Edit: Lacey
Chu Du dù chưa cao trào nhưng hai chân của cô đã mềm nhũn cả ra.
Lúc này cho dù Tôn Hoài Cẩn có nói gì thì cô cũng đều thuận theo, chỉ mong anh nhanh mang lại sung sướng cho mình.
"Ưm...ưm, Tôn Hoài Cẩn...em...em cũng chỉ uống một chai đó thôi, thật đấy, em chỉ muốn giả vờ khoe khoang thôi..."
"Khoe khoang thì có trăm nghìn cách, vậy mà em lại chọn cái cách kém cỏi nhất đó, hửm?"
Mùi thuốc lá bay ra theo làn khói trắng mờ ảo, dần dần hòa quyện trong không khí.
Tôn Hoài Cẩn không nghiện thuốc lá, anh chỉ hút một điếu khi căng thẳng hoặc khi tâm trạng không tốt, bởi vậy Chu Du không quen với cái mùi thuốc lá này chút nào.
Cái loại mùi này rất nồng nặc, tràn ngập tính xâm lược, có thể đọng lại rất lâu trong không khí, giống như Tôn Hoài Cẩn và cảm giác khó chịu trong lồng ngực của anh lúc này.
"Em nói tôi đến cũng chỉ để lột tôm cho em thì tôi cũng chỉ lột tôm cho em, em nói mọi chuyện tôi đều nghe theo em thì tôi cũng nghe theo em."
Anh bóp lấy da thịt mềm mại quanh eo Chu Du, ngón tay như khảm vào da thịt tuyết trắng, theo đó là âm thanh dính nhớp khi hai túi trứng tiếp xúc với d*m thủy.
"Em dùng tôi để khoe khoang còn chưa đủ, lại còn một hai phải uống bia mới có thể chứng minh rằng em lợi hại?"
Mùi vị dâm mỹ lặng yên không tiếng động hòa quyện với mùi thuốc lá, hình thành nên một thứ hương vị không thể gọi tên.
Chu Du chỉ thiếu chút nữa đã đạt đến cực khoái, nhưng lại vì động tác ra vào chậm chạp của anh mà nhiều lần lỡ mất thời cơ tốt nhất.
Cô vừa khịt mũi vừa rơi nước mắt: "Tại vì bọn họ nói em bị chồng quản nghiêm, chắc chắn, ưm...chắc chắn không dám uống...em sai rồi...haaa...Tôn Hoài Cẩn...em sai rồi!"
Đám người kia chính là sợ thiên hạ không loạn, mà Chu Du lại chịu không nổi kích thích, đó chính là lý do mà Tôn Hoài Cẩn không yên tâm khi để cô đi một mình.
Đôi khi anh thật cảm thấy cô học chuyên ngành này cũng khá tốt, chỉ cần đối mặt với máy tính, nhưng nếu như sau này cô đi làm thì còn phải ra ngoài nhậu nhẹt xã giao rất nhiều, anh chắc chắn ngày nào cũng phải chạy theo để giám sát cô.
"Sai rồi?"
Giọng điệu bình tĩnh đến thờ ơ của anh nãy giờ cuối cùng cũng xuất hiện một chút âm điệu.
"Em nói cho rõ ràng, sai ở đâu, tự mình kiểm điểm lại, nếu không thì em sẽ không nhớ lâu."
Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng Tôn Hoài Cẩn vẫn ôm mông cô tàn nhẫn thúc mấy cái, làm cô tiết ra.
Khoảnh khắc đó Chu Du không thể nào đứng vững được nữa, cả người mềm nhũn thiếu điều muốn đổ gục xuống đất.
Tôn Hoài Cẩn kéo lấy tay cô, thật vất vả mới có thể đem người kéo lên, anh vác cô lên vai, khi đi đến sô pha thì tiện tay dập thuốc vào gạt tàn.
Trên sô pha đầy rẫy những chiếc gối kỳ lạ do Chu Du mua, ví dụ như gối hình thiên thạch, gối hình một xấp nhân dân tệ, còn có gối hình gà rán rồi bít tết, tất cả được chất thành một đống lộn xộn tạo thành một tòa núi nhỏ trên ghế.
Tôn Hoài Cẩn lười phải chọn nên tùy tiện túm lấy một cái lót dưới eo cô xong lại cắm vào một lần nữa.
"Ưm..."
Chu Du bị lôi ra khỏi dư vị của cơn cao trào, cô đáng thương mà khóc nức nở, mồm miệng không rõ bắt đầu tự kiểm điểm: "Em hôm nay đúng là tội ác tày trời, em không phải người, vì lợi ích mà thất hứa, rõ ràng đã đáp ứng với anh không uống rượu vậy mà không chỉ uống lại còn "thổi chai".
Em không nhận thức được rõ tửu lượng của mình đến đâu, là do em quá tự cao, cảm ơn đồng chí Tôn Hoài Cẩn đã dạy em làm người một lần nữa, về sau em sẽ thay đổi triệt để, ngoan ngoãn làm cục cưng của ông xã!"
Khéo léo đến làm người ta phải xót xa.
Tôn Hoài Cẩn nghĩ hồi cấp 3 cô học thuộc thơ cổ cũng không trôi chảy được như vậy, nghẹn hai giây rồi bật cười một tiếng: "Từ khi vào cửa em đã bắt đầu nghĩ rồi đúng không?"
Chu Du mỗi lần phạm sai lầm cơ bản sẽ là một bên chịu thao một bên tự kiểm điểm, bốn năm lần như vậy cô đã nắm được mấu chốt của vấn đề, nên bây giờ vô cùng thuần thục.
"Từ lúc ở nhà hàng đã bắt đầu suy nghĩ rồi." Chu Du trề môi, nhân lúc tâm trạng của Tôn lão đại đang chuyển biến tốt bắt đầu làm nũng: "Dù sao thì em cũng sai rồi, em không dám kiếm cớ nữa, sai chính là sai, em đáng bị đánh!"
"Vậy em hẳn là biết tôi muốn nghe cái gì nhất." Tôn Hoài Cẩn nói.
Chu Du sửng sốt một chút, ngay sau đó lập tức phản ứng lại: "Em không dám nữa đâu!"
Cái khác không nói nhưng thái độ nhận sai rất tốt.
Chuyện này đến đây coi như là kết thúc.
Tôn Hoài Cẩn cúi đầu xuống hôn lên môi cô, đồng thời nửa người dưới cũng bắt đầu ra vào với tần suất như bình thường.
Một trận vừa rồi bên cửa sổ sát đất đã khiến Chu Du muốn điên lên rồi, toàn bộ cơ thể cô hiện tại mềm nhũn như một viên kẹo đường đang tan chảy trong không khí, lại hơi vỡ ra.
Mỗi lần dương v*t của Tôn Hoài Cẩn đâm vào sâu bên trong dường như cô còn có thể nghe thấy âm thanh chất lỏng bị khuấy động như có như không.
Anh buông xuống mục đích trừng phạt, động tác cũng bắt đầu không thèm kiềm chế nữa, trong lúc cùng cô môi lưỡi dây dưa thì sau eo cũng cong lên, không ngừng đâm vào điểm sâu nhất trong huyệt động của cô một cách tàn nhẫn.
Dưới eo của Chu Du đã được lót gối nên cô cũng không cần cố gắng điều chỉnh độ cao cho phù hợp với anh, hai cái đùi của cô đều quấn lấy eo của Tôn Hoài Cẩn, toàn bộ đầu óc đã bị khoái cảm từng đợt đánh cho trống rỗng, đứt đoạn, nhưng thân thể lại hận không thể dán càng sát vào người của Tôn Hoài Cẩn, tới gần anh thêm một chút.
"Hừ...ưm...ưm...ưmmm..."
Môi lưỡi bị anh gắt gao cuốn lấy nên Chu Du nói không nên lời, chỉ có những thanh âm đứt quãng từ sâu trong cổ họng cô không ngừng bật ra.
Tôn Hoài Cẩn đưa tay đẩy nội y chữ T của cô lên, tay nhào nặn hai bầu vú mềm mại, tiến gần đến bên tai cô, khàn khàn nói: "Gần đây size nội y của em đã thay đổi đúng không?"
"Anh đoán xem?"
Chu Du nghĩ thầm Tôn Hoài Cẩn thật đúng là đỉnh mà, mới sờ vào thôi mà đã nhận ra rồi.
"Tôi đoán là lớn hơn một size." Tôn Hoài Cẩn lại dùng ngón tay cái ấn vào núm vú nhỏ của cô, Chu Du không nhịn được mà thét chói tai trước khoái cảm đột nhiên ập tới, "Phải không?"
Cô nào còn tâm trí đâu mà trả lời đúng hay không, "Không biết, em không biết...Anh nhanh một chút...ưm..."
Bà xã đã lên tiếng thì Tôn Hoài Cẩn nào có thể nói không.
Anh buông tha cho hai con thỏ trắng, tay chống ở hai vai cô, sau khi điều chỉnh lại tư thế thì cơ bắp sau eo tất cả đều đã căng chặt lên.
Chu Du sướng đến phát khóc, tay huơ lung tung bắt lấy một cái gối ôm ôm vào ngực.
Chờ tới khi Tôn Hoài Cẩn bắn ra, cúi xuống ôm lấy cô thì cô mới phát hiện giữa hai người không biết từ lúc nào đã nhiều thêm một cái gối hình thiên thạch mềm mại.
Tôn Hoài Cẩn: "..."
Thế nên anh bày trí phòng làm việc như vậy cũng không phải là không có đạo lý.
Làm chuyện yêu xong, Tôn Hoài Cẩn cùng cô nằm trên sô pha, nằm trong chốc lát Chu Du mới phát hiện có gì đó không thích hợp, hai mắt trừng lớn trong bóng đêm: "Tôn Hoài Cẩn, anh có mang bao không vậy?"
"...Lúc nãy giận quá, quên rồi." Hiện tại đến lượt Tôn Hoài Cẩn giả vờ làm nũng, anh dùng đầu cọ cọ vào cổ Chu Du, hôn mấy cái vào cổ của cô, "Nhưng mà cục cưng à, tôi cảm thấy đây cũng là một cơ hội."
"Cơ hội gì cơ?" Chu Du cảm giác được có một luồng dịch ấm áp đang chầm chậm chảy ra từ nơi tư mật của cô, trong đầu cô lúc này bất giác hiện ra hình ảnh que thử thai hai vạch đỏ chót, "Cơ hội gì chứ, anh tốt hơn hết là thuyết phục được em!"
"Nếu lần này em thực sự mang thai, nghĩa là đứa bé này chính là ông trời đã ban cho chúng ta, đứa trẻ đó hiển nhiên thuộc về gia đình của hai đứa mình, em nói có đúng không?"
"..."
Trên thế giới này vậy mà có người đã quên đeo bao cao su rồi mà còn có thể nói ra những lời tươi mát thoát tục như vậy nữa à?
Chu Du trợn trắng mắt: "Nhưng không phải trước đó chúng ta đã nói ra là chờ đến khi em có công việc ổn định rồi mới tính đến việc sinh con hay sao!?"
"Chỉ cần em muốn, vị trí Tổng giám đốc kĩ thuật của công ty của chúng ta vĩnh viễn dành cho em, tất cả mọi thứ đều sẽ được chuẩn bị sẵn chỉ chờ em ngồi vào thôi."
Để làm dịu cơn tức giận của Chu Du, Tôn Hoài Cẩn quả thực đã hạ cả vốn gốc.
"Ngày mai tôi sẽ mang em tới công ty xem, như vậy sau này em có thể cùng tôi đi công tác."
Nhưng tất cả những thứ đó còn không phải được lợi cho anh hay sao, Chu Du che mặt: "Nếu như không có thì sao?"
"Không có nghĩa là ông trời đã tha thứ cho lỗi lầm lần này của tôi, về sau chúng ta vẫn sẽ làm biện pháp tránh thai thật tốt, chờ đến khi em muốn có con rồi tính sau." Tôn Hoài Cẩn nói: "Nhưng ngay cả khi không có thai thì tôi cũng muốn em tới làm ở bên cạnh tôi, được không?"
"..."
Ha hả, tốt xấu anh đều dành hết về mình.
Chu Du xoay người, tựa trán lên ngực của Tôn Hoài Cẩn: "Được thôi..."
"Vậy hết thảy đều phụ thuộc vào ý trời đi."
Ý trời: Ngươi đoán xem ta có thể làm cho ngươi mang thai hay không?
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...