tiên Duyên Ngàn Kiếp Hương Trầm Phượng Hoàng
A Giang đưa nàng về trọ còn hắn thúc ngựa đi tìm Ngụy Phong Thần.Cô đứng ở hành lang chờ A Giang trở về nhưng lại không may bị kẻ buôn người nhắm đến.Rất nhanh nàng bị chúng lừa đánh thuốc mê và bắt đi.Trong khi này A Giang vẫn đang truy lùng Ninh Nhi vì ấn thái tử vẫn trong tay cô nhưng cũng may nhờ sự thông minh Ninh Nhi thành công cải trang thành binh lính rời khỏi đây.
Sau khi rời khỏi Ngụy Phong Thần đuổi theo cô đến bìa rừng khuyên cô trở về nhưng Ninh Nhi làm gì còn nhà mà trở về?
- “Muội muốn chạy trốn đến khi nào?” - Phong Thần hỏi “Ninh Nhi…Ngụy Phong Thần ta thề với trời nhất định bằng mọi giá đổi lấy mạng muội…cho dù tất cả đã không thể cứu vãn ta cũng sẽ chết cùng muội.Bất luận là nhân gian hay suối vàng ta đều cùng muội đi đến cuối cùng”
- " Ta sẽ không vì ai mà dừng lại…"-Ninh Nhi đáp
- “Nhưng ngọc tỷ của Thái Tử vẫn ở trên người muội.Ngày nào họ chưa lấy được, họ sẽ không tha cho muội!!”
- “Ngụy Sứ Quân nói nghe hay thật…cuối cùng cũng chỉ muốn lấy lại thứ rẻ rách này.”
Cô định đi nhưng Ngụy Phong Thần cản lại thì bị Ninh Nhi cầm đoản đao đâm một phát vào vai khiến hắn ngã quỵ ra đất.
- “Từ hôm nay, ta và ngươi ân đoạn nghĩa tuyệt không còn dính dáng.Nể tình ta từng quen biết khi trước ta tặng ngươi một phần đại công”- Nói rồi Ninh Nhi ném ngọc tỷ thái tử ra đất và rời đi
Ninh Nhi vốn không hề hay biết Ngụy Phong Thần đã yêu nàng từ rất lâu. Hắn thích vẻ ngoài mạnh mẽ, dũng cảm dám đương đầu của nàng…thích nàng từ cái nhìn đầu tiên nhưng vì bị uy hiếp cả sẽ bị tru di cửu tộc nên mới phải bắt nàng lại còn từng xém giết nàng…Hắn vốn rất muốn giúp nàng nhưng đều bị A Giang cản đường.
…----------------…
Khi này lúc Lạc Yên tỉnh lại thì đã phát hiện mình ở trên xe ngựa, cô bị đám buôn người bắt cóc chúng nhắm sự xinh đẹp của Lạc Yên…Lạc Yên vô cùng…vô cùng sợ hãi chỉ biết khóc gọi thầm tên “A Giang”.Bên cạnh cô cũng có một người bị bắt cóc tên Hạ Sở Lam
- “Ngươi tên là gì?” - Ông già đó hỏi
Lạc Yên im lặng nhìn chằm chằm vào mặt ông.Thấy vậy Hạ Sở Lam đẩy vai cô bảo cô nói cho hắn biết thì cô liền nói “ta tên Lạc Yên”.
- " Hahaha hiểu rồi thì tốt.Cô gọi ta là Hải Lão là được."
Ngồi trên xe ngựa mơ mơ màng màng qua mấy giấc mộng, trong mơ nàng thấy A Giang đến cứu nàng còn một kiếm giết 2 tên ăn mày kia.
Cùng lúc đó khi trở về quán trọ A Giang và Phong Thần không tìm thấy Lạc Yên đâu cả,Dù đã lật tung quán trọ nhưng vẫn không thấy nàng. Trong phòng đồ quý giá cũng mất hết mà A Giang hiểu nàng sẽ không bao giờ tự ý đi ra ngoài. Họ nhận ra nàng đã gặp chuyện không may.
- “Ngụy Phong Thần, bây giờ ngươi về Trường An đem tình báo U Châu và cả tin công chúa mất tích báo cáo toàn bộ” - A Giang nói
Phong Thần đơ người ra lắc đầu…“Không được, ta phải đi tìm Lạc Yên về…”
- " Ta nói lại lần cuối!!nhiệm vụ của ngươi bây giờ là về Trường An đưa tin"- A Giang lớn giọng
- “Lạc Yên mất tích rồi bây giờ còn nói đến nhiệm vụ làm gì??Muội ấy lạ nước lạ cái ở U Châu nếu đi về phía Bắc chính là biên giới chiến tranh loạn lạc.Nàng ấy thân phận cao quý ngây thơ hiền lành lại tính cách yểu điệu một mình lưu lạc ở đây!!Việc khẩn cấp bây giờ là tìm muội ấy về mới phải!!” Thúc ngọc cãi
- “Ngươi câm miệng cho ta!!Ta hỏi ngươi công chúa mất tích rồi trách ai??là ai bảo cô ấy đi theo?là ai khoe khoang khoác lác nói an nguy công chúa một mình hắn gánh vác?” - A Giang tức giận đáp
A Giang mặt lạnh, cảm xúc ít khi bộc lộ ra ngoài, đây là lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy tức giận như vậy.
Tức giận ba phần đối với Phong Thần, công chúa tin tưởng hắn như vậy mà người này không biết nặng nhẹ; bảy phần còn lại là đối với bản thân mình ——
Biết rõ hắn không gánh được trách nhiệm nặng nề, nhưng vì ích kỉ thầm kín của mình, tin vào chuyện hoang đường “an nguy của công chúa một mình ta gánh chịu”, ngầm cho phép nàng ở thêm mấy ngày, lại tạo nên kiếp nạn này cho nàng.
Trái tim trăn trở như muốn bể thành từng mảnh. Lửa giận cháy hết, còn lại trong tâm can hắn là sợ hãi.
- “Ta từng nói một mình gánh vác thì sẽ gánh vác đến cùng…ngươi cứ việc bẩm báo lên trên còn ta máu chảy đầu rơi nhất định tìm nàng trở về!!Nếu nàng ấy có gì bất trắc ta dùng tính mạng đền tội!!” - Phong Thần nói
- “Một mình ngươi tìm nhanh hay thái tử điện hạ phái người tìm nhanh hơn?!!” - nói xong thì A Giang liền rời đi để lại Phong Thần đơ người đứng đó không nói thêm câu gì.
A Giang cũng cảm giác sợ hãi này, kể từ sau khi hắn học cầm kiếm, đã nhiều năm chưa xuất hiện lại.Tay cầm kiếm của hắn cứ thế run rẩy sợ rằng nàng sẽ xảy ra chuyện bất trắc nhưng lại căm ghét không muốn Phong Thần tìm nàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...