Tất Tịnh Hồng gằn mạnh hai chữ “sĩ diện”, hiển nhiên là bà ta đang ám chỉ gì đó, Lý Việt Trạch cũng rất hiểu ý, vội khoát tay ra hiệu cho đám bạn xấu hở sau lưng, đám người kia đều nhiệt tình đứng ra nâng ly hét:
“Trương Vũ Siêu nhà họ Trương mong ông Bạch đồng ý!”
“Vương Quan Kiệt nhà họ Vương mong ông Bạch suy xét cẩn thận, người con rể tốt như Lý Việt Trạch có đốt đèn cũng khó mà tìm được!”
“Triệu Hằng nhà họ Triệu mong ông Bạch nhìn kỹ sự chênh lệch của hai người, tên họ Diệp kia hoàn toàn không thể sánh bằng Lý Việt Trạch!”
“..”
Những lời thỉnh cầu ầm ĩ vang lên chung quanh, sắc mặt Bạch Thư Hòa hơi thay đổi, những người trẻ tuổi này còn sợ ông ta không hiểu biết mà nói ra gia thế của mình.
Dù là dòng họ nào trong đó, một ông chủ công ty có tài sản mấy triệu như ông ta cũng không thể đắc tội.
Đắc tội một nhà họ Lý, ông ta vẫn có thể mở công ty làm ăn nhưng làm mích lòng nhiều gia tộc lớn như vậy thì đừng nói là mở công ty làm ăn, sợ là ông ta cũng không còn nơi dung thân ở Hải Thành này nữa.
Lý Việt Trạch làm thế này không phải là thỉnh cầu nữa mà là đe dọa rồi.
Thấy Bạch Tiểu Huyên do dự, Diệp Niệm sốt ruột, ông ấy tiến lên vài bước: “Ông Bạch, thế là không đúng rồi, không phải mười mấy năm trước chúng ta đã quyết định xong việc hôn nhân của bọn trẻ sao?”
Sắc mặt Bạch Thư Hòa trầm xuống, ông ta không nói gì, Tất Tịnh Hồng lại giành mở miệng trước, bà ta cười lạnh: “Ông Diệp, ông cũng người lớn mà, không biết xem tình hình à? Việt Trạch nhà người ta muốn nhân phẩm thì có nhân phẩm, cần năng lực thì cũng có năng lực, con trai ông có cái gì?”
“Cậu ta chỉ là thằng vô công rỗi nghề thích bốc phét thôi, dựa vào đâu mà đòi lấy con gái cưng nhà tôi!”
Diệp Niệm bị nói tới mức sắc mặt lúc trắng lúc đỏ, ông ấy nhìn Bạch Thư Hòa xin giúp đỡ nhưng đối phương lại chẳng hé răng, ngược lại đám cậu ấm kia lại không vui.
Trương Vũ Siêu tiến lên một bước, đẩy ngã Diệp Niệm, lớn tiếng quát mắng: “Lão già khụ kia, ông còn ở đây chít chít gì thế, không thể Việt Trạch chúng tôi hơn thằng con ông gấp bao nhiêu lần à? Ông nhìn đi, dù là cái rắm, con ông cũng chả dám xì ra nữa kìa!”
“Bốp!”
Gã còn chưa nói hết lời thì trên mặt đau rát, cơ thể bay ra ngoài, té nhào ra đất vừa há miệng là phun ra một đống nhầy gồm máu và răng lẫn nước bọt.
Diệp Thành im lặng nãy giờ bùng lên sát khí trong mắt, bố là vướng bận duy nhất của anh tên đời này, kẻ nào dám đụng ông ấy, kẻ đó phải trả giá đắt.
Lý Việt Trạch thấy tình hình như vậy thì sung sướng, chỉ cần Diệp Thành động tay, hắn có thể nghĩ cách hành chết thằng này, dám đắc tội mấy cậu ấm này thì sẽ chết càng thảm.
“A, mày dám đánh tao!”, Trương Vũ Siêu la hét rồi nhảy dựng lên: “Bố tao là danh y Trương Kiến Nam của Hải Thành, mày dám đánh tao? Sau này, dù là kẻ nào họ Diệp thì cũng đừng mong được bác sĩ khám bệnh ở Hải Thành!”
Tên mặt Diệp Thành là sương giá lạnh lẽo, anh hừ lạnh: “Trương Kiến Nam? Về hỏi ông bố vô dụng của mày đi, hỏi ai bẻ gãy một tay kia của ông ta?”
Trương Vũ Siêu biến sắc, nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt khó tin, quát khẽ: “Là mày?”
Trong mắt Diệp Thành hiện lên sát ý, anh hừ lạnh: “Vốn là tao định mặc xác đám tép riu chúng mày, nhưng mấy con tép chúng mày dám đụng vào bố tao, vậy thì trả giá thật đắt đi!”
“Bắt đầu từ hôm nay, tao sẽ làm nhà họ Trương biến mất khỏi Hải Thành!”
Lời này vừa ra khỏi miệng, mọi người ở hiện trường đều sợ hãi.
Hiện giờ, có ai không cần bác sĩ cơ chứ, y thuật của nhà họ Trương rất có tiếng ở Hải Thành, thậm chí là trong cả Giang Thành này, không biết họ đã trị bệnh cho bao nhiều phú thương.
Đừng nói là ở Hải Thành, dù là cả Giang Thành này, có mấy ai dám nói ngoa là mình sẽ diệt nhà họ Trương? Sợ là ông lớn Thẩm Thiên Minh cũng không dám.
Vì câu rút dây động rừng, muốn đụng nhà họ Trương thì phải xem mấy người bệnh của họ có đồng ý hay không.
Nhìn Diệp Thành liều lĩnh như thế, Bạch Tiểu Huyên thở dài trong lòng: “Diệp Thành à Diệp Thành, tính cách này của anh vĩnh viễn sẽ không thể làm chuyện lớn đâu.
Xã hội hiện giờ tàn khốc cỡ nào, dù anh đánh nhau giỏi thì làm được gì? Rất nhiều khiến có thể làm anh lực bất tòng tâm đấy!”
Bên kia, nghe thấy chuyện cũ, Trương Vũ Siêu tức giận muốn xông lên, Lý Việt Trạch vội ngăn cản gã.
Giỡn chắc, chính mắt hắn đã thấy năng lực của Diệp Thành, mười mấy công tử bột sống an nhàn sung sướng như họ cũng không đủ người ta đánh nữa.
Lý Việt Trạch vừa cản Trương Vũ Siêu vừa nhìn Diệp Thành, lạnh lùng nói: “Thằng họ Diệp, mày đừng tưởng mình đánh nhau giỏi là có thể hoành hành ngang ngược, mày có tin là chỉ cần một câu của tao là hôm nay mày chẳng thể bước ra khỏi khách sạn này luôn không?”
Diệp Thành liếc hắn, cũng lạnh giọng nói: “Mày là thứ gì, dù là bố mày thấy tao thì cũng chẳng dám ăn nói kiểu đó đâu!”
Thấy Lý Việt Trạch nghẹn họng không nói ra lời, Vương Quan Kiệt cũng tiến lên nói: “Cũng tính cả tao sao?”
Diệp Thành thản nhiên đáp: “Mày còn chưa đủ trình đâu!”
Triệu Hằng cười lạnh: “Thêm tao nữa được không?”
Quay sang nhìn mọi người đang hung hăng, Diệp Thành vẫn bình thản lắc đầu: “Bọn mày cùng lên cũng chưa đủ tư cách nói chuyện với tao đâu!”
Anh vừa nói ra lời này, những người chung quanh hoàn toàn choáng váng, chỉ trong hai phút ngắn ngủi mà người này đã đắc tội hơn một nửa cậu ấm của Hải Thành.
Nhiều người thông minh thầm lắc đầu, sợ là thằng nhóc này còn chẳng thể chết toàn thây.
Lúc này, Bạch Tiểu Huyên cũng từ từ tiến lên, dùng giọng điệu tràn đầy thất vọng nói: “Diệp Thành, chúng ta chia tay đi!”
Diệp Thành nở nụ cười, không phải cười khổ mà là nụ cười sảng khoái từ tận đáy lòng, anh ngắn gọn đáp: “Được!”
Tên này...
Bạch Tiểu Huyên ngẩn ra, theo cô ta, lúc này Diệp Thành nên xin lỗi vì đã nói bậy để cố gắng xin lỗi để níu kéo mình.
Nhưng khi cô ta vừa đòi chia tay, anh đã đồng ý ngay, trông giống như người này sợ đồng ý trễ thì mình sẽ đổi vậy?
Trong kế hoạch của Bạch Tiểu Huyên, Diệp Thành lúc này nên nhào qua khóc lóc, cầu xin cô ta đừng chia tay, gợi nhớ lại thời gian đại học lãng mạn ngọt ngào.
Còn cô ta sẽ ung dung từ chối, nói với Diệp Thành trước mặt tất cả mọi người rằng: “Anh không xứng với tôi!”
Từ đó, cô ta có thể hoàn toàn cắt đứt với Diệp Thành, còn có thể sỉ nhục tên này trước bao người, làm Lý Việt Trạch nở mày nở mặt.
Nhưng sao Diệp Thành này lại đồng ý nhanh như vậy? Sao lại dễ dàng như thế?
Diệp Niệm thở dài, thất vọng nhìn Bạch Tiểu Huyên: “Cũng được, là do tôi trèo cao, ông Bạch, cuộc hôn nhân này kết thúc thôi”.
Bạch Thư Hòa gật đầu, trên mặt là biểu cảm xấu hổ, ông ta vẫn không hề lên tiếng.
Nhìn dáng vẻ thất vọng của bố, Diệp Thành nhún vai, nói với giọng điệu không sao: “Bố à, đừng lo, con gái tốt hơn cô ta còn nhiều lắm!”
Lời này khiến Bạch Tiểu Huyên tức giận, cô ta tiến lên hét: “Diệp Thành! Anh đừng ở đây vờ vịt nữa, bằng sự nổi tiếng và xinh đẹp của tôi thì sao tôi phải sống với thằng bất tài như anh?”
“Tôi thấy anh đáng thương mới hẹn hò với anh, giờ anh còn dám mở miệng mắng chửi tôi à?”, Bạch Tiểu Huyên nói năng khí phách như thể mình rất ấm ức vậy: “Diệp Thành, loại người như anh chỉ có thể làm thằng ăn bám cả đời, đâu thể xứng với tôi?”
Đám con nhà giàu kia lập tức cười to, mở miệng giễu cợt: “Đúng vậy, loại bất tài ăn bám này nhất định sẽ độc thân cả đời, hôm nay, trong hôn lễ của mình mà còn bị cướp dâu, thế thì có cô gái nào ưng thằng này nữa?”
Nghe nói như thế, trước mắt Diệp Niệm tối đen, ông ấy chỉ cảm thấy mình thở không ra hơi nhưng đúng lúc này...
“Ai bảo? Tôi đang theo đuổi Diệp Thành đây!”
- ------------------
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...