Khi về tới nhà đã là buổi chiều năm giờ, Tiêu Dật nhẹ nhàng xách một túi đồ to ném vào phòng khách. Nói ra thì, có lẽ vì y mới bắt đầu tu luyện, cho nên hiện tại thể lực của Tiêu Dật tốt bất ngờ, hai cái laptop hai cái Ipad, còn có một mớ đồ loạn cào cào, suốt cả buổi chiều, vậy mà y lại không có chút mệt mỏi nào.
Nhanh chóng tắm qua một cái, thay quần áo, Tiêu Dật gọi điện thoại cho Bạch Kỳ, hẹn cậu và Bạch Vi cùng đi ăn tối. Thời gian này Tiêu Dật luôn lấy danh nghĩa là đi du lịch không ở nhà, tính thời gian vì để tránh cho Bạch Kỳ lo lắng, y cũng nên du lịch về rồi. Nhận được điện thoại của Tiêu Dật, Bạch Kỳ rõ ràng vô cùng cao hứng, dứt khoát phủ quyết đề nghị ra ngoài ăn tối của Tiêu Dật, hẹn Tiêu Dật tới nhà cậu dùng cơm. Trong đầu Tiêu Dật hiện ra cảnh tượng ấm áp ở Bạch gia, đáp ứng xong thì cúp máy, chạy tới nhà Bạch Kỳ.
Hai người đã mấy ngày không gặp, vừa gặp mặt, Bạch Kỳ kinh ngạc nhìn Tiêu Dật: “Tiểu Dật, sao mình cảm thấy cậu lại đẹp trai hơn rất nhiều, đặc biệt là da cậu, để chị mình thấy rồi, nhất định ghen tỵ chết luôn.”
“Bạch Kỳ!” Giọng nói âm trầm của Bạch Vi xuất hiện sau lưng Bạch Kỳ, Bạch Kỳ chột dạ làm mặt quỷ với Tiêu Dật.
Bạch Vi hừ một tiếng, quay sang nhìn Tiêu Dật, cũng đồng dạng kinh ngạc: “Thật sự nha, tiểu Dật cậu dùng mỹ phẩm sao?”
Tiêu Dật giở khóc giở cười nhìn ánh mắt thoáng chốc phát sáng của Bạch Vi, không biết nên giải thích thế nào. Có lẽ thời gian này do tiên khí nhập thể, những tạp chất nhân giới hấp thụ trong người nhiều năm nay đã chậm rãi bài trừ ra, thân thể càng lúc càng nhẹ nhõm hơn, tương ứng làn da cũng trở nên oánh nhuận như ngọc.
“Chị, chị nói gì vậy, tiểu Dật sao có thể dùng mỹ phẩm, chắc chắn là ra ngoài đi nhiều, tâm tình tốt dẫn tới sắc mặt cũng tốt thôi.” Nhìn ra sự lúng túng của Tiêu Dật, Bạch Kỳ lập tức giúp y mượn cớ, vừa giải thích với Bạch Vi, vừa nháy nháy mắt với Tiêu Dật, kéo y ngồi lên sô pha.
Tiêu Dật mỉm cười nghe Bạch Kỳ và Bạch Vi đấu võ mồm, thỉnh thoảng chen vào vài câu. Từ sau khi cha mẹ qua đời, Tiêu Dật cũng chỉ có ở trong nhà Bạch Kỳ mới cảm nhận được bầu không khí ấm áp. Trừ Bạch Kỳ và Bạch Vi, ông bà Bạch cũng rất chăm sóc Tiêu Dật, bình thường nấu thứ gì ngon, thỉnh thoảng vẫn bảo Bạch Kỳ mang một phần cho Tiêu Dật, có thể nói trong lòng Tiêu Dật, bọn họ giống như người thân.
Thấy ông bà Bạch cùng Bạch Vi bận rộn trong bếp, Tiêu Dật cũng không giúp đỡ được gì, khi Bạch Kỳ hỏi trải nghiệm du lịch của y thời gian này, Tiêu Dật nhớ tới món quà mình đặc biệt chuẩn bị, liền lấy từ trong túi ra.
“Đây là gì?” Bạch Kỳ nhìn thứ trước mặt hỏi.
Tiêu Dật cười cười nói: “Không có gì, mình tới nơi chuyên sản xuất ngọc thạch, không đáng bao nhiêu tiền, nhưng rất đẹp, mình liền mua vài cái về, cho cô chú các cậu mỗi người một cái.”
Tiêu Dật vừa nói vừa mở hộp gỗ đen trong tay ra, chỉ thấy bốn cái mặt ngọc to cỡ ngón tay cái khắc những đồ án khác nhau bày bên trong hộp. Những mặt ngọc này màu sắc thiên về tím sẫm, dưới ánh đèn phản chiếu, màu sắc trông suốt, bên trong không có một chút tì vết, còn có quầng sáng nhạt lưu chuyển ngoài tầng, có thể coi là sáng lấp lánh, vô cùng đẹp mắt.
Bạch Kỳ hiếu kỳ lấy một cái ra, mặt ngọc này khắc một con mãnh hổ, chính là tuổi của Bạch Kỳ. Bạch Kỳ không nói rõ cảm giác mặt ngọc này tạo ra cho cậu, chỉ cảm thấy một khí tức cực kỳ thoải mái từ bên trong mặt ngọc truyền vào người, ấm áp, khiến cậu cảm thấy thân thể thoáng chốc tràn trề sức lực.
Bạch Kỳ không biết đây có phải ảo giác của mình không, tuy cậu không hiểu ngọc, nhưng chỉ nhìn bên ngoài cũng cảm thấy được những mặt dây chuyền này không phải không đáng giá tiền như Tiêu Dật nói. Nghĩ tới đây, cậu nghiêm túc nhìn Tiêu Dật, nói: “Cậu đừng lừa mình, những cái này thật không đáng bao nhiêu?”
Tiêu Dật gật đầu, khẳng định: “Thật không đáng bao nhiêu.”
Bạch Kỳ hồ nghi nhìn Tiêu Dật vài cái, tạm thời yên tâm. Đối với Bạch Kỳ, Tiêu Dật tuy có tiền trong tay, có thể bảo đảm ăn mặc không lo, nhưng Tiêu Dật ở một mình không có người thân giúp đỡ, cậu là bạn tốt của Tiêu Dật, có nghĩa vụ giám thị Tiêu Dật không để y loạn xài tiền, phải suy nghĩ nhiều cho cuộc sống sau này.
Tiêu Dật quan sát thần sắc Bạch Kỳ, khóe miệng hiện lên ý cười. Những ngọc thạch này không phải ngọc thạch bình thường, mà là tử cực ngọc đặc sản Phù Hà châu tiên giới. Tử cực ngọc không tính là ngọc thạch cực phẩm trân quý gì ở tiên giới, nhưng lại là một trong những ngọc thạch mà chúng tiên nhân rất yêu thích, vì tử cực ngọc có công hiệu ấm thân. Nếu phàm nhân trường kỳ đeo tử cực ngọc có thể cường thân kiện thể, kéo dài tuổi thọ. Tiêu Dật lại đặc biệt mời người khắc mấy đạo phòng hộ cấm chế bên trong bốn mặt ngọc này, đủ để bảo vệ an toàn cho cả Bạch gia.
Tối nay sau khi Tiêu Dật cáo từ về nhà, Bạch Kỳ đem mặt ngọc Tiêu Dật để lại cho ông bà Bạch xem.
Ông Bạch cầm mặt ngọc, để dưới ngọn đèn nhìn nửa ngày, do dự nói: “Tiểu Kỳ, mấy mặt ngọc này tính ra không giống như Tiêu Dật nói không đáng giá, sợ là tiểu Dật dụ con thôi. Một đứa trẻ như nó trong tay không có bao nhiêu tiền, chúng ta không thể chiếm tiện nghi của người ta.”
Bà Bạch gật đầu, “Ba con nói đúng, tiểu Dật sống một mình không dễ gì, con nói với tiểu Dật, hoặc là trả mặt ngọc lại cho nó, hoặc là tốn bao nhiêu tiền chúng ta sẽ chi.”
Bạch Kỳ dù sao cũng là con trai, không cảm thấy hứng thú gì với những ngọc thạch này, nghe Tiêu Dật nói không đáng bao nhiêu, cũng liền tin Tiêu Dật, hiện tại nghe ba mẹ nói thế, trong lòng không khỏi lầm bầm, lẽ nào cậu thật sự bị Tiêu Dật lừa sao?
So với sự do dự của ông bà Bạch, Bạch Vi dứt khoát hơn nhiều, cô thật yêu thích mấy mặt ngọc này, đề nghị: “Nếu đã là tâm ý của tiểu Dật, trả về thật không hay, lại nói cậu ấy đã mua rồi, trả về tiểu Dật biết làm sao? Không bằng trực tiếp đưa tiền cho tiểu Dật, để cậu ấy để giành, sau này còn nhiều chỗ phải xài tiền mà.”
Ông bà Bạch ngẫm nghĩ rồi gật đầu, Bạch Vi nói đúng, trả về cho tiểu Dật cũng vô dụng, không bằng đưa tiền, chừng vài năm nữa tiểu Dật đã tới tuổi tìm bạn gái kết hôn rồi, chỗ cần tiêu tiền quả thật rất nhiều.
Thấy ý kiến của ba mẹ đã thống nhất, Bạch Kỳ phụ họa gật đầu, khi đang định cất mặt ngọc đi đột nhiên nghĩ tới cái gì, mở miệng nói: “Ba mẹ khi chạm vào mặt ngọc này có cảm giác gì không?”
“Cảm giác gì?” Bạch Vi kỳ quái nói.
Bạch Kỳ nghĩ nghĩ, cố gắng miêu tả cảm giác của mình: “Ấm áp, vô cùng thoải mái, cảm thấy trong người giống như tràn trề sức lực, ra ngoài chạy mười ngàn mét cũng không có vấn đề.”
Bạch Vi đảo mắt trắng nhìn cậu, “Em ảo giác rồi, mặt ngọc này cho người ta cảm giác rất thoải mái, nhưng không có huyền ảo như em nói.”
Thấy ông bà Bạch nhất trí gật đầu tán đồng cách nói của Bạch Vi, Bạch Kỳ do dự, chẳng lẽ thật sự là ảo giác của cậu?
Vì trong lòng có tâm sự, Bạch Kỳ cả đêm ngủ không ngon, sáng tỉnh lại chuẩn bị đi tìm Tiêu Dật. Ai biết vừa mở máy đã nhận được tin nhắn của Tiêu Dật, y có chuyện ra ngoài một chuyến, đại khái mấy ngày mới có thể về. Bạch Kỳ nhíu mày, trong lòng có chút lo lắng, đây là lần thứ mấy Tiêu Dật ra ngoài gần đây rồi, y vẫn không ở nhà, rốt cuộc đi làm gì.
Tuy trong lòng Bạch Kỳ nghi hoặc, nhưng tìm không được Tiêu Dật cũng hết cách, chỉ đành nói với người nhà một câu, muốn đợi Tiêu Dật về rồi mới trả tiền. Nhưng mấy ngày tiếp theo đều không có tin tức của Tiêu Dật, Bạch Kỳ lo lắng rồi rất nhanh phát hiện khác thường trong người mình. Không biết tại sao, mấy ngày nay Bạch Kỳ rõ ràng cảm thấy được thể lực của mình vô cùng dồi dào, thân thể tựa hồ có sức lực xài không hết. Thậm chí tối hôm trước cậu chơi game cả đêm không ngủ, sáng hôm sau vẫn tràn trề tinh thần, không có chút mệt mỏi nào.
Bạch Kỳ thầm thấy kỳ quái, không chỉ là cậu, ngay cả ông bà Bạch và Bạch Vi mấy ngày nay sắc mặt đều tốt hơn rất nhiều, tuy không có khoa trương như cậu, nhưng cũng rõ ràng nhìn ra khác biệt so với trước kia. Ánh mắt Bạch Kỳ đặt lên trên mặt ngọc đeo ngay cổ, cậu có cảm giác, tất cả thay đổi tựa hồ bắt đầu từ khi Tiêu Dật để mặt ngọc lại. Bạch Kỳ muốn biết, những mặt ngọc này rốt cuộc là gì? Tiêu Dật biết sự thần kỳ của nó không? Còn có Tiêu Dật rốt cuộc đi đâu, tại sao di động cứ tắt máy.
Lúc Bạch Kỳ tâm tâm niệm niệm muốn tìm Tiêu Dật, Tiêu Dật đang ở tiên giới cùng Từ Sắt Nguyên đếm tinh ngọc kiếm được. Buôn bán nội y thịnh vượng vượt xa dự tính của hai người, rất nhanh đã nổi lên cuồng triều nội y trong phạm vi nhỏ ở tiên giới.
Chẳng qua mới năm ngày ngắn ngủi, Tiêu Dật đã nhận được ba mươi hai đơn đặt hàng, trong đó chỉ tính riêng cô cô của Lâm Thính Hải đã gọi tới tám khách hàng cho họ.
Từ Sắt Nguyên một bên vui vẻ đếm tinh ngọc trên bàn, một bên hối thúc Tiêu Dật mau xuống nhân giới một chuyến, sự thật là hiện tại chỉ có mấy kiểu không thể thỏa mãn hết yêu cầu của lượng lớn khách hàng, mấy tiểu nha đầu trong Thanh Bình Viên làm sao cũng không chịu mặc cùng kiểu với người khác, lầm ầm ĩ đòi kiểu khác biệt.
Đối với vấn đề này, mấy ngày nay Tiêu Dật đã từng nghĩ qua. Trừ tăng thêm kiểu dáng, Tiêu Dật còn dự định khắc tất cả kiểu dáng nội y lên một phần thẻ ngọc, phát mỗi thẻ cho từng khách hàng tới chọn mua nội y, để tiện cho các nàng trở về chậm rãi lựa chọn.
Tiêu Dật nhớ một đàn anh khóa tài chính của y từng đưa ra một ví dụ, theo điều tra cơ cấu thống kê gì đó, một đám người giống nhau, cùng có thực lực kinh tế như nhau, dưới tình trạng hàng hóa cần chọn càng nhiều, tiền phải chi tiêu càng nhiều.
Tiêu Dật cảm thấy điều tra này rất có ý nghĩa hiện thực, cho dù ở tiên giới, cũng hoàn toàn có thể nghiệm chứng tính chính xác của kết luận này.
Từ Sắt Nguyên hết sức tán dương chủ ý của Tiêu Dật, con mắt đảo đảo hai tay mau lẹ rót cho Tiêu Dật một ly trà, lấy lòng đứng sau lưng bóp vai cho Tiêu Dật, “Tiêu huynh, thật vất vả quá.”
Tiêu Dật thản nhiên hưởng thụ phục vụ của Từ Sắt Nguyên, bưng ly trà hớp một ngụm, nhàn nhạt nói: “Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo.” (*Khi không niềm nở, tức có mục đích)
Từ Sắt Nguyên cười hê hê, “Tiêu huynh, huynh là đại ca của ta, huynh thật sự là đại ca ruột của ta.”
Lần trước khi Từ Sắt Nguyên nói thế, là khi thể nghiệm qua công hiệu thần kỳ của viên thuốc màu lam, Tiêu Dật chịu không nổi hắn buồn nôn, đẩy tay hắn ra, “Nói đi, rốt cuộc muốn làm gì?”
Có câu này rồi, Từ Sắt Nguyên lập tức lại sát mặt Tiêu Dật, “Tiêu huynh còn nhớ mấy cái đĩa đó không? Ta đã xem hết rồi, lần này Tiêu huynh có thể mua thêm vài đĩa không, tốt nhất giống như Tiêu huynh nói, đem tất cả đĩa của nhân giới khắc trên một thẻ ngọc, ta cũng tiện chọn cho đã.”
Tiêu Dật: “…” Y đã biết Từ Sắt Nguyên hễ mở miệng là không có chuyện tốt.
Lần trước Tiêu Dật mang mấy cái đĩa về đúng như sở nguyện của y dùng giá một đĩa một khối thượng phẩm tinh ngọc chuyển tay bán cho Từ Sắt Nguyên và Lâm Thính Hải, thuận tiện còn cho mỗi người tiêu thụ một cái laptop.
Sau khi kiến thức được công năng cường đại của laptop, Từ Sắt Nguyên thống khổ xoắn xuýt nửa ngày, muốn Ipad hay là muốn laptop đây?
Cuối cùng hai cái cái nào hắn cũng không nỡ bỏ, nghiến răng vẻ mặt đau đớn cung cho Tiêu Dật mười khối thượng phẩm tinh ngọc. Từ đó, túi tiền của Từ Sắt Nguyên triệt để héo rút, nếu không phải tình trạng tiêu thụ nội y khiến hắn thấy được ánh sáng, hắn quyết không dám ở trước mặt Tiêu Dật nói tới mấy chữ kiểu ‘chọn cho đã’.
So với sự xoắn xuýt của Từ Sắt Nguyên, Lâm Thính Hải căn bản không chọn lựa, đĩa phim Tiêu Dật mang về đối với hắn có dụ hoặc quá lớn, vì muốn xem nội dung bên trong, hắn dứt khoát lại tốn năm khối thượng phẩm tinh ngọc mua laptop từ tay Tiêu Dật.
Xét thấy công năng của hai mặt hàng này có nhiều cái giống nhau, Tiêu Dật hiếm khi lương tâm phát hiện, tặng cho bọn họ mỗi người hai bình điện sạp đầy điện. Từ đó suốt năm ngày, Lâm Thính Hải không còn xuất hiện trước mặt Tiêu Dật nữa.
“Tiêu huynh, thế nào?” Từ Sắt Nguyên tràn đầy hy vọng hỏi.
Tiêu Dật lười bận tâm đến ảo tưởng không thực tế của Từ Sắt Nguyên, dứt khoát đổi chủ đề, “Tiểu Hải đâu? Mấy ngày nay anh có tin tức của cậu ta không?”
Trên mặt Từ Sắt Nguyên lộ ra nụ cười thô tục, thấp giọng nói: “Ta nghe nói cậu ta bế quan rồi, còn về rốt cuộc làm gì, Tiêu huynh cậu biết mà, ha!”
Nhìn vẻ mặt đàn ông lý giải đàn ông của Từ Sắt Nguyên, khóe miệng Tiêu Dật không khỏi co rút.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...