưỡng cũng coi như là trưởng lão của Hạo Thiên Tông.

Bạch Kỳ chỉ cảm thấy tất cả mọi chuyện xảy ra quá mức huyền ảo, mấy ngày trước cậu còn là một sinh viên năm ba bình thường, chuyện quan trọng nhất là thực tập và tốt nghiệp, mấy ngày sau cậu đã trở thành một tu chân giả, chuyện quan trọng nhất biến thành tu luyện. Nghĩ tới cậu còn có một bạn tốt có khả năng là tiên nhân, Bạch Kỳ quả thật cho rằng cậu chính là mấy nam vai chính gặp kỳ ngộ trời cho mang theo bàn tay vàng tranh bá thiên hạ như trên mạng viết.

“Đồ đệ, hồi thần đi, hồi thần đi, con xác định là chỗ này?” Lão Vương ngữ điệu cổ quái nhìn Bạch Kỳ.

Bạch Kỳ gật đầu, lúc này cậu và lão Vương đang đứng trước cửa nhà Tiêu Dật, một là Bạch Kỳ vẫn còn có chút lo lắng Tiêu Dật, hai là lão Vương cũng muốn gặp thử tiên nhân đã cho Bạch Kỳ mặt ngọc, hai người liền tới đây. Chỉ là khi càng lúc càng tới gần điểm đến, sắc mặt lão Vương càng lúc càng cổ quái, cho tới khi Bạch Kỳ dừng bước, nhìn biển số nhà quen thuộc, lão Vương chỉ cảm thấy 囧 囧 vô cùng.

“Đây chính là nơi ở của người bạn tốt nhất của con? Chính là người cho con mặt ngọc?” Lão Vương lại xác nhận lần nữa.

Bạch Kỳ không hiểu nhìn lão Vương, “Sư phụ, sao vậy?”

Lão Vương nghĩ tới một đống thứ mà Tiêu Dật đã mua ở chỗ ông, đạo đức nghề nghiệp của kẻ làm nghề buôn bán và tâm tình thân là sư phụ không muốn lừa gạt đồ đệ kịch liệt tranh đấu trong đầu, cuối cùng đạo đức nghề nghiệp chiếm thượng phong, lão Vương gian nan lắc đầu, “Không sao, ta chỉ hỏi vậy thôi.”

Nhìn đồ đệ nhà mình quan tâm bạn bè như thế, lão Vương quyết định có vài chuyện ông vẫn không nói là hơn. Đương nhiên trong âm thầm, ông quyết định vì nể mặt đồ đệ, sẽ lại nghĩ biện pháp làm chút thuốc đặc thù, làm sao cũng phải giúp trị khỏi bệnh đó cho Tiêu Dật.

Vì Tiêu Dật vẫn không ở nhà, lão Vương liền dán một đạo bùa trên cửa nhà Tiêu Dật, chỉ cần Tiêu Dật vừa về, ông lập tức có thể cảm ứng.

“Được rồi, hiện tại đồ đệ yên tâm chưa hả? Đi thôi, cùng ta đi tu luyện thôi.”

Bạch Kỳ cho rằng tu luyện mà lão Vương vẫn luôn nhắc tới là tìm một nơi vắng người, hoàn cảnh ưu mỹ, hấp thụ thiên địa linh khí các loại, vạn lần không ngờ lão Vương trực tiếp dẫn cậu tới cửa tiệm vật phẩm người lớn, tỏ vẻ cậu giúp canh tiệm.

Bạch Kỳ, “…”

Lão Vương cười thô bỉ, “Tu tiên trước tu tâm, hiện tại con có mặt ngọc của Tiêu Dật cho con, dựa vào tẩm bổ tiên khí còn mạnh hơn hấp thụ tiên khí gì đó nhiều. Như vậy tạm thời không cần tu luyện, vừa hay cứ ở đây tu tâm cho tốt đi. Con đừng xem thường việc canh tiệm đơn giản này, con ở đây có thể nhìn thấy đủ dạng nhân sinh, đối với ngày sau của con tuyệt đối bổ ích.”

Lão Vương một lòng du nhàn, Bạch Kỳ cứ trong mơ hồ bị ông lừa tới đây, lúng túng nhìn vật phẩm xung quanh, Bạch Kỳ lại lần nữa tâm tâm niệm niệm cường liệt trông ngóng Tiêu Dật mau chóng trở về.

Nguyện vọng cường liệt của Bạch Kỳ Tiêu Dật không cảm giác được, đến hiện tại hoàn cảnh của y so với Bạch Kỳ còn lúng túng hơn. Bất cứ ai vừa tỉnh giấc liền thấy một con sói màu xám thật to mang biểu tình nhân tính hóa, bày vẻ vô hạn thâm tình, ngồi xổm ở đầu giường nhìn mình, đặc biệt là khi xx của con sói bự này còn dựng thẳng đong đưa, đều hận không thể đi rửa mắt.


Tiêu Dật phản ứng nhanh chóng một phát kéo chăn trên người phủ lên con sói đó, che lại chỗ hắn không nên lộ ra ngoài, rồi hỏi, “Thần?”

Sói lớn cười, nhanh chóng biến về nhân hình, quân trang thẳng tắp mặc trên người, vai rộng chân dài, anh khí bức người không thể diễn tả.

“Thích chứ?” Thần lắc lắc đầu, đắc ý nói, “Lộ từng nói á thú đều thích thân thể thú nhân cường hãn, thế nào? Có phải là nhìn ngây người luôn rồi?”

Nhìn ngây cái đầu anh!

Tiêu Dật không nói nên lời nhìn hắn, “Tôi nhớ tối qua tôi đã khóa cửa rồi mà?”

“Ha! Cái này không quan trọng.” Thần tiến lên một bước, “Á thú xinh đẹp, cậu có nguyện ý…”

“Vượng Tài!”

Tiêu Dật dứt khoát hô lớn một tiếng, rất nhanh thế giới liền trong sạch, không có sói lớn, Thần cũng không có.

Nhanh chóng rửa mặt thay đồ, Tiêu Dật mang theo Vượng Tài trực tiếp đi tìm Lộ, Thần đã là thú nhân thứ sáu bị Vượng Tài nuốt từ sau bữa cơm hôm đó rồi, Tiêu Dật cảm thấy y đã đến cực hạn chịu đựng.

Lộ buồn cười nghe xong Tiêu Dật kể lại, gật gật đầu, “Ta lý giải phẫn nộ của cậu, nhưng đây là thiên tính trong huyết mạch của thú nhân, ta cũng không thể khống chế. Cậu nếu muốn thoát khỏi tình trạng hiện tại, chỉ có một biện pháp.”

“Biện pháp gì?” Tiêu Dật lập tức hỏi.

Lộ cười nhẹ, “Tìm một bạn lữ thú nhân cường đại, để hắn bảo hộ cậu. Như vậy tất cả những thú nhân quấy rối cậu đều sẽ bị hắn cản lại, cũng sẽ không ảnh hưởng tới cuộc sống của cậu.”

Tiêu Dật, “…”

Hiện tại tâm tình của y chỉ có một từ có thể hình dung, đó chính là mẹ nó!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui