Hệ thống thần thức của tu chân giả khiến não bộ của bọn họ có thể tỏa ra một sóng ý niệm quét hình cực mạnh, hỗ trợ nhận biết sự vật, sự việc xung quanh một cách rõ ràng nhanh chóng. So với dùng hai mắt nhìn còn chân thực rõ ràng hơn, thậm chí có thể quét xuyên qua vật thể, nhìn vào sâu bên trong. Hoài Nam từng nói đây là một dạng sóng não lượng tử, nhưng theo quan niệm của Shen Jian, hay đại đa số các tu chân giả khác, đây là năng lượng tinh thần. Một khi đem ý thức trải rộng ra thế giới xung quanh, cái phản hồi về mới là bản chất thực sự của thế giới.
Thần thức giúp tu chân giả giao tiếp với nhau vô cùng thuận lợi, nói chuyện không cần mở miệng, nhìn không cần mắt, điểm lợi vô số, nhưng điểm hại cũng có.
Đó là khi đem thần thức phát tán ra, bộ não cũng liền ở trạng thái mở ra, tinh thần và ý thức đều có thể bị câu thông dễ dàng. Tựa như máy tính không có dây mạng thì liền là phế vật, thế nhưng nối mạng rồi, đại biểu rằng có thể bị hack.
Cùng dùng chung một mạng lưới thần thức để giao tiếp, tu chân giả cấp cao có quyền quyết định tuyệt đối với tu chân giả cấp thấp. Kém hai cấp bậc còn có thể kháng cự một chút, chứ kém tận ba – bốn bậc như Hóa Thần và Trúc Cơ, thì không có khả năng giãy dụa gì cả. Tất cả tu chân giả tại hiện trường, dưới sự nghiền ép ý thức tuyệt đối của Mặc Thời Võ, đều đã bị tước đi ý thức, ngoại lệ duy nhất chỉ có Shen Jian, đó là bởi cấp bậc của hắn cũng đã tới Nguyên Anh kỳ, so với Mặc Thời Võ chỉ kém một đường mà thôi. Tuy nói Tu chân giới, chênh lệch một giai vị thực lực hơn kém như trời với đất, thế nhưng chỉ lệch một giai vị, đủ cho thần thức của Shen Jian mạnh mẽ cứng cỏi hơn, đủ sức chống lại sự nghiền áp từ Mặc Thời Võ.
Mặc Thời Võ đã chết, áp lực đè lên tất cả đã không còn. Shen Jian thở ra một hơi, nhìn lại toàn thân đã đẫm mồ hôi. Tinh thần giao phong còn hung hiểm gấp nhiều lần dùng cơ thể chiến đấu. Mặc dù hắn chỉ bị động phòng thủ chứ chẳng đánh trả được đòn nào, và người ta cũng chẳng phải chủ yếu nhằm vào hắn mà đánh, nhưng cũng khiến hắn suýt chút nữa thất thủ mà xong đời.
Bị ý thức của Mặc Thời Võ nghiền áp, kết quả khẳng định không tốt đẹp gì.
Nhìn lại gần một ngàn gã tu giả tạo thành Tứ Tượng – Bát quái trận lúc này đã được giải cấm, thế nhưng tinh thần ý thức của bọn họ đã bị cưỡng chế xóa bỏ, chẳng còn chút tư duy nào, thuần túy chỉ như một đám rối đã đứt dây, ào ào rớt xuống chẳng khác một mớ lông rụng.
Tứ linh thú còn chưa hoàn thành thai nghén để thực thể hóa cũng đã tiêu biến.
Bọn họ đã chiến thắng.
Thế nhưng không ai có tâm tình gì để vui mừng cả.
Chiến thắng quá thảm.
Tỉ lệ tử vong đã tới 90%. Trên thực tế, nhân viên chiến đấu gần như đã toàn diệt. Còn lại chỉ là nhân viên hậu cần và một số phi công dự bị, không có GMS để ra ngoài thí mạng.
Chỉ còn lại hai mươi chiếc tiểu hình chiến hạm giống như vỏ xác rỗng được một đám người trầm mặc nén than khóc đưa đi.
Nếu nói đến chiến lợi phẩm của chiến thắng, hẳn là vẫn có. Số Linh Chu còn hoàn chỉnh không tổn hao gì vẫn còn rất nhiều, nếu nghiên cứu thành công, hẳn là sẽ đem chiến hạm nâng cấp thêm một lần nữa. Thi thể tu giả cũng thu được hơn tám trăm cỗ còn nguyên vẹn. Tầng trời thứ tư khắp nơi đều là trời mây, có rơi cũng không vì thế mà tan xác, thi thể bọn họ đều được bảo lưu hoàn chỉnh như lúc mới tử vong.
