Tiên Đế Trùng Sinh


"Đúng vậy".

Dù là Trình Hồng Quang hay Kỷ Hoa Linh đều lặng lẽ gật đầu.

Ông chủ đó nhất thời cứng đờ, sắc mặt thoắt xanh thoắt trắng, mãi hồi lâu sau mới nói với giọng chua chát: "Nhưng mà anh ta đã rời khỏi Địa Cầu mười năm rồi, bặt vô âm tín, ngay cả năm đó khi Sương Diệp lâu bị hủy diệt cũng không hề xuất hiện, bây giờ anh ta sẽ xuất hiện thật sao? Hơn nữa cho dù anh ta có trở về thì cùng lắm cũng chỉ là một tu sĩ Kim Đan, có thể làm được gì chứ?"  
"Những điều mà anh nói chúng tôi đều biết rõ, nhưng lúc này cũng không biết phải làm thế nào nữa rồi", Kỷ Hoa Linh khẽ thở dài.

"Đúng vậy, ông chủ à, anh có biết tin tức mới nhất không? Người đứng đầu hiện giờ của Long Đằng là Tần Sương cách đây không lâu đã khiêu chiến Vạn Yêu Tự, kết quả đã bị đánh tới nỗi trọng thương", Trình Hồng Quang nói với sắc mặt nghiêm trọng.

"Cái gì?"  
Ông chủ đó liền kinh hãi.

Tuy thế giới đã thay đổi lớn, nhưng kẻ đứng trên đỉnh Địa Cầu vẫn là một nhóm người số lượng ít.

Năm đó Tần Sương chính là một trong bốn chiến tướng của Long Đằng, khi Tiêu Nghĩa Tuyệt và Sát Phá Lang đều biến mất thì chỉ có ông ta là vẫn còn.

Trước đó khi Diệp Thành dò tìm ở Yên Kinh thì không tìm thấy ông ta, không ngờ là do ông ta ra ngoài khiêu chiến Vạn Yêu Tự.

Giờ đây ông ta đã là thần bảo vệ của Hoa Hạ, một nhân vật như vậy mà lại bị thương nặng? Tin này một khi bị truyền ra thì cả thế giới sẽ chấn động.

"Là chủ nhân của Vạn Yêu Tự ra tay sao?", ông chủ sốt ruột hỏi.

Vô Cực Cung, Vạn Yêu Tự, Trục Nhật Thần Giáo, đạo tràng Trường Sinh lúc này đều là những thánh địa mạnh nhất thế giới.

Chủ nhân của các phái này đều có thực lực thuộc hàng mạnh nhất của Địa Cầu.


"Không phải, là một tu sĩ vô danh ra tay, chỉ một đòn đã hoàn toàn đè bẹp Tần Sương.

Chủ nhân Vạn Yêu Tự thậm chí còn không xuất hiện", Trình Hồng Quang nói từng câu từng chữ.

"Shhhh!"  
Ông chủ hít sâu một hơi.

Một tu sĩ vô danh mà đã có thể đánh bại Tần Sương, một trong những tu sĩ Kim Đan mạnh nhất Hoa Hạ? Điều này có ý nghĩa gì, ai cũng biết.

"Chẳng lẽ thực sự là tiên nhân ở ngoại vực sao...", ông chủ khó khăn nói.

Các thế lực như Vô Cực Cung, Vạn Yêu Tự lai lịch đều vô cùng bí ẩn, kỳ lạ khó lường, cứ như tự nhiên mọc ra vậy.

Nhưng thực lực của họ đều vô cùng mạnh mẽ, ngay cả những dị tộc như Huyết tộc hắc ám cũng không dám chọc vào.

Nhiều người đoán rằng, sau lưng họ có tiên nhân ngoại vực.

Nhưng ông chủ của Thế Mậu Thiên Tứ dù sao cũng là bạn thân của Trình Hồng Quang, hắn cũng biết đây không phải đoán mà thực sự có khả năng như vậy.

"Đúng vậy, chúng tôi cố gắng khống chế tin tức, nhưng tung tích của những tiên nhân ngoại vực này vô cùng khó đoán, họ thường ra vào những ngọn núi hiểm trở như Hoa Sơn, Thái Sơn để tìm động phủ.

Hơn nữa Vô Cực Cung, Vạn Yêu Tự giờ đều vô cùng kiêu căng, chúng sắp không thèm che giấu nữa rồi.

Tần tướng quân tuy cố gắng bế quan khổ tu nhưng dù sao thời gian ông ấy đột phá Kim Đan cũng quá ngắn, cho dù đã chứng đạo Kim Đan thượng phẩm nhưng thực lực còn cách tiên nhân ngoại vực một khoảng rất xa".

Trình Hồng Quang cười khổ: "Nếu nói Địa Cầu bây giờ còn ai có thể đánh với tiên nhân ngoại vực một trận thì chỉ còn anh ta mà thôi".

Vừa dứt lời, cả căn phòng đều im lặng.

Mãi hồi lâu, ông chủ mới nói: "Thế nên mọi người muốn tìm Diệp Thành sao.

Nhưng tại sao chỉ có hai người chứ?"  
Lúc này hắn đã biết chuyện này đang khủng hoảng đến mức độ nào.

Tần Sương cũng thua rồi, những tu sĩ Kim Đan khác của Hoa Hạ chắc chắn cũng không phải đối thủ.

Nhưng hắn vẫn thấy nghi hoặc, chuyện tìm Diệp Thành tại sao chỉ phái hai tu sĩ tiểu bối như Trình Hồng Quang và Kỷ Hoa Linh đến, rõ ràng có thể dùng đến lực lượng của quốc gia mà.

"Anh cũng niết là năm đó Diệp Thiên Quân có bao nhiêu kẻ thù ở Địa Cầu mà, nhiều vô số kể.

Năm đó Sương Diệp lâu bỗng chốc sụp đổ, đằng sau ít nhiều đều có những kẻ này nhúng tay vào.

Nếu chúng ta gióng trống khua chiêng tìm Diệp Thành thì anh cho rằng có thể giấu được kẻ thù của Diệp Thành năm đó sao?"  
Kỷ Hoa Linh khẽ thở dài.


Trình Hồng Quang phụ họa: "Đúng vậy, hơn nữa cho dù những người khác có tìm được anh ta thì cũng không thể có được sự tin tưởng của anh ta.

Cô Kỷ là người quen cũ của Diệp Thiên Quân, mà tôi tuy năm đó làm chuyện không phải với anh ta nhưng tôi tự nhận rằng mười năm nay không làm chuyện gì có lỗi với anh ta và Sương Diệp lâu, thế nên hai chúng tôi ra mặt là tốt nhất".

"Thực ra không chỉ có hai người chúng tôi, ở nơi khác gia chủ của nhà họ Đặng là cô Đặng Nhã và thiếu môn chủ Đường Tông Trạch của Đường Môn cũng đang hành động".

Đặng Nhã năm đó không có được công pháp truyền thừa do Diệp Thành ban cho, mà Đường Môn cũng rời khỏi Sương Diệp lâu sau khi tông môn Thượng cổ xuất thế, trở về Thục Trung.

Những người này hầu như là những người quen cũ cuối cùng của Diệp Thành năm đó.

Phải rồi, nghe thấy tin tức này, ông chủ cũng không khỏi gật đầu.

......! 
Lúc này Diệp Thành không hề biết có một đám người đang tìm kiếm anh.

Cuộc tụ họp của thế hệ trẻ tỉnh Tô Bắc kéo dài khoảng hai đến ba tiếng, trong cuộc quyết đấu sau đó thì nam là Trình Hưng đạt vị trí số một, nữ thì Phong Linh mạnh nhất.

Những cuộc đấu pháp trẻ con này tất nhiên Diệp Thành không coi ra gì.

Nhưng ánh mắt Trương Đại Hàn phát sáng, đôi mắt tràn ngập sự ngưỡng mộ và sùng bái.

Đối với những người giàu có nhưng không thể tu hành như cậu ta, ngay cả một tu sĩ Trúc Cơ cũng cao quý vô cùng huống chi là những cao thủ Tu Thể như Trình Hưng hay Phong Linh chứ?  
Cuộc tụ họp kết thúc rất nhanh, Phong Linh bị mấy cô bạn thân kéo đi, chỉ còn lại hai người Diệp Thành và Trương Đại Hàn cô đơn rời đi.

Lúc đi xuống tầng thì vừa hay có một người phụ nữ đeo kính đen lướt qua.

Người phụ nữ đó nghi hoặc một chút, quay đầu nhìn nhưng cuối vùng lại buồn cười mà thở dài vì sự mơ mộng hão huyền của mình, quay người rời đi.

Mà Diệp Thành khi quay về biệt thự trên núi Hoành Lan thì lại bắt đầu cuộc sống lặp đi lặp lại của mình.

Ban ngày tu luyện, tối thì xuất thần niệm ra rong chơi trên Địa Cầu.


Dương Lâm gần đây rất bận, luôn bận rộn bên ngoài để tìm kiếm những người liên quan đến Sương Diệp lâu cho Diệp Thành.

Mà lúc này Phong Linh đã hoàn toàn không quan tâm đến Diệp Thành nữa, dù gặp cũng chỉ lễ phép gật đầu chào một cái.

Khoảng thời gian như vậy kéo dài một tuần.

Tối hôm nay, Diệp Thành thở ra một hơi dài, thu thần niệm trên đỉnh đầu vào cơ thể.

Anh mở mắt ra, biết đã đến lúc anh rời đi.

Liên tục khổ tu mười ngày khiến cảnh giới của Diệp Thành đã hoàn toàn ổn định.

Anh quay về Địa Cầu là để tìm kiếm tin tức của bố mẹ và người thân, không thể cứ ở mãi đây được.

"Ngày mai từ biệt với Dương Lâm vậy, đợi khi nào mình xong chuyện bên này thì sẽ sắp xếp ổn thỏa cho bà ấy.

Trước mắt thì nơi đây khá là an toàn với bà ấy".

Diệp Thành thầm nghĩ, nhưng ngày hôm sau Dương Lâm lại mang đến một tin tức.

Hoa Đông sắp tổ chức một đại hội giao lưu tu luyện vô cùng hoành tráng.

Đến lúc đó, những tu sĩ đỉnh cao của Hoa Đông đều sẽ đến, tu sĩ ngoài Hoa Đông cũng không ít, thậm chí sẽ có những cao thủ
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui