Minh Vực Thần Quyền trong tay Diệp Thành lại biến đổi, lúc cương lúc nhu, lúc mạnh mẽ vô địch như có thể phá hủy trời xanh, lúc lại biến thành gió nhẹ mưa phùn, tình ý nồng nàn.
Quyền pháp vô tận tung ra từ trong tay anh, lúc này anh mới thể hiện ra phong thái của quyền thuật tuyệt thế.
"Bốp bốp bốp!"
Chỉ giao đấu trong chốc lát mà Băng Hà đã liên tục bị hộc máu, bảy tám cái xương trên người bị đánh gãy, nửa bên mặt cũng suýt nữa bị Diệp Thành đánh bay.
Lão liên tiếp hộc máu ra bắn đỏ cả chiến bào, không thể không tiếp tục uống máu Hợp Đạo để giữ mạng.
"Ầm!"
Lúc lão bị đánh bay đến lần thứ năm, uống máu thần để giữ mạng lần thứ năm, ngay cả chính lão cũng cảm thấy không đúng.
Diệp Thành quá mạnh, cho dù tu vi hai người có khoảng cách nhưng anh vẫn chiến đấu không biết mệt như thần thánh vậy, phép thần thông đáng sợ liên tiếp được tung ra trong lòng bàn tay anh.
Từng thần thuật long trời lở đất được anh tung ra, mạnh như Băng Hà cũng không thể nào áp chế được Diệp Thành mà còn bị đánh bay ra.
"Không được, máu thần mà Chân Tiên để lại không chống đỡ được mấy lần nữa", Băng Hà nghĩ thầm.
Lão nhìn về phía Diệp Thành tinh lực tràn đầy cứ như có thể đánh tiếp ba ngày ba đêm, biết rằng nếu mình không tung con át chủ bài ra thì e là sẽ bị Diệp Thành giày vò đến chết.
"Đến lúc kết thúc cuộc chiến này rồi", Băng Hà hạ quyết tâm.
Người lão lui vọt ra sau, trong tay lão hiện ra một quyển trục màu vàng kim.
"Đó là?"
Mọi người sững sờ, ngay cả Diệp Thành đồng tử cũng co rụt lại.
"Thần luật dải Ngân Hà?"
Thần luật dải Ngân Hà năm đó giết chết Phi Tiên Ngũ Tổ, đánh cả Hoa tộc vào vực sâu trong truyền thuyết? Con át chủ bài tối cao của thánh địa Lăng Tiêu cuối cùng cũng được hé mở sao?
"Tên nhãi Hoa tộc kia, có thể chết dưới thần luật của Chân Tiên, mày nên cảm thấy vinh hạnh đi".
Băng Hà quát lớn, tung ra phù chiếu màu vàng kim.
"Ầm ầm!"
Khoảng khắc đó, sức mạnh vô cùng vô tận bộc phát ra từ trong phù chiếu màu vàng kim.
Một luồng hơi thở vượt xa tất cả chúng sinh, nắm giữ và siêu thoát khỏi pháp tắc, tựa như thuộc về thần thánh hiện ra sau mỗi tu sĩ.
Cả dải Ngân Hà, tất cả sinh vật trong phạm vi vạn dặm đều quỳ xuống, run lẩy bẩy trước phù chiếu màu vàng kim, cứ như nó đại diện cho trời cao vậy.
Cho dù là Thiên Quân người cũng run lên, miễn cưỡng khống chế để mình không quỳ xuống.
"Thực sự là phù chiếu của Chân Tiên!"
Lúc này ngay cả tôn giả Bằng cũng kinh hãi.
Cho dù dải Ngân Hà đạo tắc không hoàn chỉnh, vị trí mà Lăng Tiêu Chân Tiên bước lên là Ngụy Chân Tiên, nhưng người đó vẫn là cảnh giới Hợp Đạo, vẫn là Chân Tiên.
Hợp Đạo với Nguyên Anh có khoảng cách quá lớn, có một lạch trời mãi mãi không thể vượt qua được.
Tuy chỉ là một tấm phù chiếu nhưng có thể dễ dàng giết Nguyên Anh, diệt cả một tông
"Diệp Thiên Quân sẽ đối phó như thế nào đây?"
Lúc đó, vô số người đổ dồn ánh mắt vào Diệp Thành.
Ầm ầm ầm, phù chiếu từ từ mở ra, trong vô số ánh vàng kim, chữ "Chết" hiện ra! Cho dù chỉ có một chữ trong phù chiếu, nhưng chữ "Chết" đó lại vẫn vạch qua không trung, trấn áp vạn vực.
Tất cả những người trong phạm vi vạn dặm đều thần phục dưới chữ này, ngay cả Thiên Quân Nguyên Anh cũng không dám nhìn thẳng.
Họ cảm thấy tuy sức mạnh của chữ đó không lớn nhưng vẫn chứa đựng hơi thở đáng sợ, cứ như được thầm linh viết ra, cao quý nhất, to lớn nhất, mạnh mẽ nhất, thể hiện ý chỉ của thần tiên, không thể nào chống lại!
Đây chính là uy lực của tu sĩ Hợp Đạo!
Chân Tiên mạnh không gì cản nổi!
"Chân Tiên đã cất lời, tên nhãi Hoa tộc kia, còn không mau chết!"
Băng Hà trầm giọng quát, chữ "Chết" được bao phủ trong vô số ánh sáng màu vàng kim treo cao trên đỉnh đầu Diệp Thành.