Tuy nhiên, Hoài Nam không có tâm tình đâu để thu nhặt những chiến lợi phẩm này, hẳn chỉ ra lệnh cho hai mươi chiếc tiểu hình chiến hạm, mỗi chiếc kéo theo một chiếc Linh Chu rồi dùng tốc độ nhanh nhất để rời khỏi đây.
Chỗ này vẫn nằm trên không phận của Thiên Không Thành, gần nhà địch hơn gần nhà ta, còn nấn ná ở đây lâu, chờ đợi bọn họ đều không phải chuyện gì tốt đẹp.
Thế nhưng, vẫn là quá trễ.
…
Mặc Sương Vũ dẫn một đám thanh niên đồng tộc thân tín phóng như bay ra ngoài Thiên Không Thành cùng một khối sầu muộn khiến lồng ngực thắt nghẹn lại.
Tu giả, trước khi thành tiên, cũng chỉ là phàm thể mà thôi.
Đã quá lâu rồi, hệ thống văn minh phù tự và pháp quyết tu luyện hoàn chỉnh khiến mỗi một người tiên giới đặt chân lên con đường tu đạo vô cùng dễ dàng khiến bọn họ quên đi điều này.
Người trái đất gọi bọn họ là tiên nhân, bọn họ liền tưởng mình là tiên thật, đã có tư cách truy cầu đại đạo, coi thường chúng sinh, siêu thoát thế tục.
Thế nhưng cảm xúc của bọn họ vẫn còn đó, không khác gì phàm nhân, chỉ có tham sân si đã hướng đến những thứ khác mà thôi. Phàm nhân tham tiền, ham muốn quyền lực, thì tiên nhân cũng tham linh thạch, muốn có cảnh giới cao. Trong mắt Mặc Sương Vũ, tiên hay phàm không khác biệt gì cả. Chỉ là lòng tham hướng về những cái không giống nhau mà thôi.
Tu chân giả cũng có cảm xúc của mình, cũng cần thân nhân, huynh đệ, đồng môn, đồng tộc, những thứ này không thể xóa nhòa, không thể thay thế, cho dù có đạt tới cảnh giới Tiên đài – thành tựu chân tiên. Cho dù là Tiên Đế cũng cần phải có Tiên Hậu ở cạnh bên.
Không ai có thể vĩnh viễn ở một mình.
Những người xung quanh ta, những mối quan hệ ta có được, sự kính trọng, yêu thương, đố kị hay lo lắng, sầu muộn họ đem đến cho ta, đều là những thứ cần được trân trọng.
Thế nhưng hết thảy mọi người ở Mặc Gia không nghĩ như vậy.
Trong mắt Mặc Sương Vũ, các thúc bá đã điên rồi, giống như một đám tâm thần bị cảnh giới, bị đại đạo làm cho mê muội. Bất chấp đám thanh niên trong tộc kính trọng và ngưỡng mộ bọn họ như thế nào, trong mắt những người này, lớp trẻ với cảnh giới thấp, thành tựu bình phàm một chút, không khác gì một đám kiến hôi dùng để chạy việc vặt cho gia tộc. Vốn dĩ tư duy này đã hình thành quán tính, khó mà thay đổi, nhưng điều gì cũng nên có giới hạn của nó.
Việc dùng chính thân tộc của mình để làm lá chắn phản công phàm nhân của Mặc Thời Võ khi trước đã hoàn toàn chọc giận Mặc Sương Vũ.
Cảm xúc của chúng ta, không phải để các người chơi đùa như vậy.
Bỏ mặc lệnh cấm túc của trưởng chi nhánh, Mặc Sương Vũ đùng đùng nổi giận, dẫn một đám người phóng ra ngoài Mặc Gia Thiên Không Thành.
Nếu như người đã vô năng đến vậy, cho dù là Hóa Thần kỳ tiền bối, trong mắt ta cũng chỉ là thứ đồ bỏ đi. Đã như thế, liền để chính chúng ta cho các người rửa mắt nhìn xem một lần đi.
Ôm tâm tình như vậy, Mặc Sương Vũ cùng hơn hai trăm thân tín dùng toàn lực phóng về phía chiến trường nơi cánh trái, lòng nóng như lửa đốt, tụ linh trận trên Thiết Khôi Lỗi của mỗi người đều vận chuyển với công xuất vượt định mức.
Mặc Sương Vũ đã rõ ràng, với các điều quân của Mặc Thời Võ, đám huynh đệ của cô ta chết bao nhiêu mạng cũng không đủ. Vậy nên phải nhanh hơn nữa, dùng sức mình thay đổi chiến cuộc, cứu lại những tính mạng đang bị gã tam thúc điên cuồng kia phung phí.
Thế nhưng đều đã trễ.
Vùng trời nơi chiến sự xảy ra chỉ còn lại vô số xác Linh Chu la liệt, mảnh vỡ của GMS và Thiết Khôi Lỗi trôi nổi khắp nơi. Hệ thống tụ linh trận và phong áp trận của Linh Chu vẫn chưa triệt để tan vỡ khiến chúng cứ lơ lửng giữa trời như một vùng mộ khổng lồ.
Bóng dáng chiến trường chẳng còn chút sinh khí nào.
Tất cả đều đã chết.
“Ngũ thúc, là con, Sương Vũ đây. Cánh trái đã xảy ra chuyện gì !?” Mặc Sương Vũ dùng thần thức truyền âm, liên lạc ngược trở về Thiên Không Thành hỏi Mặc Vấn Thế.
Bên kia nghe được một thanh âm thất lạc:
“Đã… đã chết… kể cả tam ca…. không ngờ cũng…”
Mặc Sương Vũ cảm thấy lồng ngực bị đánh lên một trọng quyền, hít thở khó khăn nói:
“Tam thúc làm sao !?”
“Đã chết, linh đăng của tam ca đã tắt.”
“Còn phía phàm nhân !?”
“Hẳn là còn đang chạy, bọn họ cách đây không xa. Tam thúc con khởi động Tứ Tượng Bát Quái trận, nó còn có thể vây hãm bọn chúng một chút…”
Mặc Sương Vũ ngẩng đầu nhìn, chân trời phía xa xa còn ngập trong một mảng mây đen đang dần tiêu tán, bầu trời còn một thái cực đồ mờ mờ ảo ảo.
“Hay cho một bát quái trận, lấy nhân thể làm linh tài, luyện hóa ra một đám hỗn độn linh thú. Tam thúc… dã tâm thật lớn a…” Mặc Sương Vũ cười lạnh châm chọc. Cũng là một tu chân nghiên cứu giả, cô ta thừa biết cái trận pháp này để làm gì.
Bên kia không thấy trả lời.
“Hắn chết không đáng tiếc.”
Nói nói, thanh âm đã ngập sát khí:
“Thế nhưng đám huynh muội tỷ đệ trong nhà, không đáng bị như vậy.”
“Bất kể là ai làm, tất cả hãy trả giá đi.”
“Đuổi theo.”
…
“Cảnh báo, cảnh báo, có hai trăm nguồn linh lực rất lớn đang di chuyển đến phía chúng ta, là Thiết Khôi Lỗi của Mặc Gia.” Myeongeun Noh khẩn cấp thông báo vào kênh liên lạc chung.
Lập tức quần thể chiến hạm lại một mảng sôi trào.
“Lại tới, có còn để cho chúng ta sống nữa hay không !?”
“Bọn họ chỉ có Thiết Khôi Lỗi, không thể đuổi kịp chúng ta.”
“Chúng ta kéo theo Linh Chu, tốc độ đã bị chậm lại.”
“Lập tức bỏ hạm. Tất cả các nhân viên còn lại, lên tàu Angeregis, tháo khớp nối với Linh Chu của địch ra. Toàn bộ hạm còn lại đảm nhận Decoy, tản ra.” Hoài Nam quyết đoán ra lệnh.
Thế nhưng đang nói một nửa, Hinami Hina đã quay đầu, vẻ mặt khổ sở nói:
“Còn thiếu tá Trung Thành và chị Jodi chưa kịp trở về.”
Hoài Nam im bặt, AI và Jodi xông lên đầu tiền tuyến, động cơ của cả hai đã hỏng hóc nghiêm trọng, AI còn đỡ, GMS của Jodi Bennette đã phế tứ chi, chỉ còn bộ đẩy hoạt động chập chờn.
Lúc này nên chạy hay bỏ bạn !?
Hoài Nam không quyết được.
Dù tất cả đang nhìn hắn, hắn vẫn không thể làm ra quyết định.
Từ lúc bắt đầu trận chiến này, mọi thứ đều không thuận lợi theo ý của hắn, mọi mệnh lệnh của hắn đều làm chết vô số người, hắn sợ rồi, hắn không dám ra lệnh nữa.
Nghĩ nghĩ một lúc, Hoài Nam đứng lên, cúi đầu:
“Thật xin lỗi, tôi chỉ là một gã thất bại, một tên chỉ huy nửa mùa không hợp cách. Tôi xin từ bỏ.”
“Hạm trưởng !?”
“Quân đoàn trưởng !?”
“Anh định làm gì !?”
