Quy củ trong quân, giờ Mão mỗi ngày ở lều chỉ huy đều tụ họp thương nghị quân vụ.
Trầm Hương và Na Tra không muốn chủ động phá vỡ quy củ, nhưng cũng không thích ngày ngày nhìn thấy gương mặt lạnh băng của Dương Tiễn, suốt mấy ngày liền đều nén giận trong lòng.
May mà ngày nào Dương Tiễn cũng đến sớm, sau khi đến chỉ ngồi ở một góc yên lặng nghe chứ không nói chuyện, giống như không khí không hề có cảm giác tồn tại.
Hai kẻ kia cũng dần dần quen, chỉ xem như không nhìn thấy hắn.
Hai bên giao chiến, Trầm Hương cho rằng trận đánh này có điểm kỳ lạ, cho nên chủ trương án binh bất động, đợi xem ma loại phản ứng thế nào mới tính tiếp.
Na Tra không muốn tăng thêm thương vong, bèn quyết định nghỉ ngơi lấy sức một thời gian.
Ngoại trừ điều kiện sống ở quân doanh gian khổ, ngày tháng cũng xem như trôi qua thong thả.
Cho đến giờ Tý đêm nọ, trong không gian yên tĩnh bỗng nhiên phát ra tiếng kêu la thảm thiết liên hồi.
Ngay lập tức, tất cả các doanh trướng đều sáng đèn, binh sĩ cầm đuốc chạy khắp nơi hô to.
Dương Tiễn xốc mành trướng, chỉ thấy một con quái vật xé toạc hai Thiên binh ném lên không trung.
Quanh thân quái vật tràn đầy ma tính và mùi máu, vừa giống hổ vừa giống trâu, có sáu chân trụ vững như thân cây gỗ, chỉ với một cái nhấc chân đã gây ra tử thương vô số.
Miệng rộng liên tục cắn xé, máu thịt tràn qua kẽ răng, mùi tanh nồng nặc xông lên tận trời.
"Cái này...!Đây là quái vật gì vậy." Không biết từ lúc nào mà Ngọc Đỉnh đã đứng bên cạnh Dương Tiễn.
Y nhìn cảnh tượng thảm thiết trước mắt mà hoảng sợ líu lưỡi, "Đồ..."
Không đợi Ngọc Đỉnh dứt lời, Dương Tiễn đã ngay tức khắc đẩy Ngọc Đỉnh và Hao Thiên Khuyển vào trong doanh trướng, thi pháp dựng lên một lớp bảo vệ chặt chẽ.
Hắn không chút trì hoãn, nhanh chóng nhảy lên chắn trước mặt quái vật, chuyển động Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao một cách linh hoạt.
Pháp lực mạnh mẽ giống như một bức tường cao, ép quái vật hung hãn phải lùi về sau vài bước.
Giữa bầu trời đêm khuya, trong khoảng không trống rỗng đen kịt, Dương Tiễn một mình cầm đao đánh trực diện với quái vật, tựa như loài hùng ưng đảo cánh trên biển đen, đứng trước sóng to biển rộng lại trông có vẻ nhỏ bé và yếu ớt.
Hắn mang ánh mắt kiên định và sát khí tỏa ra quanh thân, trên tay như chứa đựng sức mạnh của vạn quân, uy thế ngút trời lan ra bốn phía, có cảm giác như hắn đặt chân đến nơi nào thì nơi đó ắt sẽ được hưởng thái bình.
Thiên binh đột nhiên bừng tỉnh nhớ lại trước khi Dương Tiễn trở thành Tư Pháp Thiên Thần tàn nhẫn độc ác, hắn chính là một chiến thần bất bại không gì địch nổi.
Đúng lúc này, cả nhà Trầm Hương và Na Tra cũng đuổi tới.
Dương Thiền nhìn thấy Dương Tiễn trên không trung, nhịn không được hô lên một tiếng.
Khoảng cách giữa bọn họ thật sự rất xa, dưới ánh trăng mờ ảo Dương Thiền không thể nhìn rõ mặt của Dương Tiễn, nhưng nàng xác nhận Dương Tiễn có liếc mắt nhìn nàng.
Huynh muội ăn ý ngàn năm chỉ qua một cái liếc mắt: "Trầm Hương, Na Tra, hai ngươi hỗ trợ chế phục quái vật.
Tiểu Ngọc và ta đi cứu chữa cho thương binh.
Ngạn Xương, chàng mau mau quay về."
"Không, cho dù ở bất kì hoàn cảnh nào, người một nhà chúng ta đều phải ở bên nhau." Lưu Ngạn Xương nhận ra khí thế hiên ngang hiếm thấy ở Dương Thiền, trái tim y gần như mềm nhũn, tình cảm trong ánh mắt dường như sắp tràn ra bên ngoài.
Dương Thiền do dự một lúc, cuối cùng đồng ý thỏa hiệp: "Vậy chàng theo sát ta."
Trầm Hương và Na Tra một người nhấc rìu một người vung thương, nhanh chóng phóng lên trời, một trái một phải cùng Dương Tiễn hình thành thế công tam giác.
Quái vật biết mình đấu không lại vẫn không chạy trốn, đôi mắt âm u sâu thẳm như hang động nhìn chằm chằm Dương Tiễn.
Dương Tiễn thấy Dương Thiền đến liền không tiếp tục giằng co với quái vật nữa.
Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao vung nhanh như gió, ảo ảnh đan xen, tấn công ngay chính diện quái vật.
Trầm Hương và Na Tra đã vây kín đường lui hai bên trái phải, không cho nó có cơ hội chạy trốn lại khiến thêm nhiều Thiên binh bị thương.
Quái vật bị ép vào đường cùng, chỉ có thể lui về sau tránh né.
Dương Thiền thừa cơ xông lên, Bảo Liên Đăng toả màu vàng lan ra bốn phía, chiếu sáng một vùng trời đất.
Thiên binh gần đó nhanh chóng trốn ra phía sau Dương Thiền.
Như thế mấy lần, chiêu thức của Dương Tiễn sắc bén ép sát từng bước, rất nhanh đã kéo dài khoảng cách giữa quái vật và Thiên binh được một đoạn.
Hắn chế phục quái vật cần hao tốn sức lực, nhưng cũng không khó giải quyết, huống chi còn có Na Tra và Trầm Hương hỗ trợ thì càng không thành vấn đề.
Chỉ là quái vật này hình thể khổng lồ, tính tình hung tàn, nếu không chú ý thì sẽ đả thương đến những người không có pháp lực cao minh như bọn họ.
Cho nên Dương Tiễn quyết định đẩy lùi quái vật ra khỏi doanh địa rồi mới bắt nó.
Ai ngờ quái vật lui ra sau được vài bước thì không muốn lui nữa, giống như nổi điên lao về phía Dương Tiễn.
Việc này nằm ngoài dự đoán của Dương Tiễn, hắn không kịp phản ứng chỉ có thể né tránh, tung một chưởng đánh về phía quái vật.
Nào ngờ quái vật lại há to mồm nuốt trọn pháp lực của Dương Tiễn.
Dương Thiền cách đó không xa cũng không lường được quái vật có thể nuốt pháp lực.
Nàng không dám sơ ý, âm thầm niệm pháp quyết, dùng Bảo Liên Đăng bảo vệ những người phía sau.
Ánh mắt Dương Tiễn nặng nề, quay lại nhìn Dương Thiền, thấy mọi người đều đang nằm trong vòng bảo hộ của Bảo Liên Đăng, hắn không còn do dự nữa, quyết định tốc chiến tốc thắng.
Từ bầu trời hắn lao thẳng xuống dưới, giống như đã hợp nhất thành một thể với Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao, lại như ẩn mình trong gió, nhanh tựa lôi điện, vừa hiện thân liền cắm đao vào mũi của quái vật.
Quái vật bị đau gào rống một tiếng, cả đất trời đều chấn động.
"Na Tra!" Dương Tiễn không ngừng tay, lên tiếng ám chỉ Na Tra, rồi rút đao đâm tới mắt của quái vật.
Na Tra hiểu ý, phối hợp với Trầm Hương tấn công từ phía sau.
Da thịt quái vật vừa sâu vừa dày, rất khó tổn thương được nó.
Hai người đánh lung tung khắp nơi, quấy nhiễu sự tập trung của quái vật.
Chỉ trong mấy chiêu, quái vật đã bị Dương Tiễn chọc mù hai mắt, bắt đầu điên tiết lên.
Dương Tiễn vốn dĩ chắn trước mặt quái vật, thế nhưng không thấy hắn thi pháp khống chế quái vật, mà lại hạ xuống dưới rồi biến mất tăm.
Na Tra lập tức gọi Trầm Hương bay đến trước mặt quái vật, vòng Càn Khôn tung đòn bay ra, ngăn cản quái vật tiến lên phía trước.
Đến lúc này, Trầm Hương mới phát hiện Dương Tiễn đã xuống tới dưới thân của quái vật.
Da thịt quái vật như sắt như đá, nếu muốn nhanh chóng đánh chết nó, tấn công từ bụng đương nhiên là cách tốt nhất.
Nhưng quái vật này đã gần đến trạng thái điên cuồng, sáu chân như cây trụ chống trời nhấc lên hạ xuống, chỉ chút sơ ý sẽ biến thành thịt vụn, nguy hiểm biết nhường nào.
Trầm Hương giật mình, thầm nhủ Dương Tiễn quả nhiên tàn nhẫn quyết đoán, Trầm Hương cũng tự biết mình không có được phần can đảm tự tin như thế.
Có lẽ là qua một khắc, quái vật hung hãn bỗng đổ sập xuống, máu chảy ra từ dưới bụng đủ để tạo thành sông.
Thân hình như quả núi ngã xuống, phía sau lớp bụi tản ra chính là Dương Tiễn đứng cách đó không xa.
Hắn không kịp mặc giáp, tà áo đen tung bay, sắc mặt lạnh lùng hờ hững, phong thái thản nhiên như trích tiên qua đường.
Trầm Hương căm giận phủi bụi đất dính đầy trên người, nói với Na Tra: "Huynh với hắn cũng ăn ý lắm."
"Ngày xưa ở trận chiến phong thần, số tinh quái ta đã từng cùng hắn tiêu diệt đâu chỉ có hàng trăm." Cảm xúc trong lòng Na Tra hiện rất rối bời, hắn vô ý thức nhìn sang Dương Tiễn, khi chạm phải ánh mắt sâu thẳm của người nọ chỉ có thể chật vật dời tầm mắt.
Dương Tiễn không hề so đo, xét thấy tất cả đều an toàn, Dương Thiền cũng đã thu hồi Bảo Liên Đăng, hắn bèn bay đi hoá giải pháp lực trước doanh trướng.
"Chủ nhân!" Hao Thiên Khuyển nhào vào lòng Dương Tiễn, bị Dương Tiễn ghét bỏ lấy Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao chặn lại.
Ngọc Đỉnh cũng theo ra ngoài, vừa rồi y không thể nhìn rõ mọi chuyện, chỉ nghe thấy đất rung núi chuyển, trái tim trong lồng ngực đập thình thịch liên hồi, hiện tại nhìn thấy Dương Tiễn mới thoáng an tâm: "Ngươi không sao chứ? Có bị thương không?"
Dương Tiễn lắc đầu: "Không sao ạ."
Hai người cùng đi đến chỗ quái vật.
Thiên binh không bị thương vội vàng đỡ người bị thương đến chỗ y quan.
Còn có số ít rảnh rỗi đi dạo khắp nơi, nhặt lên lá cờ bị rơi, dựng lại cọc gỗ bị ngã.
Đúng lúc này, biến cố nổi lên.
Quái vật vốn dĩ đang nằm yên dưới đất bỗng nhiên run rẩy dữ dội, phun ra một luồng ma khí đậm đặc.
Chuyện này vốn là chuyện bình thường, ma loại có thói quen hút ma tính, trước khi chết ma tính chưa được dùng sẽ hóa thành ma khí thoát ra bên ngoài.
Chúng Thiên binh đã được huấn luyện thành quen, nhanh chóng kết hợp pháp lực cùng nhau ngăn cản, kết quả không xảy ra vấn đề gì lớn.
Chỉ có mỗi Lưu Ngạn Xương đang suy yếu đứng ở đằng xa là kinh hoảng nhìn luồng khí đen ập tới trước mặt.
Dương Thiền hoảng sợ mặt mày tái mét, cuống quýt lao ra khỏi đám đông, chắn trước mặt Lưu Ngạn Xương thúc giục Bảo Liên Đăng.
Không may bấc đèn của Bảo Liên Đăng đã mất, Trầm Hương lại không nỡ để tiểu Ngọc dùng máu nuôi đèn, cho nên lúc này trong đèn chỉ còn một ít máu sót lại.
Vừa mới chống đỡ một lúc lâu, Bảo Liên Đăng hiện tại không còn pháp lực, ảm đạm không có ánh sáng.
Dương Thiền nhắm mắt lại, miễn cưỡng vận chút pháp lực ít ỏi, cho dù như thế nào ít nhất cũng phải bảo vệ Lưu Ngạn Xương bình an.
Song, tai hoạ không hề ập xuống.
Dương Thiền mở mắt ra, nhìn thấy Dương Tiễn che chắn trước mặt nàng, một luồng ánh sáng màu lam tinh khiết mau chóng diệt sạch ma khí.
Nàng thở phào nhẹ nhõm, vội quay sang Lưu Ngạn Xương: "Ngạn Xương, chàng không sao chứ?"
Trầm Hương và Na Tra từ xa chạy lại, kiểm tra kĩ càng cho Lưu Ngạn Xương.
Lưu Ngạn Xương hoảng sợ chưa kịp hoàn hồn, mặt mày trắng nhách lắc lắc đầu.
Lúc này Dương Thiền mới yên tâm, quay sang tìm Dương Tiễn, cõi lòng chua xót không thôi, hai mắt trừng lớn đau nhức.
Trong lúc hoảng hốt, dường như nàng lại được trở về ngàn năm trước, dù có bị Thiên Đình đuổi giết, chỉ cần nhìn bóng lưng Dương Tiễn che chắn trước mặt là nàng sẽ cảm thấy vô cùng an tâm.
Sắc mặt Dương Tiễn cực kì khó coi, hắn chắp tay sau lưng, hai mắt híp lại nhìn chằm chằm Lưu Ngạn Xương.
Đôi mắt chứa sát ý vô tận, khiến người nhìn phát lạnh từ tận tim gan.
Trầm Hương nhận ra điều đó, lặng lẽ bước lên trước che phụ thân ở phía sau.
"Ngày mai, đưa tên thư sinh này quay trở về." Dương Tiễn dời tầm mắt, dường như không muốn nhìn thấy Lưu Ngạn Xương thêm một phút giây nào nữa, khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng không rõ hỉ nộ.
Dương Thiền biết để Lưu Ngạn Xương ở đây rất không thoả đáng.
Lúc đó nàng lo lắng cho Trầm Hương, lại không nỡ chia xa mới mang hi vọng đánh cược một phen đưa y đến.
Chỉ là hiện giờ nhìn sắc mặt lạnh lẽo của Dương Tiễn vẫn khiến nàng chua xót khổ sở.
Không biết vì sao huynh muội hai người lại đi đến bước đường này, ngay cả trò chuyện bình thường cũng không thể.
"Dựa vào đâu?" Trầm Hương nghe xong chỉ cảm thấy lửa giận ngùn ngụt, làm gì còn tâm trí để ngẫm lại, "Cả nhà chúng ta đương nhiên là phải ở bên nhau, ngươi không quản được."
"Tất nhiên ta không quản được." Dương Tiễn cười lạnh, nhìn Trầm Hương trải qua nhiều chuyện vẫn cứ thẳng tính như vậy, lại nhớ đến muội muội vì cứu tên thư sinh ốm yếu này mà suýt nữa bị thương, hắn càng thêm tức giận, nhưng giọng điệu vẫn rất chậm rãi bình tĩnh, "Nhưng nếu ngày mai trời sáng mà tên thư sinh này vẫn còn trong doanh, ta sẽ giết hắn."
"Ngươi!" Trầm Hương giận không kiềm chế được, vung rìu bổ về phía Dương Tiễn.
Dương Tiễn giơ đao đón đỡ, sắc mặt càng lúc càng nặng nề: "Hoặc là, ngươi cũng có thể đi về với y, một nhà ba người bên nhau hạnh phúc, đừng ở trong doanh làm trò cười.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...