Không chỉ tộc Giao nhân, tộc Quang Minh, tộc người sói, Huyết tộc...!các dị tộc lớn đều bị xử lý.
Trong tình huống những người tu tiên khác bị danh tiếng của Diệp Thành làm cho khiếp sợ, không dám ra tay giúp đỡ, bọn họ liền rơi xuống thế yếu khi đối mặt với người của Sương Diệp.
Thậm chí một lão tổ của tộc Quang Minh vì ra tay với Sương Diệp mà bị Phong Linh cầm kiếm chém ở ngay hang ổ.
Nhưng Sương Diệp cũng không đuổi tận giết tuyệt, vì Diệp Thành không ở đây, họ sợ những dị tộc này chó cùng dứt giậu, trước khi chết đại khai sát giới Địa Cầu, nên sau khi giết một số kẻ thủ ác, liền rút về.
Cho dù là vậy, thì các tu sĩ ngoại vực cũng tạm thời khiêm tốn rất nhiều, không còn dám phách lối.
Ngay cả Thiên Huệ Thiên Quân, Nhất Tổ Huyết tộc cũng chỉ cười hiền cho qua.
Nhất thời, các tộc chung sống hòa bình, Địa Cầu yên bình trước nay chưa từng có.
Con người an cư lạc nghiệp, dường như trở lại thời kỳ trước khi xảy ra thay đổi to lớn.
Nhưng chẳng bao lâu, mối nguy lớn thực sự đã giáng xuống.
Trong hỗn độn thiên ngoại, một chiếc chiến thuyền cổ xưa chậm rãi đi ngang qua trời sao vũ trụ.
Chiến thuyền kia dài hơn một nghìn trượng, vết thương Vô Cực Tinh Kim trên đó chồng chéo, in dấu vô số vết tích của búa rìu chém vào, nhưng tràn ngập sát khí kỳ diệu.
Trên chiến thuyền có mấy nghìn người, người nào cũng có tu vi Xuất Khiếu, khí tức trầm ổn cuồn cuộn, còn có mấy chục trưởng lão Nguyên Anh già nua đang ngồi khoanh chân trong lầu các, trong lúc hai mắt nhắm mở, thỉnh thoảng lại có ánh sáng bạc rực rỡ lóe lên, chấn động trời đất, không ai có tu vi kém hơn Nhất Tổ Huyết tộc và Thiên Huệ Thiên Quân.
Nhưng đáng sợ nhất là người đàn ông trẻ tuổi đang chắp tay sau lưng đứng ở mũi thuyền.
Hắn có mái tóc màu bạc rực rỡ, quanh người có vô số ngôi sao và hỗn độn bao trùm, tuy chưa để lộ chút khí tức nào, nhưng mỗi hành động nhỏ đều khiến không gian sụp đổ, pháp tắc rách toạc, trong đôi mắt dường như có thế giới bất diệt vĩnh cửu.
Hắn đứng ở mũi thuyền, lặng lẽ nhìn Địa Cầu, ánh mắt dường như có thể nhìn thấu mọi thứ, nhìn rõ chúng sinh như con kiến ở trên đó.
"Cuối cùng cũng đến rồi".
Người đàn ông mở miệng, mang theo tiếng thở dài vô cùng sâu xa.
Tam Thần Tử Tô Ma của đại giáo biển sao Vô Cực Tông, dẫn theo hạm đội mũi nhọn của Vô Cực Tông đến Địa Cầu.
Cả Địa Cầu bỗng chốc lâm vào bước đường cùng!
…
Bây giờ đã vào mùa hè, gió mát trời trong, quốc thái dân an, sau khi cuộc đối đầu giữa tu sĩ ngoại vực và phái Sương Diệp kết thúc, xã hội của cả Địa Cầu đều là cảnh tượng hòa bình phồn vinh.
Gần nửa năm nay, đủ các loại tông môn và phe phái tu luyện xuất hiện hàng loạt.
Đương nhiên phái Sương Diệp đứng trên đỉnh cao nhất, là tông môn tu tiên lớn nhất ngạo nghễ Địa Cầu.
Nhưng những người tu tiên đến từ các ngôi sao ngoại vực cũng truyền lại các pháp môn tu hành khác nhau.
Tuy các pháp môn tu hành này còn thiếu sót, nhưng đối với những người tu luyện thiếu các công pháp chỉ dẫn tu luyện ở Địa Cầu, thì lại vô cùng đáng quý, bù đắp rất lớn.
Thế là, các tu sĩ cảnh giới Ngưng Đan, Kim Đan mọc lên như nấm.
Gần như mỗi ngày đều có mấy người đột phá Ngưng Đan, cứ cách nửa tháng lại có một người đột phá Kim Đan.
Số lượng Kim Đan ở Địa Cầu hiện giờ đã lên đến hơn trăm người.
Ngoài phái Sương Diệp, còn có mấy chục tông môn cùng tồn tại ở Địa Cầu.
Trong đó hot nhất đương nhiên là mạch Thiên Huệ của Thiên Huệ lão tổ.
Tông môn có gần một trăm nghìn đệ tử, gần bằng phái Sương Diệp.
Đỉnh núi Hoành Lan ở Tô Bắc.
Cùng với pháp trận và linh mạch được bày ra, núi Hoành Lan hiện giờ đang cao lên mỗi giờ mỗi phút, đã biến thành ngọn núi cao vạn trượng, còn cao hơn đỉnh Everest gấp mấy lần, hùng vĩ như một cột trời sừng sững bên bờ sông Thương Lan.
Nơi đây đã trở thành trung tâm tu luyện của phái Sương Diệp và Địa Cầu, mỗi ngày đều có vô số người bay lên xuống.
Những người có thể đến được lưng chừng núi ít nhất cũng là tu sĩ Kim Đan, còn những người có thể tu luyện trên đỉnh núi, ngoài mấy trưởng lão Nguyên Anh, thì cũng chỉ có nòng cốt phái Sương Diệp và bạn bè thân thiết của Diệp Thành.
Ông cụ Thẩm Thiên Minh chắp hai tay sau lưng, cất bước tản bộ trên đỉnh núi Sương Diệp chu vi nghìn trượng.
Tuy trước kia nhà họ Thẩm đã bước vào tiểu thế giới Vọng Tiên của tông môn Thượng cổ, nhưng sau đó lại quay về, Thẩm Minh Nhan liền làm chủ, đón bọn họ vào núi Hoành Lan.
Bất kể thế nào thì ngoài mặt cô vẫn là vợ của Diệp Thành, mọi người cũng không có ý kiến gì.
"Chào cụ Thẩm".
"Cụ Thẩm dẻo dai khỏe mạnh ghê".
"Lại thấy ông cụ đến tản bộ".
“…”
Những người đi qua, bất kể là trưởng lão Chân Quân, hay là tiểu bối tông môn, đều cung kính chào hỏi ông ấy.
Thẩm Thiên Minh mỉm cười gật đầu, tuy không thể trở về cố hương Hải Thành của nhà họ Thẩm, nhưng tinh khí thần của ông ấy càng ngày càng bừng bừng, phơi phới tráng kiện, sắc mặt hồng hào.
Rõ ràng dạo này luyện khí có thành tựu, lại dùng thêm đan dược, cùng với việc gia tộc chấn hưng lại, khiến ông ấy cảm thấy rất được an ủi.
"Thiên Huệ Tông? Tông phái của Thiên Huệ Thiên Quân kia sao?"
Thẩm Thiên Minh nhíu mày càng chặt hơn, nhìn cháu trai mình với ánh mắt nghiêm khắc: "Mỡ che mờ mắt, cháu ăn gan hùm mật báo đấy à? Chuyện của Thiên Huệ mà cũng dám nhúng tay vào? Cháu không biết lão là thủ lĩnh của tu sĩ ngoại vực, còn có thù với Sương Diệp sao?"
"Nhưng Thiên Huệ Thiên Quân đã nói rất rõ ràng, trước kia chỉ là hiểu lầm, sau này hai bên làm lành, sẽ không tính toán chuyện thù hận của đám đệ tử nữa...", Thẩm Hàn Lâm không khỏi tủi thân cãi lại.
"Hồ đồ!"
Thẩm Thiên Minh lớn tiếng trách mắng: "Tu sĩ ngoại vực không cùng loài với chúng ta, chỉ tin nắm đấm chứ không hiểu ơn huệ.
Bề ngoài lão thiện ý nói mấy câu là cháu tin luôn sao? Kinh nghiệm và đầu óc bao nhiêu năm đâu rồi? Bị chó ăn mất rồi à? Nếu nhà họ Thẩm ta mà giao vào tay cháu, sợ là ông vừa nhắm mắt xuôi tay, cả gia tộc đã lụn bại sạch sẽ!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...