Dù người khác chỉ dính phải chút hơi thở này thôi cũng kinh hãi vô cùng, Diệp Thành phải chịu đựng toàn diện phù chú của Chân Tiên thì phải đối mặt với áp lực lớn cỡ nào chứ?
"Rắc rắc!"
Quanh người anh, không trung vỡ nát.
Từng luồng ánh chớp xanh hiện lên trên không trung, đó là sấm chớp của pháp tắc.
Những tia chớp đó vốn là vì Diệp Thành sắp đột phá, lúc này lại được phù chiếu gọi tới để tấn công anh.
"Chỉ một tờ phù chiếu cỏn con của Ngụy Hợp Đạo mà cũng muốn giết tao?"
Diệp Thành đứng thẳng tắp, cho dù đối mặt với sức mạnh nặng hàng tỉ tấn tựa như núi non đè xuống anh cũng không hề khom lưng, vẫn đứng vững chắc ở đó, thẳng tắp như kiếm.
"Chết!"
Dường như cảm nhận được sự bất khuất của Diệp Thành, ý chí Chân Tiên trên tờ phù chiếu kia đã hoàn toàn bị chọc giận.
Chân Tiên mạnh mẽ không gì cản nổi!
Cho dù đã cách mấy nghìn năm, mấy vạn năm, Chân Tiên cũng đã chết nhưng tờ giấy mà lão ta để lại cũng phải tung hoành vô địch mới đúng, sao có thể không khuất phục được một tiểu bối cỏn con?
"Ầm ầm!"
Uy thế càng đáng sợ hơn lúc trước phát ra từ trên tờ phù chiếu, đến cuối cùng thậm chí nó còn cháy lên, biến thành tro bụi, chỉ để lại một chữ "Chết" vẫn còn đó, còn càng lúc càng rực rỡ.
"Bốp!"
Chữ "Chết" đó đánh ập xuống vào Diệp Thành, tựa như sao băng rơi xuống từ chín tầng trời, muốn giết chết anh.
"Phá cho ta!"
Anh quát lớn.
Quanh người anh đồng thời hiện lên chín loại thần tướng, Kim Ô Thần Luân lại hiện ra từ từ xoay chuyển, ngưng tụ sức mạnh của chín thần tướng rồi hợp lại làm một, đánh về phía chữ "Chết" với tất cả sự khổ tu, tích lũy, tất cả phép thần thông, nghịch thiên ập tới.
Lúc này khiếu cuối cùng vẫn luôn ảm đạm không ánh sáng trên chín khiếu cuối cùng cũng sáng lên!
Sau đó Diệp xoay người biến thành một con vượn khổng lồ màu vàng kim, gào lớn một tiếng rồi lao về phía chữ "Chết".
Đây chính là khiếu cuối cùng trong chín khiếu, cũng là khiếu mạnh nhất...!
Đại Thánh!
Đại Thánh va chạm với phù chiếu của Chân Tiên rốt cuộc sẽ mạnh mẽ như thế nào, không ai tưởng tượng ra nổi.
"Ầm!"
Khoảnh khắc đó, thế giới nghìn dặm chợt tối sầm.
Tất cả pháp tắc đều rơi vào hư vô, các Thiên Quân cảm thấy người mình nhẹ bẫng, dường như không còn cảm nhận được cơ thể của mình nữa, trước mắt họ chỉ còn thế giới tối om.
Trong thế giới này chỉ có một luồng tiên quang rực rỡ đang va chạm kịch liệt với một luồng ánh kim mang hơi thở thần thánh.
"Ầm ầm ầm!"
Không trung nứt toác, hỗn độn quay cuồng.
Trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, luồng tiên quang đó càng lúc càng chói lòa, ầm ầm chuyển động, đến cuối cùng thì mạnh mẽ tới nỗi dường như có thể nghiền nát bầu trời.
Còn luồng ánh sáng vàng kim mang hơi thở thần thánh thì dù sao cũng là nước không nguồn, mới ban đầu còn có thể chống đỡ nhưng sau đó thì càng lúc càng yếu, cuối cùng hoàn toàn bị nghiền nát.
"Bốp!"
Con vượn khổng lồ tung thần quyền ra, không chỉ đánh tan chữ "Chết" mà còn đánh vào trên người thần tướng Băng Hà.
"A!"
Băng Hà kêu lên thảm thiết, sức mạnh của Đại Thánh đã hợp nhất cả chín khiếu đáng sợ đến mức nào? Đó là sức mạnh toàn thân của Diệp Thành được ngưng tụ vào một điểm, mạnh mẽ vô địch, không thể nào tưởng tượng nổi.
Đòn đó không chỉ đánh vào người Băng Hà mà còn đánh mạnh lên thánh địa Lăng Tiêu, đập ra một cái hố khổng lồ trên thánh địa Lăng Tiêu.
"Tao không phục!"
Băng Hà kêu lên điên cuồng.
Lão đường đường là thần tướng sao lại có thể thua một Diệp Thành cỏn con được! Trong tay lão lại có hai ba quyển trục bay ra, hiển nhiên đều là phù chiếu mà Lăng Tiêu Chân Tiên để lại.
Nhưng lần này sao Diệp Thành có thể để lão tung ta.
"Cửu Tuyệt Diệt Thế".
Anh vung tay ra, Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, Thiên Đế, Hải Hoàng, Minh Vương, Kỳ Lân, Đại Thánh, chín loại sức mạnh đều hội tụ trong một quyền của anh, biến thành một quả cầu nhỏ xoay tít, chín màu vờn quanh chứa đựng sức mạnh khổng lồ, dường như có thể hủy diệt cả thế giới.
"Cửu Tuyệt Diệt Thế Thần Lôi!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...