Tiễn Đi Kẻ Thứ Ba


Có điều là hồi nãy chơi rất vui nhưng bây giờ thì hết vui rồi.
Nhưng Chu Du không mù, cô có thể nhìn ra tên kia không hề cao hứng, xụ mặt, ánh mắt chứa đựng một mảnh hàn quang lạnh thấu xương.
"Cái đó...Tôn lão sư, thầy sẽ không tức giận đi..."
Chu Du có chút lo lắng, đặc biệt hiện tại còn ở trong sân nhà cô, tuy rằng rèm ở cửa sổ sát đất đã được kéo vào nhưng chưa biết chừng Ngô Tú Trân nữ sĩ tâm huyết dâng trào liền kéo ra...
Này không phải vừa khéo sao?
Đến lúc đó vạn nhất Ngô Tú Trân thực sự kéo rèm ra, nghĩ đến khuôn mặt trong tức khắc trở nên tái mét của bà, Chu Du liền có sức sống trở lại.
Nhưng hiển nhiên là Tôn Hoài Cẩn không cho cô nhiều thời gian, tay phải ôm đầu cô, lòng bàn tay nắm lấy phần tóc đuôi ngựa, còn tay trái đã vững vàng đặt ở chỗ khóa thắt lưng kim loại.
Gặp mặt đến lần thứ ba thì Chu Du đối với quái vật khổng lồ giữa háng Tôn Hoài Cẩn đã có điểm quen thuộc, cô vươn tay muốn nắm lấy lại nghe thanh âm được đè thấp của người đàn ông:"Há mồm."

Fu**
Chu Du nhớ lại lần trước mình chật vật như thế nào khi bị cắm trong miệng, ngẩng đầu định lườm anh thì quy đầu của người đàn ông đã phục sẵn ở môi dưới của cô.
Tên đã lên dây, vẫn là tự làm tự chịu, Chu Du dù không tình nguyện cũng chỉ có thể há mồm ngậm lấy, cả người ngồi xổm trong bụi cỏ, tay nắm lấy quần tây của Tôn Hoài Cẩn, đầu lưỡi tinh xảo bắt đầu lướt qua mã mắt của người đàn ông.
Sau eo của người anh như thắt lại, bàn tay nắm lấy đuôi ngựa của cô cũng đột nhiên thu lại, hơi thở nóng bỏng rót vào không khí thu mát lạnh, bên hông dùng sức cắm vào.
Chu Du đoán Tôn Hoài Cẩn hẳn cũng biết nơi này không được kín đáo lắm nên một câu cũng lười nói, chỉ muốn tốc chiến tốc thắng.

Nhưng vẫn còn tốt hơn so với bên ngoài nơi nơi đều có theo dõi thì ít nhất trong sân nhà bọn họ vẫn là góc chết của camera.
Vật cứng nóng bỏng không ngừng ra vào, sự yên ắng của không gian dần được thay bằng tiếng thở dốc thô nặng của người đàn ông.
Ngay từ đầu Chu Du nghe anh thở dốc cũng không có cảm giác gì, những sau đó xem nhiều phim A thì cô liền phát hiện tên tiểu bạch kiểm này trên giường còn rất khắc chế vì trong phim thì khi được liếm mấy người đó kêu còn muốn dâm đãng hơn cả phụ nữ.

Anh xem ra còn rất rụt rè nha~ Cho dù hiện tại ở trong miệng cô rong ruổi ra vào thì cũng chỉ có thể bắt được dấu vết hơi thở để lại.
Quy đầu không ngừng đụng đến tận sâu trong yết hầu mềm mại của người thiếu nữ, ngang ngược mà đem nước bọt của cô đảo loạn.

Chu Du bị đâm đến khó chịu, xung quanh hốc mắt không nhịn được mà phiếm hồng, trước mắt mơ mơ hồ hồ, một tầng nước mắt theo tần suất ra vào của người đàn ông chuyển động qua lại.
Dây buộc tóc của Chu Du bị anh kéo ra khỏi vị trí ban đầu, mái tóc của cô bắt đầu buông xuống, bị gió đêm thổi tán loạn, đan lồng vào nhau.

Cô ngẩng đầu, vừa lúc đụng phải ánh mắt của người đàn ông, anh cúi đầu, một tay đem cô giữ chặt, trong mắt không nhìn ra quá nhiều tình dục, càng giống như một mảnh gió bão đen nghìn nghịt, so với trầm luân thì càng nhiều hơn là cảm giác áp bức.
"Ưm...ư..."
Cổ họng của Chu Du hoàn toàn không khống chế được mà phát ra những thanh âm kì quái, cô cảm thấy xấu hổ, nhưng cảm giác lại không biết bị thứ gì đó cướp đi mất.
Giống như hiện tại, cô không cảm giác được lạnh lẽo, không cảm giác được cây cỏ bừa bộn thế nào sau hai tháng không được chăm sóc, không cảm giác được thanh âm xung quanh, chỉ cảm nhận được duy nhất vật cực nóng của người đàn ông đang không ngừng ra vào, cường ngạnh mà chà xát đầu lưỡi mềm mại.
Yết hầu của cô bị kích thích như vậy không tự chủ mà co rút lại, xoắn chặt, ý đồ đem dương v*t của người đàn ông nuốt xuống.

Tôn Hoài Cẩn nhíu mày, bị cổ nhỏ hẹp của cô đè ép đến mức không thể không há to miệng thở dốc.
Tôn Hoài Cẩn không nhìn rõ hai mắt đẫm lệ của người thiếu nữ, nhưng đại não đã bù đắp cho phần thiếu xót đó.

Lòng bàn tay anh lau đi những giọt lệ nơi khóe mắt cô, rồi luồn vào kẽ hở trên tóc cô, xiết chặt không thương tiếc.

Cơ thể gần như mất kiểm soát, không ngừng đâm vào tận yết hầu của thiếu nữ.

Ở nơi tối tăm, hơi thở của người thiếu nữ cũng bắt đầu nặng nề, khóc thút thít, mỗi một cử chỉ đều như nhắm vào sự đồng tình của người khác, nhưng lại làm máu huyết cùng lý trí của Tôn Hoài Cẩn sôi trào lên hừng hực.
"Ô...hừ...ưmm..."
Hai mắt đẫm lệ, dư quang thấy bức rèm cửa sổ sát đất phía sau Tôn Hoài Cẩn đã bị sốc lên một góc nhỏ, đem ánh đèn trong nhà giống như ánh rạng đông của buổi sáng sớm.
Cô chỉ có thể gào thét trong lòng, cố gắng tạo ra một phản ứng huyết mạch tương liên với Ngô Tú Trân:
Mẹ!! Mẹ còn không xử phạt tên tiểu bạch kiểm này thì con sống không nổi!!!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận