Edit: Lacey
Kỳ thật kể từ thời điểm anh cắm ngón tay vào tiểu huyệt của cô thì Tôn Hoài Cẩn liền cảm giác được sự việc đang phát triển theo chiều hướng không thể kiểm soát nổi.
Anh không cần làm đến nông nỗi như này, tiểu tổ tông này rất dễ thỏa mãn, chỉ cần sờ hai cái cô cũng có thể cao trào.
Nhưng ma xui quỷ khiến thế nào...!
Anh dừng lại động tác, nhưng cái tay đang nhéo đầu v* cô lại dùng sức hơn, một đoàn mềm mịn không xương ở trong tay anh giống như thứ gì đó hiếm lạ, không nỡ buông tay.
"Ưm..."
Tiểu cô nương rầm rì một tiếng, sườn mặt một chút cũng chưa động, chỉ có đôi mắt tròn như hổ phách kia hơi giật giật nhìn về hướng anh:"Anh nhẹ chút..."
Thanh âm của cô cũng khàn khàn như không thô hạt giống anh, tế tế mật mật, như là dùng cái muỗng múc một muỗng chè đậu xanh, làm cho người ta dù chưa uống cũng có thể đoán được là hương vị ngọt thanh mát lạnh đến nhường nào.
Dục vọng sôi trào, Tôn Hoài Cẩn tính tình cũng không tốt như vậy, anh rút ngón tay ra, vỗ vỗ cánh mông của thiếu nữ:"Quỳ lên."
Người này thế nào lại bắt đầu vênh mặt sai khiến!
Chu Du lại ngốc một chút, nhưng khi anh rút ngón tay ra thì cảm giác trống rỗng lại ngóc đầu trở lại, tuy rằng không biết tên kia định làm gì nhưng cô cũng chỉ đành không tình nguyện mà từ trên giường bò dậy.
Tiểu cô nương vừa động thì váy dài liền từ trên mông trượt xuống, làn váy ở trong không trung nhảy một chút, che khuất quần lót bị anh dày vò có chút biến dạng.
"Như vậy sao?"
Cô có cảm giác mình chổng mông như này giống như những nữ diễn viên phim AV kia, đang có chút không được tự nhiên thì ngón tay của người đàn ông một lần nữa cắm vào.
Lần này tốc độ rất nhanh, Chu Du ghé vào trên giường, cảm thấy chính mình hiện tại giống như một con mèo cái nhỏ bị bắt giao phối, huyệt nhỏ co rúm lại một chút, quay đầu muốn duỗi móng vuốt cào Tôn Hoài Cẩn nhưng mới vừa bấu lấy tay anh thì đã bị anh dùng hông đụng một phát.
"Anh làm gì..."
Cả khuôn mặt lẫn lỗ tai cô lúc này đều là một màu hồng, hốc mắt ước dầm dề một bộ lã chã chực khóc.
"Anh đụng em làm gì!"
Cô thấy Tôn Hoài Cẩn không biết từ khi nào đã đem áo khoác cởi ra, ném ở cuối giường, thời điểm cô quay đầu lại đúng lúc anh cúi người áp xuống, đồ vật ở giữa hai chân dù cách một lớp vải cũng khiến cô cảm nhận được cảm giác cứng rắn rõ ràng.
"Đừng nhúc nhích."
Người đàn ông mở miệng giọng nói đều khàn đến mức làm Chu Du cảm thấy xa lạ, hơi thở nguy hiểm từ từ thoát ra khỏi vỏ, đem vật hình trụ nóng bỏng cường ngạnh chen vào giữa hai chân cô.
Cô gái nhỏ gầy, mông nhìn cũng nhỏ nhưng khi sờ lên lại cảm thấy cũng có chút thịt, kẽ mông quá hẹp, mông mềm như bông bị động kẹp lấy đồ vật của anh, làm Tôn Hoài Cẩn không khỏi hít hà một hơi.
Hơi thở của anh càng trở nên nóng bỏng, từng ngụm từng ngụm giống như miệng núi lửa.
Ngón tay ở huyệt động của cô không ngừng ra vào càn quấy, đầu ngón tay nhân lúc nơi nhỏ hẹp thoáng thả lỏng mà dùng sức đè ép, cọ xát.
"Ô...ưm..."
Chu Du rất nhanh đã phát hiện từ trong cơ thể cô bắt đầu truyền ra âm thanh chất lỏng bị quấy động, đi kèm cùng tiếng rên rỉ làm cho khoái cảm tê dại từ xương cụt bò dần lên.
"Anh có thể hay không đừng, đừng nhúc nhích a..."
Tay, eo cùng chân của cô đều đã nhũn ra, ngay cả quỳ gối trên giường cũng trở nên khó khăn, khớp xương yếu ớt dần biến mất tạo thành một con rối bằng nhựa, tùy thời đều có thể bị tan rã bởi động tác mạnh mẽ của người đàn ông.
"Không thể."
Tôn Hoài Cẩn không có thời gian để suy nghĩ, lý trí của anh đã hao hết vào việc cật lực khắc chế ý tưởng cởi phăng quần lót của cô mà xỏ xuyên, càng miễn bàn thỏa mãn thỉnh cầu vô lý của Chu Du.
Trước khi gặp được Chu Du, anh chưa từng cảm thấy dục vọng là một thứ khó dứt ra đến vậy, chưa kể ham muốn này cứ bám riết và trào dâng trong cơ thể anh với tốc độ chóng mặt.
"Tại sao...ưm! Tại sao không thể!"
Tiểu tổ tông này lại còn không ngừng hỏi mấy vấn đề ngu ngốc không có khả năng lý giải này nữa...!
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...