Tiền Đồ Vô Lượng

Thời gian ở hậu cung quá dài, những lời đồn nhỏ nhặt thường xuyên quanh quẩn bên tai, tuy rằng Bùi Dật Viễn chưa từng để ý, nhưng từ khi biết được cảm tình của mình đối với Lăng Phượng, hắn cũng vô ý quan tâm đến một số việc.

“Hoàng Thượng, ngươi trước kia có nói hậu vị là dành cho người ngươi yêu nhất, có phải không?” Một ngày lúc đang đánh cờ, hắn đột nhiên hỏi.

Lăng Phượng ngẩn người rồi gật đầu trả lời: “Không sai.”

“Vậy người sinh hạ hoàng tử cho Hoàng thượng, sẽ là người Hoàng Thượng thích nhất?”

“Đương nhiên không có khả năng.” Lăng Phượng vội vàng phủ nhận, “Nếu đám phi tử kia mỗi người đều sinh hoàng tử, chẳng lẽ trẫm phải phong các nàng làm hoàng hậu cả sao!?”

“Ân, cũng đúng.”

Hắn biết lời đồn thì không thể tin, nhưng vì đã trải qua chuyện lần trước, trong lòng Bùi Dật Viễn luôn luôn có một chút bất bình, bất bình nho nhỏ này tích tụ dần dần rồi hình thành một gánh nặng trong lòng hắn, thật nặng, thật nặng…

Lăng Phượng cũng nhận thấy Bùi Dật Viễn gần đây trở nên rất kỳ quái, lúc hai người ở chung hắn thường thường nhìn mặt mình rồi ngẩn người không nói gì, chơi cờ cũng không chuyên chú như lúc trước, thậm chí nghe Tiểu An tử nói, Dật Viễn lúc tính sổ sách cũng trở nên hốt hoảng, nhưng lại không giống bệnh trạng, đến tột cùng là chuyện gì làm cho hắn phức tạp như thế?

Hắn hỏi Tiểu An tử, hỏi Kiều Dương, hai người này cũng chỉ bất đắc dĩ lắc đầu, cho thấy bọn họ cũng bất lực, ‘thủ phạm gây sầu’ đang tự mình cố gắng tìm lại niềm vui cho Bùi Dật Viễn, thì lại có người cố tình đến báo tin vui ── lần này, đổi lại là Thục phi có thai!

Chuyện con nối dòng lại bị đề cập, Lăng Phượng có vui mà cũng có buồn. Vui tất nhiên là việc con nối dòng có thể giải quyết, mà buồn là Dật Viễn hình như so với lúc trước càng thêm lãnh đạm.


“Hoàng Thượng, Hoàng Thượng?”

Nhìn Lăng Phượng thần tình hoảng hốt, Thục phi không khỏi lên tiếng gọi.

Lăng Phượng đang đuổi theo suy nghĩ sâu xa lúc này mới hoàn hồn lại, “A… Thục phi, xảy ra chuyện gì?”

Hết thảy những chuyện này làm ánh mắt Thục phi hiện lên một tia tàn khốc, nhưng ngoài mặt nàng vẫn bất động thanh sắc nói: “Hoàng Thượng, nô tì mới vừa rồi đang nói tới khánh yến, hay là đợi đến ngày sinh thần của nô tì rồi cùng chúc mừng việc có hoàng nhi, bớt đi được một chút phiền toái”

“Đúng rồi, qua mấy ngày nữa là sinh thần của Thục phi … Hảo, làm như thế đi!” Lăng Phượng rất nhanh đáp ứng.

Thục phi mỉm cười, còn nói thêm: “Ta xem Hoàng Thượng không yên lòng, nhất định là đang nhớ tới Thần phi!”

“Này…” Bị phi tử đoán trúng tâm tư, chuyện nhớ nhung người khác bị vạch trần như vậy làm Lăng Phượng nhất thời cảm thấy xấu hổ không thôi.

Thục phi lại làm ra bộ dáng không để ý, khẽ nở nụ cười: “Hoàng Thượng không có gì phải giấu diếm, Thần phi quả thật xinh đẹp, nếu nô tì là một nam nhân nhất định cũng sẽ mê luyến hắn không thôi.”

Lăng Phượng tưởng là chiếm được sự thông cảm của Thục phi, tảng đá lớn trong lòng cũng chậm rãi buông xuống, vừa lòng nở nụ cười: “Đúng vậy sao?”


Thục phi gật gật đầu, lại khuyên nhủ: “Nếu Hoàng Thượng nhớ hắn như vậy, vậy đi xem Thần phi đi! Nô tì có nhiều người ở đây, không có việc gì.”

Thấy phi tử của mình biết nhận thức như thế, Lăng Phượng rất vui mừng, nói thêm vài câu liền ly khai.

Hắn vừa đi, khuôn mặt tươi cười của Thục phi lập tức trầm xuống, nàng cho lui tất cả cung nhân.

“Ngươi có thể đi ra.”

Chỉ nghe nàng mệnh lệnh một tiếng, Hiền phi chậm rãi từ nội thất bước ra, trên mặt mang theo nụ cười châm chọc làm người ta phải tức giận.

“Thục phi tỷ tỷ quả nhiên là hảo định lực, trong lòng rõ ràng hận muốn chết, ngoài miệng còn có thể nói dối như thế, làm muội muội đây mặc cảm.”

“Ít làm bộ làm tịch đi, nhớ rõ ta và ngươi sau này là người cùng một thuyền, ta xảy ra chuyện ngươi cũng trốn không thoát can hệ!” Thục phi hừ lạnh nói.

“Điểm ấy muội muội đương nhiên hiểu được, yên tâm, muội muội quyết không tự chui đầu vào rọ, nhưng thật ra tỷ tỷ ngươi…” Vừa nói, nàng vừa liếc nhìn bụng Thục phi, “Cũng không nên hại muội muội uổng mạng mới đúng.”

Hai nữ nhân vốn đối chọi gay gắt, dáng vẻ kiêu ngạo không giảm, nhưng bởi vì cùng chung kẻ thù, không thể không cùng đứng chung một chiến tuyến, hoàng hậu vị về tay ai tạm thời không bàn tới, trước mắt còn có một tên nam nhân cần phải diệt trừ!


Lăng Phượng không chút nghi ngờ, một mình đi đến Lân Chỉ cung, đầu tiên dừng lại suy nghĩ xem nên trấn an Bùi Dật Viễn như thế nào, sau đó mới thở sâu nở nụ cười đi vào.

Hôm nay Lân Chỉ cung thực im lặng, hai cung nhân đều bị Bùi Dật Viễn phái ra ngoài, trong cung cũng chỉ có một mình hắn.

Bùi Dật Viễn ở trong cung suy nghĩ thật nhiều, khi hắn nghe được tin tức Thục phi có thai, hắn liền phát hiện bản thân cảm thấy thiếu thứ gì đó.

Có lẽ đây chính là ý trời, tình yêu của hai nam nhân làm sao dễ dàng như vậy được!?

Nếu đã như vậy, hắn cũng không nên đợi chờ thời cơ gì nữa, hôm nay nghe nói Lăng Phượng sẽ tới, hắn liền cho Tiểu An tử cùng Kiều Dương rời đi, hắn muốn cùng với Lăng Phượng chia sẻ tâm tư một lần, nếu không có duyên phận, hắn thật sự không nên tiếp tục cưỡng cầu.

“Dật Viễn, trẫm đến đây, hôm nay chúng ta đi dạo hoa viên một chút đi, mùa xuân sắp đến, tin tưởng nơi đó…”

Lăng Phượng mang theo tươi cười đi vào, phát hiện đối phương vẻ mặt nghiêm túc ngồi ở trong phòng, biểu tình như vậy làm cho hắn không khỏi đình chỉ lời nói.

“Hoàng Thượng.” Bùi Dật Viễn hành lễ, “Hôm nay chúng ta nơi nào cũng không đi, ta muốn cùng ngươi hảo hảo nói chuyện.”

“Ân, cũng tốt.”

Hôm nay thần sắc của Bùi Dật Viễn làm cho người ta cảm thấy không nhu hòa như trước kia, ngược lại có chút gượng gạo xa cách, thái độ này làm cho Lăng Phượng khó chịu.


Để giảm bớt bầu không khí kỳ quái, Lăng Phượng mở miệng trước, ra vẻ thoải mái nói: “A, Nói cái gì cho hảo đây? Cúng tế mùa xuân? Hay là ngày nào đó cùng đi săn? Hay là…”

“Không nói những chuyện này, Hoàng Thượng, chúng ta nói vấn đề hoàng tự.” Bùi Dật Viễn nhất châm kiến huyết (nói trúng tim đen), “Đầu tiên thân là thần dân, ta phải chúc mừng Hoàng thượng.”

“Dật Viễn…” Nhìn Bùi Dật Viễn hành lễ, Lăng Phượng bỗng nhiên cảm thấy xa lạ.

Hắn có một dự cảm xấu, hôm nay không nên cùng Dật Viễn nói chuyện, thậm chí… hắn không nên tới nơi này.

“Sau đó…” Bùi Dật Viễn đứng thẳng người, trên khuôn mặt tuấn mỹ vô song mang theo một tia hờ hững nói, “Hoàng Thượng, ngươi có biết ta suy nghĩ cái gì hay không?”

Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của hắn, Lăng Phượng luống cuống, “Dật Viễn… Ngươi nói cái gì vậy? Suy nghĩ của ngươi, trẫm…”

“Hoàng Thượng không biết cũng không sao.” Bùi Dật Viễn sớm đã xác định, cho nên…”Ta có thể nói cho Hoàng Thượng, gần đây bởi vì việc này, ta đã nhận ra bản thân mình thích hoàng thượng nhiều như thế nào.”

Trong lòng thật đau, cảm xúc thương cảm này trước kia chưa từng có, bởi vì thích Lăng Phượng cho nên toàn bộ tuôn tràn.

Nghe thấy hắn nói thích mình, Lăng Phượng rất vui mừng, thế là vội vàng đón nhận: “Trẫm cũng vậy a, trẫm cũng thực thích ngươi, cho nên chúng ta…”

“Cho nên chúng ta không thể tiếp tục như vậy.” Bùi Dật Viễn thở dài, “Hoàng Thượng, ta nghĩ chúng ta không cần tiếp tục nữa, biết thích lẫn nhau là tốt rồi, quan hệ giữa chúng ta nên khôi phục như trước kia đi.”

Lăng Phượng là hoàng đế, còn hắn là cất chứa phẩm của hoàng đế, như vậy thì tốt rồi, hắn cũng không cầu mong là “thê tử” hay “tình nhân” gì, những thứ đó chỉ làm tăng thêm đau đớn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui