Tiên Đế Trùng Sinh


“Còn ai lên nữa không?”  
Diệp Thành ngẩng đầu nhìn xung quanh, giọng anh lạnh nhạt và bình tĩnh, nhưng ánh mắt đảo hết một vòng mấy nghìn tu sĩ Nguyên Anh, lại không thấy bất cứ ai hó hé gì.

Trưởng lão của một vài môn phái vừa và nhỏ lại càng co rụt người về phía sau.

“Diệp Thành, lẽ nào cậu muốn ngăn tất cả chúng ta chỉ với sức mạnh của một người? Ha ha, trước tiên không nhắc tới chuyện cậu có thể ngăn được hay không, nhưng mấy vị Thần tử điện hạ đã bước vào Thần điện sớm muộn cũng sẽ ra ngoài thôi.

Chẳng lẽ cậu có khả năng ngăn được họ ư?”.

Một trưởng lão Nguyên Anh của Vô Cực Tông lên tiếng.

“Ra đây thì vừa hay, đỡ việc tôi phải vào trong kia tìm bọn chúng!”, Diệp Thành gẩy ngón tay, cất giọng nhẹ bẫng.            “To gan!”  
“Ngông cuồng!”  
“Dám khiêu khích cả Thần tử điện hạ, cậu có biết ‘Thần tử’ là người như thế nào không?”.

Đông đảo Nguyên Anh đều đồng loạt thay đổi sắc mặt, tức giận quát to, đặc biệt là đám đệ tử của Chân Tiên thuộc các giáo phái lớn.

“…”  
Đối với các giáo phái lớn thậm chí là toàn bộ Tiểu Nam Thiên Cảnh này, nhóm Thần tử đều là nhân vật không thể xúc phạm.


Tu vi của bọn họ chưa chắc đã mạnh bằng các Thần tướng, nhưng lại có tiềm lực vô hạn, mỗi người đều có cơ hội tu luyện đến cảnh giới Hợp Đạo, bởi vậy mới được tôn làm Tiểu Chân Tiên, địa vị tối cao, còn vượt xa cả Nguyên Anh.

“Mỗi một vị Thần tử đều tu thành Kim D thần phẩm ngay từ lúc ở cảnh giới Kim Đan, đến khi đột phá Nguyên Anh thì họ đều chứng đạo được ít nhất ba loại pháp tắc, đồng thời trải qua vô số nhiệm vụ thử luyện thập cửu nhất sinh, sau đó mới có thể được phong làm Thần tử.

Diệp Thành, bổn tọa không biết cậu học được một thân pháp lực này từ đâu, nhưng cậu vẫn chưa đủ tư cách để nhục mạ các vị Thần tử của Chân Tiên Thần Giáo chúng ta”.

Thần tướng Thiên Tuyệt chậm rãi nói.

“Thế ư?”, Diệp Thành cười khẽ: “Cho đến bây giờ, tôi cũng từng giết ít nhất hai Thần tử gì gì đó trong miệng các người rồi.

Một kẻ tên Trường Sinh, kẻ còn lại là Hạo Khải.

Chúng chẳng khác nào mấy món đồ dễ vỡ, còn chẳng chịu nổi một chiêu của tôi!”  
“Gì cơ?”.

Tất cả mọi người đều kinh hãi tột độ.

Hạo Khải thì tạm bỏ qua, dù sao hắn cũng chỉ là một Thần tử dự bị, nhưng mà Cố Trường Sinh của Trường Sinh giáo lại chính là Thần tử nổi danh khắp tinh hải của một giáo phái lớn.

Đặc biệt Trường Sinh giáo còn là tông môn có ba vị Chân Tiên uy chấn khắp ngoại vực tinh hà, ngay cả Chân Tiên của các giáo phái lớn cũng không dám chọc giận.

Từ dáng vẻ sợ sệt của đám người xung quanh đối với Diệp Thành lúc anh mạo danh Cố Trường Sinh vừa nãy là đủ biết thế lực của Trường Sinh giáo lớn đến mức độ nào rồi.

“Cậu lại dám giết chết Cố Thần tử của giáo phái chúng ta? Diệp Thành, cậu chết chắc rồi, tất cả tộc nhân, bạn bè, tông môn, thậm chí cả tinh cầu của cậu cũng chết chắc rồi.

Giáo chủ của chúng ta nhất định sẽ san bằng tinh cầu trung thổ, giết sạch tất cả thổ dân các người, để báo thù cho Thần tử điện hạ!”  
Nghe nói vậy, sắc mặt của Thần tướng Thiên Tuyệt lập tức trở nên dữ tợn, ông ta quát to.

Vẻ mặt của những người khác cũng ngưng trọng tới cực điểm, Thần tử đã chết dưới tay hắn, hơn nữa còn không phải chỉ mỗi một vị!  
Đây chính là một sự kiện lớn chấn động toàn bộ tinh hải.

Mỗi một giáo phái thuộc đạo thống Chân Tiên nhiều lắm cũng chỉ có năm hoặc sáu Thần tử, ít hơn thì vào khoảng một hay hai người.

Những hạt giống Hợp Đạo quý giá tới vậy lại phải bỏ mạng trên cái tinh cầu hoang tàn tầm thường này, chết trong tay một tên thổ dân của Địa Cầu? Thử hỏi tại sao những người thuộc tầng lớp cao trong Trường Sinh Giáo lại không tức giận cho được!  

Rất nhiều người không khỏi rùng mình, bọn họ có thể đoán được cảnh Trường Sinh Giáo lái chiến hạm tới tinh cầu bị vứt bỏ, giết sạch Địa Cầu, thậm chí còn tiện tay tiêu diệt luôn mấy chục tinh cầu xung quanh.       “Diệp Thành, cậu đúng là một kẻ tai họa, cậu có biết cậu đã làm gì rồi không? Không những liên lụy tới trung thổ mà còn kéo theo cả mấy tinh cầu xung quanh như bọn ta!”.

Một Thiên Quân Nguyên Anh trung niên tới từ một tinh cầu bên ngoài hệ ngân hà không xa, trên người mặc chiến giáp xanh đậm, run run kêu to.

Mấy Thiên Quân Nguyên Anh của các tinh cầu bị vứt bỏ cũng tỏ rõ sắc mặt khó coi, cả người hơi phát run.

Họa lớn, họa lớn sắp sửa giáng xuống thật rồi.

Ngay cả Phong Linh cũng hít sâu một hơi.

Sau khi ông nội đầu hàng, cô ta liền chạy trốn theo truyền tống trận, căn bản không hề biết những chuyện về sau, không ngờ Cố Trường Sinh lại chết dưới tay Diệp Thành.

Cho dù thân phận của hắn không cao quý bằng Thần tử Trường Sinh, nhưng cũng chẳng kém hơn là bao.

Thế mà lại bị Diệp Thành giết chết, có thể nghĩ được Trường Sinh Giáo sẽ tức giận tới mức độ nào.

“Ồn chết mất!”  
Sau khi nói bâng quơ hai chữ, Diệp Thành khẽ vung tay lên.

“Bụp!”  
Một bàn tay vô hình được đánh ra mang theo chân nguyên mạnh mẽ nện thẳng vào trên mặt Thiên Quân trung niên mặc áo giáp xanh nhạt, khiến nửa khuôn mặt ông ta méo xẹo, cả răng lẫn máu tươi phun thẳng ra ngoài, còn cả người ông ta thì chẳng khác nào con quay, xoay tít mù trên không trung mấy chục vòng rồi ngã xuống vị trí cách đó mấy trăm trượng.

Đối với Trường Sinh Giáo, thậm chí là tu sĩ của các tông môn khác, tuy Diệp Thành muốn giết nhưng cũng không hận họ.

Tất cả bọn họ đều trung thành với giáo chủ, môn chủ của mình, phấn đấu vì lợi ích của bản thân, cũng chẳng có gì sai.


Nhưng tên Thiên Quân trung niên này rõ ràng xuất thân từ tinh cầu bị vứt bỏ, đáng ra phải kề vai sát cánh với Địa Cầu, song ông ta lại nối giáo cho giặc, đi theo tu sĩ của ngoại vực tinh hải, những kẻ như thế khiến Diệp Thành không chấp nhận được, chỉ cần gặp tên nào là anh sẽ giết chết tên đó!  
“Gan to lắm!”  
Đông đảo cường giả ngoại vực đều tức giận phừng phừng.

Quanh người mấy trưởng lão của các giáo phái lớn đã xuất hiện ngọn lửa hừng hực hoặc kim quang sáng chói, cũng có cả rồng tím bay lượn đang không ngừng phun ra nuốt vào thần diễm.

Lực pháp tắc xung quanh những người kia đều đang cuồn cuộn, ít nhất họ cũng phải đạt cảnh giới Nguyên Anh trung kỳ trở lên, mạnh hơn rất nhiều so với mấy Nguyên Anh bình thường.

Một người trong đó lạnh lùng cất tiếng:  
Diệp Thành đánh ra một chiêu về phía mấy trưởng lão kia, phát ra tiếng động ầm ầm.

“Rắc rắc rắc…”  
Trong không trung có một bàn tay khổng lồ màu vàng to chừng mấy chục trượng đang ầm vang đè xuống.

Trên bàn tay khổng lồ ấy chính là lôi điện pháp tắc màu xanh, kèm theo tiếng nổ vang rền của sấm chớp, ánh sáng chói lọi phát ra chẳng khác nào ánh lửa màu vàng, rõ ràng đã thôi thúc khí huyết toàn thân Diệp Thành lên tới mức cao nhất.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui