Tiền Đồ Vô Lượng

Triệu Bá Ân thiết lập một cái bẫy, phái người đến gặp Trầm Niệm Khanh đề cập việc mở rộng buôn bán gạo, Trầm Niệm Khanh khi đó có thê tử có con nhỏ, tất nhiên cần có nhiều tiền để nuôi sống gia đình, cân nhắc mãi cuối cùng cũng đồng ý, nhưng hắn chưa bao giờ kinh thương, đối với chuyện buôn bán hoàn toàn không có khái niệm, Triệu Bá Ân lợi dụng điểm ấy, không ngừng phái người đến lừa hắn, Trầm Niệm Khanh tin là thật, không ngừng ký hạ rất nhiều văn tự.

Năm năm sau, toàn bộ sự việc được vạch trần, Trầm Niệm Khanh lúc này mới hiểu ra mình bị mắc mưu, đến lúc chạy đến tìm người thì chỉ gặp vườn không nhà trống.

“Bùi lão gia cũng biết việc này, hắn cùng với Niệm Khanh thông qua việc buôn bán mà quen biết nhau, sau đó hắn cưới tiểu muội Cổ gia, gọi Niệm Khanh một tiếng ‘ tỷ phu ’. Nhưng khi đó, hắn cùng với Liên tiểu muội ra ngoài du ngoạn, đối với chuyện của nhà Niệm Khanh không giúp đỡ được gì… Ta cũng vậy.” Lục đại phu lộ ra vẻ tiếc hận, rồi sau đó một trận thở dài.

Lăng Phượng nhếch miệng, trong lòng nảy lên một cổ buồn khôn kể, “Trầm Niệm Khanh… cứ như vậy buông xuôi?”

“Không phải hắn buông xuôi, mà là hắn bị vứt bỏ.”

Vì cái bẫy do Triệu Bá Ân bày ra, Trầm Niệm Khanh lưng phải đeo số nợ thật lớn, cửa hàng nhà cửa đều bị tịch thu toàn bộ, thế nhưng vẫn chưa đủ để gán nợ, thế là có người đề ra chủ ý bán vợ đợ con của hắn. Chủ nợ bắt Cổ Thanh Hà bán vào kỹ viện, Cổ Thanh Hà quyết chết không theo, kết quả tự sát mà chết, Trầm Niệm Khanh không có năng lực bảo vệ thê tử đối với sự yếu đuối của mình cảm thấy áy náy, cho nên đem tâm tư toàn bộ bảo hộ đứa con.

Một nam nhân vô cớ bị nợ nần còn phải nuôi sống mình và đứa nhỏ là đã là quá sức, hơn nữa Triệu Bá Ân không từ thủ đoạn, khiến cho không có hàng quán nào dám lưu Trầm Niệm Khanh, cuối cùng hắn cùng đường, phải trên đường phố ăn xin mà sống, mà mỗi ngày chỉ xin được một vài thứ cho đứa nhỏ bỏ bụng, vì con của mình, Trầm Niệm Khanh mỗi ngày chỉ uống nước mà không ăn gì, hai người cứ như thế nương tựa lẫn nhau lây lất qua ngày.

“Đến khi ta và một nhà Bùi lão gia thu được tin tức chạy trở về, Niệm Khanh đã muốn hấp hối, tiểu Dật Viễn bồi ở bên cạnh hắn.” Lục đại phu nhắm mắt lại, hình ảnh kia làm người ta thật khó quên, “Chúng ta đúng là vẫn chậm một bước…”

Trầm Niệm Khanh mang theo tiếc nuối ly khai nhân thế, để lại đứa nhỏ chỉ mới 5 tuổi, khi đó Dật Viễn tuy nhỏ, đã nhìn ra được dung nhan tương lai khuynh quốc chi tư, Trầm Niệm Khanh không hy vọng đứa con dẫm lên vết xe đổ của mình, cho nên giao nó cho phu phụ Bùi gia.

“Vậy, Dật Viễn hắn…”


“Tiểu Dật Viễn mới đầu căn bản không hiểu xảy ra chuyện gì, cho đến khi thấy thi thể phụ thân bị mai táng mới đột nhiên tỉnh ngộ, sau đó liền bệnh nặng một trận.”

Trận bệnh kia thế tới rào rạt, Lục đại phu dốc hết toàn lực cuối cùng mới cướp được mệnh đứa nhỏ trở về từ tay tử thần.

“Trận bệnh đó làm tiểu Dật Viễn quên đi quá khứ, ta cùng phu phụ Bùi gia thấy thế liền biết thời biết thế che giấu thân thế của hắn, để hắn lấy thân phận Nhị thiếu gia Bùi gia bắt đầu cuộc sống mới.”

Lăng Phượng nghe vậy thật sâu hấp khí, “… Hoàn toàn quên rồi sao?”

“Đúng vậy, ta thân là đại phu lại cảm thấy đứa nhỏ này đem trí nhớ chuyển thành một hình thức khác khắc sâu vào tim.”

“Là ý gì?”

“Hoàng Thượng hẳn cũng biết, ham mê lớn nhất của Dật Viễn là cái gì?”

“… Yêu tiền như mạng.”

“Đúng vậy, sau này chúng ta ngẫu nhiên phát hiện.” Lục đại phu có chút cảm khái, “Nhưng hồi tưởng lại, khi đó chỉ là suy nghĩ của một đứa nhỏ 5 tuổi ── chỉ cần có tiền, cha mẹ sẽ không phải chết. Cho nên sau khi hắn quên đi việc thực ngoài đời, lại nhớ kỹ đáp án, cảm thấy tiền đối với con người mới là thứ quan trọng nhất.”

Lăng Phượng hô hấp cứng lại, ai có thể nghĩ đến phía sau chuyện Bùi Dật Viễn yêu tiền lại có một quá khứ thảm thống như thế!


Sinh mệnh Trầm Niệm Khanh cứ như thế chấm dứt trong một màn âm mưu tranh đấu, mà cố sự của hắn cũng bị lớp bụi thời gian che phủ.

Cố sự chấm dứt, hai người đều không nói một câu, Lăng Phượng lăng lăng nhìn khuôn mặt Bùi Dật Viễn, trong lòng hình như có lửa thiêu đốt.

“Việc này vì sao không nói cho Thừa tướng?” Qua không lâu, Lăng Phượng đột nhiên hỏi.

“Đây là ý của Niệm Khanh …”

Niệm Khanh nói: người đã chết, tội gì phải bắt người sống chịu tội. Nhưng sự thật Lục đại phu cũng biết, Niệm Khanh vẫn thích nam nhân kia, không muốn cái chết của mình làm hắn đau thương, dù sao đó cũng là người đầu tiên mang đến ấm áp cho hắn a!

“Vậy vì sao lại nói cho trẫm?”

“Bởi vì hy vọng Hoàng Thượng có thể buông ra Dật Viễn.” Lục đại phu thành thật đáp lại.

Lăng Phượng nghe xong, cả người ngẩn ra, lặng yên một lát còn nói thêm: “Trẫm không phải Thừa tướng, trẫm cam đoan sẽ không để cho Dật Viễn phát sinh bất hạnh như vậy … Trẫm thề, trẫm muốn lưu lại Dật Viễn!”

Lục đại phu thùy mắt vuốt cằm nói: “Hoàng Thượng, thảo dân không tin lời thề của ngài.”


“…!”

Lục đại phu nói đến đây, ngẩng đầu lên đối diện cùng Lăng Phượng nói: “Ngài nói ngài thích hắn, nhưng ngài chớ quên, người thương tổn hắn là ngài, đưa hắn biếm lãnh cung cũng là ngài. Nếu không phải ngài nửa năm sau nhất thời hứng khởi tới thăm, như vậy tiếp qua một năm nữa, Bùi Dật Viễn chính là ‘ Trầm Niệm Khanh ’ thứ hai.”

“Không phải, trẫm tin tưởng Dật Viễn vô tội.” Lăng Phượng giải thích.

“A… Tin tưởng thì có ích gì?” Lục đại phu trào phúng nói, “Tin, ngài vẫn không thể bảo hộ hắn, bởi vì mất đi đứa nhỏ chính là thiên kim Thừa tướng, ngài cần phải cấp một cái công đạo không phải sao?”

“Trẫm…” Lăng Phượng nóng nảy, lại phản bác không được, “Trẫm sẽ hết sức…”

Lục đại phu cúi đầu, không cho hắn cơ hội, “Hoàng Thượng, thỉnh ngài không nên cố chấp như vậy.”

“Dật Viễn trừ bỏ dung mạo ra, không có khả năng sống ở hậu cung. Chẳng lẽ ngài nhẫn tâm nhìn hắn trở thành vật hi sinh ở hậu cung giữa đám phi tử ngươi lừa ta gạt sao?”

Phi tử, phi tử, lại là phi tử!

Lăng Phượng mấy ngày này đều nghe vấn đề liên quan đến đám nữ nhân này, hắn phiền chán đến ấn đường nhíu chặt, ngồi xuống bên giường Bùi Dật Viễn vươn tay khẽ vuốt mặt hắn.

Lục đại phu thấy Lăng Phượng không có phản ứng, lại nói: “Hoàng Thượng, nếu thảo dân không đoán sai, việc hạ dược lần này cũng là kiệt tác của một người nào đó ở hậu cung, để Bùi Dật Viễn có thể tránh xa nguy hiểm, cũng là Hoàng Thượng ngài yêu hắn, cho nên…”

“Trẫm phải lưu lại Dật Viễn.” Lăng Phượng bỗng nhiên kiên định ngắt lời hắn.

“Hoàng Thượng!?”


Lục đại phu còn muốn tiếp tục nói gì đó, liền thấy Lăng Phượng quay đầu, trên mặt mang theo vẻ kiên định không thể dao động.

“Trẫm nói trẫm phải lưu lại Dật Viễn, không tiếc trả giá hết thảy!”

Nếu nói lời nói lúc trước của Dật Viễn cùng Tiểu Lăng làm cho Lăng Phượng dao động, thì cố sự ngày hôm nay của Lục đại phu mang đến cho hắn chính là quyết tâm.

Trầm Niệm Khanh là bất hạnh, tình yêu của hắn quá khổ sở, quá mệt mỏi, người cả đời chung tình cuối cùng lại tự tay đưa hắn xuống hoàng tuyền, đây là bi ai lớn nhất đời hắn, nhưng Dật Viễn không phải Trầm Niệm Khanh, hắn cũng không phải kẻ mờ mắt Triệu Bá Ân, bọn họ nhất định không đi trên cùng một con đường.

“Hoàng Thượng?” Lục đại phu thấy hắn nở nụ cười, trong nụ cười đó còn chứa hứng thú không nói rõ được, trong lòng lại nổi lên mong đợi.

Có lẽ bọn họ thật sự có thể…

“Lục đại phu, trẫm nên cảm tạ ngươi.” Lăng Phượng cười nói, “Bởi vì ngươi giúp trẫm hạ quyết định, đồng thời cũng làm cho trẫm hiểu được một ít đạo lý.”

“Hoàng Thượng nói quá lời.” Lục đại phu trả lời, nhưng vẫn đoán không ra tâm tư Thánh Thượng.

Chỉ thấy thần sắc mê mang lúc đầu ở chỗ sâu trong đôi mắt Lăng Phượng biến mất, thay vào đó là sự quyết đoán cùng thư thái.

Hắn cười ha ha hai tiếng nói: “Nếu Dật Viễn là một nam tử nguyện ý vào cung làm phi, thậm chí không tiếc chặt đứt hương hoả mà ở bên cạnh trẫm, như vậy cùng là thân nam nhân, trẫm chỉ nên có một mình hắn mới đúng, hắn làm được thì trẫm cũng làm được!”

Hắn nguyên bản đã được xưng là “Dị quân ” của Huyền triều, nhưng rõ ràng “dị tới cực điểm “, cái gì phi tử, cung quy, con nối dòng, đều bị hắn vứt sạch!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui