Tiên Đế Trùng Sinh


Một giọng nói ưu nhã vang lên khiến tiếng cười của đám nhà giàu nghẹn ứ trong cổ họng.
Trương Văn Siêu vội quát:

“AI? Đứa nào không có mắt đứng ra đây!”

“Anh thì là thứ gì mà dám lớn tiếng với tôi!”

Chủ nhân giọng nói kia không hề coi Trương Văn Siêu ra gì, mở miệng quát lớn.
Trương Văn Siêu tức giận, quay đầu muốn ra tay thì cả người khựng lại.


“Cô...
Cô Thẩm?”

Người tới là Thẩm Minh Nhan, hôm nay cô mặc lễ phục lộng lẫy và đẹp đẽ, bước đi nhẹ nhàng như mèo, trong mắt là tia ngượng ngùng nhưng cô vẫn dũng cảm đối mặt với Diệp Thành, chẳng hề còn sự lạnh lùng ngày xưa.


Cô tới cạnh Diệp Thành, nhẹ nhàng chào hỏi rồi quay đầu cung kính nói với Diệp Niệm: “Chú Diệp, cháu tên Thẩm Minh Nhan, vẫn luôn theo đuổi anh Diệp đây, không biết chú có bằng lòng nhận cháu làm dâu không?”

Lời này vừa được thốt ra là toàn trường xôn xao, chuyện này còn kích thích hơn tỏ tình nữa, giờ đang cầu hôn luôn rồi.


Mặt Bạch Tiểu Huyên đỏ bừng, dù cô ta tự tin cỡ nào thì cũng biết rõ xét về mặt nào, mình cũng chẳng thể sánh bằng Thẩm Minh Nhan.
Đặc biệt là cô ta còn vừa nói kiếp này Diệp Thành ế chỏng chơ thì Thẩm Minh Nhan lại nhảy ra cầu hôn, đây chẳng khác nào tát trực tiếp vào mặt cô ta.



Nhưng việc làm cô ta sụp đổ chỉ mới bắt đầu thôi.


Khi Diệp Niệm đang chóng mặt, nhất thời không biết đáp lại Thẩm Minh Nhan thế nào thì một giọng nói khác vang lên:

“Minh Nhan, lén đi là không đúng đâu!”

Sau đó, một cô gái xinh đẹp không thua kém Thẩm Minh Nhan mặc váy rực rỡ đi tới, khom người chào Diệp Thành và Diệp Niệm:

“Chú Diệp, cháu là Đặng Nhã, cháu cũng luôn theo đuổi anh Diệp, không biết chú có thể giúp chú thỏa mãn mong ước hay không ạ?”

Hiện trường lại ồn ào, đây là tình tiết hai mỹ nữ tranh giành chồng à?

Lúc này, đám Lý Việt Trạch ngây dại, Thẩm Minh Nhan và Diệp Thành có quan hệ khá tốt, đều này họ biết nhưng dù thế nào thì họ cũng không ngờ cô sẽ chủ động cầu hôn Diệp Thành.


Huống chi giờ còn thêm một Đặng Nhã, hai người này là cô chiêu nổi tiếng của cả Giang Thành, là tình nhân trong mộng của không biết bao nhiêu người mà hai người sống như công chúa này lại cùng theo đuổi Diệp Thành?

Nhìn hai cô gái vây quanh Diệp Niệm để đấu võ mồm, cuối cùng Bạch Tiểu Huyên cũng không kiềm được cơn giận trong lòng, hét toáng lên như người đàn bà đanh đá: “Diệp Thành, có phải anh đã léng phéng bên ngoài từ trước rồi không?”

Diệp Thành chẳng hề để tâm tới cô ta, Thẩm Minh Nhan và Đặng Nhã còn đang tranh cãi, họ đồng thời liếc Bạch Tiểu Huyên một cái rồi cười nói: “Không phải, hai người chúng tôi theo đuổi anh Diệp lâu rồi nhưng anh ấy vẫn chưa đồng!”

“Người đàn ông xuất sắc như anh ấy, dù bảo hai chúng tôi cũng gả cho anh ấy thì chúng tôi cũng bằng lòng.

Thế mà cô lại dứt khoát chia tay.
Cô Bạch, cô kén thật đấy!”

Những lời này khiến mặt Bạch Tiểu Huyên nóng rát như bị tát vậy, nhưng chuyện khiến cô ta khó xử vẫn chưa kết thúc.


“Chị Bạch, không phải là chị ngoại tình trước à?”

Một giọng nói dịu dàng vang lên, một người đẹp lại lên sân khấu, khác với dáng vẻ lộng lẫy của hai cô chiêu, Hạ Vũ Đình chỉ mặc một chiếc váy liền áo màu trắng giản dị nhưng khí chất trong sáng dịu dàng này lại càng khiến đàn ông động lòng.


Hạ Vũ Đình vốn không đình làm đàn chị khó xử nhưng thấy đối phương cứ vu vạ người mình thích, dù là người rất dịu dàng, Hạ Vũ Đình cũng không thể nhịn nổi nữa.


Vì thế, cô cúi đầu, đỏ mặt chạy tới cạnh Diệp Thành, ngẩng đầu cười thẹn thùng với anh...


Sắc mặt Bạch Tiểu Huyên tái mét, cô ta lạnh lùng nói: “Giỏi lắm, chị luôn coi em như em gái, hóa ra hai người đã dan díu với nhau trước rồi!”

Tuy Hạ Vũ Đình khá là yếu đuối nhưng một khi có người đối xử không tốt với Diệp Thành, cô sẽ có sự quyết đoán hơn người, giống như hôm sinh nhật vậy.


Vì thế, cô quay quay Bạch Tiểu Huyên, chỉ trích cô, mạnh mẽ phản kích: “Chị Bạch, em có thể thề với trời là em và anh Diệp Thành không hề làm chuyện gì vượt quá giới hạn bạn bè, còn chị thì sao? Chị dám nói giữa mình và cậu Lý không hề xảy ra chuyện gì không?”


Bạch Tiểu Huyên nghe thế thì mặt mày tái nhợt, không phản bác được, sau cái ngày Diệp Thành được Thẩm Minh Nhan mang đi, cô ta đã lên giường với Lý Việt Trạch...


Thấy tình hình này, Hạ Vũ Đình tức giận, đi tới trước mặt Diệp Niệm, khom người nói: “Chú Diệp, cháu tên Hạ Vũ Đình, cháu cũng thích anh Diệp lâu lắm rồi, nếu chú muốn nhận hai chị thì mong chú nhận cháu luôn đi ạ!”

Thấy vậy, mọi người chỉ cảm thấy thế giới quan của mình đã nát rồi, thiếu nữ thanh khiết trong sáng thế này, người khiến họ động lòng lại cam tâm làm vợ bé?

Trong chuyện này, người bị chấn động nhất là Diệp Niệm, ông ấy vừa thấy con trai mình bị cướp dâu, giờ lại có ba cô gái xinh đẹp chạy tới đòi làm con dâu mình?

Diệp Thành không nhịn được mà cười, sờ đầu Hạ Vũ Đình nói: “Sao em cũng tới đây?”

Mặt Hạ Vũ Đình đỏ lên, thấp giọng nói: “Cô Thẩm nói cho bọn em biết, bảo hôm nay có người muốn ức hiếp anh, bảo bọn em tới giúp anh nở mày nở mặt!”

“Bọn...
em?”

Sắc mặt Diệp Thành có chút vi diệu, nói vậy thì chẳng phải còn có người tới nữa à?

Quả nhiên, một âm thanh khác vang lên: “Nếu thu ba người thì chắc không ngại thêm một đâu nhỉ!”

Lúc này, mọi người đều chết lặng, Bạch Tiểu Huyên nói Diệp Thành nhất định sẽ ế cả đời, mấy người đẹp thay nhau nhảy ra, còn để họ mỉa mai nữa không đây?

Tiết Bách Hợp sải bước đi vào, cô ta biết ưu thế của mình, đặc biệt chọn một bộ váy bó sát, bên dưới là tất đen gợi cảm, một đám đàn ông nhìn tới mức mắt muốn lọt tròng.


Cô ta mạnh dạn tới cạnh Diệp Thành, không chút do dự ôm cổ anh, nhón chân lên nhẹ nhàng hôn đối phương một cái, sau đó cô ta dùng ánh mắt khiêu khích nhìn Bạch Tiểu Huyên: “Người đàn ông khiến tôi mê mệt, cám ơn cô đã hào phóng nhường anh ấy ra!”

Bạch Tiểu Huyên đã bị công kích tới mức lảo đảo, đúng lúc này, cọng rơm cuối cùng đè bẹp cô ta đã tới.



“Ui cha, mấy người dám mạnh dạn hơn chút không!”

Liễu Băng Dao tới hiến hội trường vang lên tiếng hít khí, họ bình tĩnh nhìn lại thì thấy bốn người vừa rồi đủ nghiền nát hoa khôi Bạch Tiểu Huyên, nhưng so với Liễu Băng Dao, họ vẫn kém hơn chút xíu.


Gương mặt như thiên thần, dáng người như yêu tinh, còn có vẻ đẹp quyến rũ của Thiên Hồ.
Gần như mọi người đàn ông gặp được Liễu Băng Dao thì trong mắt chẳng thấy người phụ nữ nào được nữa.


Ngay cả Lý Việt Trạch cũng vậy, thậm chí hắn quên luôn mục đích mình tới đây hôm nay, chỉ hận không thể lao tới ôm Liễu Băng Dao vào lòng.


Dưới ánh mắt tuyệt vọng của đám đàn ông, Liễu Băng Dao đi tới cạnh Diệp Thành,, nhưng lời của cô ta lại khác: “Đừng mơ tôi sẽ tỏ tình, tôi chỉ đến cho đủ quân số thôi!”

Lời này làm mấy người đàn ông tại đó thắp cháy ngọn lửa hi vọng, nhưng Liễu Băng Dao vừa nói xong, Tiết Bách Hợp đã nói: “Rõ ràng tối qua đã luyện tập trước gương cả buổi mà giờ lại không dám thừa nhận!”

“Ai, ai nói tôi luyện tập vì anh ta!”, Liễu Băng Dao như con mèo nhỏ bị giẫm trúng đuôi, lắp bắp cãi lại: “Tôi, tôi đang tìm cảm hứng vẽ truyện thôi, đúng, đúng là như vậy! Tôi chưa từng nghĩ tới chuyện cướp rể đâu!”

"Bùm...”

Mấy người đàn ông nghe xong câu này thì quỳ rạp xuống, sao họ không nghe ra là người đẹp quyến rũ này đang làm giá, đáng chết chính là người khiến cô ấy phải làm giá chính là thằng Diệp Thành chết tiệt kia!

- ------------------


.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui