Edit: Lacey
Chu Du túng quẫn, thật sự túng quẫn.
Từ khi Tôn Hoài Cẩn ngồi xuống, cô cũng không dám đụng vào một giọt bia nào nữa.
Mà Tôn Hoài Cẩn cũng không thèm nói gì, giống như lời cô nói mà lột vỏ tôm hùm đất.
Các giáo viên nữ bên cạnh bắt đầu hò hét: “Thần tiên quyến lữ từ nơi nào hạ phàm tới đây vậy má ơi!”
“Ông chồng nhà tôi mà so với cậu ấy thì không khác gì con khỉ!”
Chu Du: “...”
Cũng không đến nỗi thê thảm lắm.
Nhưng mà cô biết mặc dù Tôn Hoài Cẩn nhân mô cẩu dạng* ngồi ở đây nhưng chắc chắn trong lòng anh đang tức giận, trên đường về nhà sẽ tỏa ra khí lạnh, sau khi về đến nhà chắc sẽ trực tiếp trở mặt mà đè cô lên cửa, một đường thao đến phòng bếp, thao đến phòng tắm, rồi đến phòng ngủ, lại ra ban công,...
*Nhân mô cẩu dạng: chỉ những người trông lịch sự nghiêm túc nhưng thật ra đang âm mưu suy tính gì đó.
Người ta là đi lưu diễn còn anh thì “làm” lưu động.
Đừng hỏi Chu Du sao lại biết, là cô tự mình ngộ ra sau không ít lần ăn đau.
Thịt tôm hùm đất thơm ngon mỹ vị lúc nãy nay trở nên vô vị, Chu Du sắp khóc tới nơi rồi, thế mà vẫn có kẻ sợ cô chết chưa đủ nhanh, cố tình hỏi Tôn Hoài Cẩn:
“Học trưởng Tôn, nhà cậu ai làm chủ vậy?”
“Học trưởng Tôn, nhà cậu ai là người giữ tiền vậy? Kết hôn sớm như này thì bao giờ định sinh con thế?”
Mấy người là mấy bà cô ở Thượng Hải đấy à!? Chu Du cảm thấy rất khó hiểu, rõ ràng lớp cô là 36 nam 1 nữ, tại sao bây giờ cô lại cảm thấy giống như có tận 37 nữ vậy?
“Em ấy làm chủ.” Tôn Hoài Cẩn lại đặt môn con tôm đã lột vỏ xong vào bát của Chu Du, “Tiền cũng là em ấy giữ, sinh con cũng theo ý của em ấy, nếu không muốn sinh thì không sinh.”
Một đám nam sinh đồng thanh “oa” một tiếng, sao mà cô nghe cứ thấy kỳ lạ nhỉ, cứ như đang vui sướng khi người khác gặp họa ý.
Ăn cơm xong, Chu Du tự giác mà 886* với mấy bà cô này rồi theo Tôn Hoài Cẩn trở về nhà.
*886: tạm biệt
Quả nhiên vừa lên xe cô đã nhận ra khí lạnh quen thuộc, Chu Du còn có thể dám nói gì được nữa, cúi đầu trề môi, trong lòng nghĩ thầm nên tìm cớ gì để lừa gạt cho qua, nhưng còn chưa nghĩ xong đã về tới nhà rồi.
Tôn Hoài Cẩn vừa xuống xe đã kéo lấy cổ tay Chu Du, hai người tay trong tay bước vào thang máy, Chu Du cảm thấy ngột ngạt không khác gì như ở tù.
Vừa vào nhà, Tôn Hoài Cẩn đã trực tiếp đè Chu Du lên cửa, vừa hôn vừa xoa cho đến khi dưới thân của cô ẩm ướt mới hất cằm: “Qua đi.”
Nhưng dù sao người không giữ lời hứa cũng là Chu Du nên giờ cô chỉ có thể đuối lý chột dạ mà đi đến trước cửa sổ sát đất, ngoan ngoãn cởi áo khoác ra, chỉ để lại chiếc áo thun rộng thùng thình.
Vừa quay đầu lại đã thấy tây trang của Tôn Hoài Cẩn đã được anh cởi ra vắt lên tay, hẳn là chuẩn bị về phòng ngủ để treo lên giá treo quần áo, trên đường còn tiện tay cởi luôn cà vạt.
Anh còn không kịp bật đèn, có lẽ dục vọng đã bị dâng lên nên cũng lười quan tâm đến việc có bật đèn hay không.
Trong bóng tối, Chu Du chỉ nhìn thấy sườn mặt mơ hồ của anh, cánh tay dùng lực kéo cà vạt xuống, đồng thời yết hầu theo đó mà lăn lộn, chỉ một động tác đơn giản như vậy thôi nhưng đã khiến trái tim của cô đập mạnh.
Người trước mặt giống như một loại xuân dược, không ngừng câu dẫn cô.
Chu Du nghĩ thầm, chẳng mấy chốc Tôn Hoài Cẩn đã trở lại, tay áo đã được xắn lên đến khuỷu tay, cơ bắp trên tay cũng không chút buông lỏng, tạo ra một cảm giác vô cùng áp bức.
“Cởi quần ra.” Anh đang ngậm một điếu thuốc nhưng nhìn vào độ dài thì có vẻ còn chưa hút, chỉ thấy một chút ánh đỏ lập lòe trong đêm tối, “Quay người đi.”
“Em không muốn vào từ phía sau.”
Chu Du mềm mại nói: “Ông xã em hôm nay quá đẹp trai, em muốn nhìn anh làm em.”
Lời nói này của cô nói là chân chó cũng đúng mà nói là thật thì cũng rất thật.
Tuy rằng hậu quả của việc chọc giận Tôn Hoài Cẩn rất bi thảm, nhưng không thể phủ nhận rằng mỗi khi anh không vui, lạnh lùng đè cô làm ở khắp mọi nơi thì trong lòng Chu Du lại có một cảm giác thần phục kỳ lạ.
Nói cách khác chính là mẹ nó ông xã lạnh lùng thao mình thật ngầu.
“Chu Du, đừng có mà dở chiêu này với tôi.” Tôn Hoài Cẩn không mắc mưu của cô, “Làm từ phía sau sẽ vào được sâu hơn, tôi bây giờ không có tâm tư cùng em nói chuyện phiếm.”
Nghe xem đây là tiếng người sao?
Chu Du đành phải nhận mệnh mà quay người đi, một tay chống lên cửa sổ sát đất, một tay cởi cúc quần jean.
Quần jean của cô vốn rộng thùng thình, vừa cởi cúc một cái đã lập tức theo chân rơi xuống, cô ơi cong eo xuống, cặp mông theo đó mà vểnh lên cao.
“Anh nhẹ một chút, nếu không là em mách mẹ anh đấy...a...”
Chu Du còn chưa nói xong cô đã cảm giác được mông chợt lạnh, quần lót vừa bị kéo xuống thì một vật cứng thô tráng liền áp lên.
Tôn Hoài Cẩn một tay cầm điếu thuốc, một tay khác đỡ dương v*t cắm vào.
Lúc đầu anh còn chậm rãi tiến vào, nhưng chờ đến khi quy đầu vừa căng miệng huyệt của cô ra thì ngay lập tức đâm thẳng vào trong.
Chu Du bị anh đâm đến lảo đảo một phen, còn chưa kịp phẫn nộ kháng nghị thì đã nghe thấy người đàn ông phía sau nhàn nhạt hỏi: “Chu Du, trong điện thoại em đã đáp ứng tôi cái gì?”
Chu Du nghẹn một chút, lại bị dương v*t của anh đâm cho khóc nức nở, cuối cùng mới lắp bắp nói: “Không, không uống rượu...”
“Nhưng mà...” Đó lại không phải hẹn hò thân mật, trong bốn bàn đó còn có gần mười giáo viên với cố vấn học tập của lớp rồi cả trưởng khoa nữa...
Chu Du mới chỉ nói được hai chữ đã bị động tác tàn nhẫn đâm vào của người đàn ông đánh gãy.
Tôn Hoài Cẩn đã sớm miễn nhiễm với mấy mánh khóe giả vờ khóc, giả vờ đáng thương của cô từ lâu rồi.
dương v*t một lần lại một lần nghiền nát tường thịt bên trong, vọt thẳng tới hoa tâm.
Anh giơ thuốc lá trên tay lên hút một ngụm rồi lại rời nó ra xa.
“Em nói cho tôi nghe xem tửu lượng của em thế nào, hửm?”
Chu Du sắp chịu không nổi nữa rồi, ngón tay gắt gao nắm lại, rõ ràng là muốn bắt lấy cái gì đó nhưng cái gì cũng không nắm được.
Bất lực rồi tuyệt vọng, này mẹ nó còn không phải là cảm giác lúc phòng làm việc Play sao.
“Năm, năm chai bia...”
“Phải không?”
Tôn Hoài Cẩn vẫn duy trì tần suất thọc vào rút ra, vô cùng thong thả mà nhẹ nhàng rút ra, rồi lại hung ác mạnh mẽ mà xỏ xuyên vào.
Cuối cùng quy đầu cũng tiến đến nơi sâu nhất trong huyệt động, cả thân thể của Chu Du không nhịn được mà run rẩy.
“Chu Du, em nói lại một lần nữa, mấy chai?”
“...”
Chu Du thật sự khóc, nước mắt từng giọt từng giọt chảy xuống, cũng có giọt đọng lại trên cánh mi.
“Ba chai...”
“Ba chai.” Tôn Hoài Cẩn chậm rì rì lặp lại đáp án của cô: “Mới ba chai bia thôi đã biểu diễn tiết mục “thổi bia”* cho người khác xem, đúng không?”
*Theo mình tìm hiểu hình như là thổi và lắc chai bia cho bia xuống nhanh hơn.
“Chu Du, tôi nghĩ em chính là thiếu thao đúng không?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...