Cúi đầu xong, Hoài Nam ngẩng mặt, cười cười đáp:
“Đi làm một gã bạn tốt, vì chiến hữu quên mình ha. Hinami-chan, cứ theo kế hoạch vừa rồi đi, nhờ em, đưa Angeregis và mọi người thoát đi, tôi và đám chiến hạm còn lại sẽ làm Decoy.”
“Anh điên rồi, chúng ta chẳng còn chiếc GMS nào, anh có ở đó hay không cũng chẳng tác dụng gì cả.”
Hoài Nam gãi gãi mũi, ngượng ngùng đáp:
“Ấy, nói là làm Decoy cho ngầu vậy thôi, chứ tôi muốn đi cứu đồng chí Trung và chị Jodi cơ, từ bỏ bạn bè một lần nữa, tôi làm không nổi. Mọi người không biết chứ tôi đăng ký làm sĩ quan hậu cần đấy, chứ có muốn ra tiền tuyến thế này đâu, quyết đoán chọn ai bỏ ai, nói thì dễ lắm, lúc làm mới làm không nổi, thật sự rất nặng nề mà. Tôi sợ rồi, tôi đầu hàng, đừng ai cản tôi, vậy hoy đi nha…”
“…”
Bị một tràng phát biểu của hắn làm cho trầm mặc, tất cả mọi người ngây ra mấy giây, vừa đủ để phát hiện quan chỉ huy của bọn họ đã chạy mất.
“Hạm trưởng chạy rồi….”
“Mau cản anh ta lại…”
“Hinami…”
“Không được, anh ấy đã khóa thiết lập tự động của các cửa sập, cần hai phút mới có thể thao tác…”
Cho đến khi mọi nhốn nháo đã ổn định, Hinami Hina giành lại được quyền khống chế toàn bộ con tàu, thì Hoài Nam đã mặc xong bộ MS đặc chế Hans chuẩn bị cho hắn lần trước, bay vèo ra khỏi tàu, thẳng đến chố Trung Thành và Jodi.
Hoài Nam mặc một bộ giáp sắt phủ kín toàn thân, xuyên qua chiến trường ngập tràn sắt vụn và những vụ nổ linh lực còn sót lại, tông thẳng vào bất kỳ vật cản nào, giống như một viên đạn phá giáp hung hăng trùng kích từng đợt, xuyên thấu mọi thứ.
Vì bay ngược lại, rất nhanh hắn đã bỏ lại quyền thể chiến hạm ở tít đằng sau, xuyên qua làn mây đen còn chưa tan hết, hệ thống quét hình 3D trải rộng ra xung quanh, bắt lấy bất cứ tín hiệu nào còn sót lại.
Mây đen dày đặc như không có điểm cuối, dù đang loãng dần, nhưng cũng đủ khiến người ta phiền muộn, chốc chốc lại thấy một mảnh giáp của GMS, có đôi khi còn nhuộm đẫm máu ở trên cùng một vài mảnh xương cụt hay thịt nát, Hoài Nam khe khẽ thở dài…
Hắn còn quá ngây thơ.
Chiến tranh không phải là sân khấu để bất cứ ai thể hiện, nó chỉ giống như một lò lửa mà đám thiêu thân lao đầu vào, sau đó để lại tàn tro cùng khói bụi. Tuy rực sáng trong một khoảnh khắc, nhưng rất nhanh sẽ ảm đạm tiêu điều rồi chìm vào bóng tối.
Mỗi mệnh lênh của quan chỉ huy đều là để giết người.
Cả quân địch lẫn quân ta.
Không biết ai đã nói với hắn câu này, nhưng giờ phút này, Hoài Nam cảm nhận được sâu sắc ý nghĩa của nó. Cái gọi là nhất tướng công thành vạn cốt khô, là minh chứng rõ ràng nhất.
Hắn quả thật không hợp.
Hắn còn tồn tại được trên chiến trường, là do mọi thứ quá thuận lợi với bọn họ ngay từ khi bắt đầu. Tiên nhân luôn luôn là phe bị đánh, dù tiên nhân mạnh hơn. Mỗi khi chiến thắng một trận, Hoài Nam còn hý hửng vui vẻ một chút nhìn đám người cao ngạo ngu ngốc bị xỏ như dế. Thế nhưng lần đầu tiên chiến đấu một trận thật sự, giữa hai cái quân đoàn hẳn hoi, toàn bộ tự tin của cùng hứng thú của hắn đều bị đả kích nghiêm trọng.
Hoài Nam đang sa sút.
Hắn thậm chí còn muốn khóc một trận.
Hắn còn quên đi mất rằng mình rất sợ chết.
Hắn chỉ thấy hối hận, thấy sai lầm, thấy có lỗi.
Cho nên lần này.
“Nhất định tôi sẽ không để ai phải chết nữa.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...