Trong tiếng chém gϊếŧ vang vọng xung quanh, trái tim Lý Lạc Yên đập như muốn nổ tung. Lưỡi đao sắc bén đang chạm đến xương cốt, ánh mắt của Trác Lan Giang lạnh như băng nhưng lại hiện lên một tia u tối. Như bản năng, hắn giơ tay, đoạt lấy lưỡi đao từ kẻ tấn công, rồi chém qua cổ họng đối phương một cách lưu loát, không chút do dự.
Máu tươi bắn lên vách xe, Trác Lan Giang cầm kiếm trong tay trái, xoay người giết thêm 3-4 tên đang lao tới. Lý Lạc Yên ngạc nhiên đến mức như sắp khóc, víu chặt vào áo của An Nhu.
Không có ai dám đối đầu với hắn khi hắn cứu giá. Trác Lan Giang đứng giữa trận chiến, hai hàng lông mày nhíu chặt, như thể cơn đau trong đầu hắn chưa biến mất. Nhưng đột nhiên, một tên đạo tặc, mắt đỏ sòng sọc, cầm đao lao về phía hắn. Trác Lan Giang ngẩng đầu lên, ánh mắt nghiêm túc như lưỡi đao vừa được rút ra khỏi vỏ.
Hắn giơ tay lên, loan đao vẽ ra một đường cong trí mạng trên không trung, và đó đã ngã xuống, máu tươi phun ra như vẩy mực. Thế giới của Trác Lan Giang có quy tắc đơn giản ai muốn gϊếŧ hắn, thì hắn gϊếŧ người đó.
Ngọn gió lướt qua, và trận chiến tiếp tục biến chuyển. Lý Lạc Yên chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong lúc nhất thời, nàng quên cả sợ hãi. Chỉ biết ngơ ngác nhìn Trác Lan Giang, người dường như đã trở thành cơn bão giữa trận chiến. Với mỗi đường kiếm, hắn quét qua kẻ thù mà không chút do dự, như thể việc bảo vệ Lý Lạc Yên là điều duy nhất mà hắn quan tâm.
Cơn gió mạnh thổi qua đám cỏ dại cứng cáp, mang theo mùi máu tươi nồng nặc bay khắp nơi. Một số tên náo loạn chạy đi, nhưng Trác Lan Giang không đuổi theo. Hắn quay lại nhìn Lý Lạc Yên và An Nhu, rồi tiến lại gần, định giơ tay đỡ nàng dậy. Nhưng khi thấy ánh mắt sợ hãi của Lý Lạc Yên, hắn rụt tay lại, để An Nhu giúp nàng đứng lên.
Trác Lan Giang quỳ một gối trước mặt Lý Lạc Yên, giọng nói trầm và mạnh mẽ: “Có vài tên đạo tặc đã chạy thoát, thuộc hạ đã hạ lệnh cho người đi bẩm báo Tần Vương phủ. Nơi đây không nên ở lâu, thỉnh Huyện chúa lập tức hồi cung.”
Lý Lạc Yên vẫn chưa đáp lại ngay. Ánh mắt nàng hướng về phía cây ngô đồng ở xa xa. Dưới bóng râm tối của tán lá, Trác Lan Giang cô đơn đứng ở đó. Dáng người cao lớn, cánh tay thon dài nhưng mạnh mẽ, tay nắm chặt thanh loan đao sắc bén, ánh sáng của đao chiếu lên khuôn mặt hắn, tạo ra vẻ lạnh lùng.
Dưới chân Trác Lan Giang, những thi thể của đám đạo tặc nằm ngang dọc tứ phía, máu tươi chảy ra thành dòng, thấm ướt cả mặt đất. Màu đỏ đen tạo ra một cảnh tượng ghê rợn. Tầm mắt của Lý Lạc Yên cuối cùng dừng lại trên tay phải của hắn, nơi có vết thương sâu đến mức có thể thấy xương cốt. Tuy đã được quấn mảnh vải tạm thời, nhưng máu vẫn chảy ra, nhỏ xuống từ những ngón tay tái nhợt của hắn.
Lý Lạc Yên lấy hết can đảm, nhìn về phía Trác Lan Giang và lên tiếng: “A Giang... Tay của ngươi còn đang chảy máu…”
Trác Lan Giang nhìn nàng, đôi mắt không chút dao động."Không sao, chỉ là vết thương nhỏ," hắn nói, cố gắng trấn an nàng.
- "huyện chủ...thần cho vài người tiễn người về cung." - rồi hắn vẫy tay thì mấy tên lính đi đến chắp tay đồng thanh nói-"công chúa!!"
Huyện chủ nhỏ không chịu nghe, cầm lấy tay hắn, bàn tay ban nãy đỡ nhát kiếm cho nàng nói: “Này, sao có thể là vết thương nhỏ? Ta giúp người băng bó dù sao ngươi cũng cứu ta một mạng.”
Trác Lan Giang định khước từ, nhưng ánh mắt của hắn rơi xuống bàn tay trắng trẻo của Lý Lạc Yên. Nhìn nàng giống như một búp bê tạc từ ngọc, trong suốt và yếu đuối, hắn cảm thấy không thể động đến nàng một cách bất cẩn, như thể chỉ cần đụng nhẹ sẽ làm vỡ.
Hắn nắm chặt thanh kiếm ở trong tay. Lý Lạc Yên theo bản năng mà lui về phía sau một bước, đầu ngón tay gắt gao nắm lấy ống tay áo của mình. Cơn gió mang theo mùi máu gào thét mà đến, nàng nghe thấy tiếng tim của mình đập ‘ thình thịch ’.
Từ nhỏ đến lớn, Lý Lạc Yên luôn được người khác chăm sóc, rất ít khi chăm sóc người khác. Cảm giác này đối với nàng rất mới mẻ. Thật ra nàng không hiểu rõ cách băng bó vết thương, nhưng vẫn cố gắng. Khi nàng cầm khăn muốn băng lại, nhưng nhìn thấy vết máu đã khô, nàng do dự, sợ sẽ làm hắn đau. Nàng nhẹ nhàng thổi thổi, như thể có thể xoa dịu nỗi đau.
Đôi mày như cánh bướm phủ bóng râm trên khuôn mặt nàng.Nàng nhút nhát sợ sệt mà ngửa đầu nhìn hắn. Lý Lạc Yên nhìn với đôi mắt ngây thơ, nhẹ nhàng hỏi: “Có đau không?”
Trác Lan Giang ngạc nhiên. Từ nhỏ, hắn đã trải qua nhiều gian khổ, từ khi Đỗ công nhặt hắn lên từ đống người chết, hắn mới có nơi nương thân. Trác công đối với hắn ân trọng như núi, vì thế hắn luôn rèn luyện và học hỏi, chịu đựng mọi đau đớn mà không một lời oán thán. Ít khi có người hỏi hắn như vậy.
Giọng hắn khẽ khàng: “… Không đau.”
Lý Lạc Yên thật sự nghĩ rằng thổi thổi có tác dụng, nàng cười tươi như hoa. Nàng lấy khăn tay buộc cho hắn thật gọn gàng. Chiếc khăn viền hồng này là do nàng luyện nữ công mà làm ra, thắt lại dựng hai đầu lên như đôi tai thỏ, tạo nên một chút đáng yêu trên cánh tay của Trác Lan Giang.
Nụ cười của nàng làm Trác Lan Giang cảm thấy có gì đó khác biệt, như thể có một chút ánh sáng trong cuộc đời tối tăm của hắn. Sự dịu dàng và quan tâm của nàng khiến hắn ngỡ ngàng.
Sau khi băng bó xong, Trác Lan Giang nhanh chóng lệnh cho người chuẩn bị xe ngựa để đưa Lý Lạc Yên trở về cung.
An Nhu, người hầu trung thành của Lý Lạc Yên, nhẹ nhàng đỡ nàng lên xe ngựa. Trước khi đi, Lý Lạc Yên quay lại nhìn Trác Lan Giang. Hắn đứng đó nhìn về phía xe ngựa đến khi đã đi xa rồi lại xòe tay ra nhìn vết băng bó khi nãy
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...