"Cũng tạm ổn rồi”.
Diệp Thành giết hết tất cả những người ở Thăng Nguyệt, sau đó phất tay một cái ôm hai cô gái Ân U Liên và Liễu Băng Dao vào lòng.
“Chủ nhân!”
“Tên xấu xa!”
Hai cô gái ôm chặt Diệp Thành, cảm thấy sự tủi thân và đau đớn bấy lâu nay không phải là vô ích.
Giờ đây người mà họ tin cậy đã quay lại rồi, cuối cùng họ cũng có thể an tâm.
Minh Sương đứng bên cạnh nhìn, cảm xúc trong lòng phức tạp không rõ.
Cô ấy đang định nói thì Diệp Thành đã phất tay áo, trực tiếp biến thành một luồng sáng màu vàng kim bay về phía thánh địa Lăng Tiêu trên lưng con thú khổng lồ.
Cuối cùng, cả Thăng Nguyệt chỉ còn lại những kẻ râu ria không quan trọng, Minh Sương và đám đệ tử vẫn còn sống của Bồng Lai Tiên Sơn.
Nhìn tay chân đứt gãy văng đầy đất, xương tàn của các trưởng lão thậm chí là cường giả Nguyên Anh, tất cả các thiên tài bảng Tinh Hà tới mặt đều tái mét, trong lòng thầm nghĩ sẽ không bao giờ dám khiêu chiến Diệp Thành và hầu gái của anh nữa.
Vân Thiên Hà ngẩng đầu ngước nhìn bầu trời, trong lòng chợt hiểu ra.
“Kể từ hôm nay trở đi, e là sẽ có một vị bá chủ mới của dải Ngân Hà sẽ phất lên”.
Lúc này, không chỉ là trên Địa Cầu mà cả trên con thú khổng lồ Lăng Tiêu, thậm chí trên nhiều hành tinh của dải Ngân Hà, tất cả mọi người đều dừng công việc đang làm, dựng tai lên yên lặng chờ đợi tin tức truyền đến từ Luyện ngục Vô Gian.
Vạn Sự Lâu mở khắp dải Ngân Hà chính là nơi truyền tin nhanh nhạy nhất.
Từ xưa đến nay dải Ngân Hà chưa bao giờ có nhiều sóng gió đến thế như nửa năm nay, bao nhiêu chuyện ập đến liên tục khiến tất cả tu sĩ của dải Ngân Hà đều bị hấp dẫn.
Mà nguồn gốc của chuyện này chỉ do một người duy nhất – Diệp Thiên Quân!
Diệp Thành quá dũng mãnh.
Kể từ khi anh xuất thế đến nay anh liên tiếp đánh bại các thiên tài, phá hủy thiên tông, chém chết Nguyên Anh.
Bây giờ anh còn động đến cả thánh địa Lăng Tiêu, động đến thần luật của dải Ngân Hà, khiến thập đại Thiên Quân chặn cửa, ngũ đại Ma sư phải ra tay.
Một kẻ yêu nghiệt như vậy, Chân Tiên của thánh địa Lăng Tiêu năm đó cũng chỉ như vậy mà thôi.
“Các người nói xem, rốt cuộc Diệp Thiên Quân có dám ra không?”
“Cái này cũng không dễ đoán.
Cấm lệnh của thánh địa Lăng Tiêu chỉ còn lại một ngày thôi.
Nế anh ta không xuất hiện thì e là cả Hoa tộc sẽ bị diệt mất”.
“Tôi nghĩ Diệp Thiên Quân sẽ rút lui thôi.
Cho dù không có thánh địa Lăng Tiêu và thập đại Thiên Quân chặn cửa thì cho dù là Bá Thiên Quân của Phá Thiên Tông năm đó tái thế cũng không thể nào lấy một địch mười, hơn nữa còn có năm vị Ma sư ở bên ngoài Luyện ngục mà”.
“.......”
Các tu sĩ bàn tán xôn xao.
Tất cả tu sĩ đều đặc biệt quan tâm đến chuyện này.
Mọi người nín thở chờ đợi, biết rằng kết quả cuối cùng sắp đến.
Một khi Diệp Thành xuất quan thì sẽ nổ ra cuộc chiến huy hoàng nhất thảm khốc nhất từ nghìn đời nay.
Diệp Thành có thể lấy một địch mười, đột phá vòng vây của thập đại Thiên Quân không?
Hay là các Thiên Quân và các Ma sư sẽ vây giết yêu nghiệt này ở Luyện ngục Vô Gian?
Những môn phái có thù với Diệp Thành như Hắc Thủy Môn, Thánh Diệm Thành, Nhất Dương Tông, hận Diệp Thành thấu xương đều vô cùng hy vọng lão tổ nhà mình có thể nghiền nát tên hung ác ngôn cuồng phá hủy uy nghiêm thiên tông, giết chết đệ tử tông mình này ra thành tro bụi.
Mà trong Bồng Lai Tiên Sơn thì đã chia thành hai phe.
Một bộ phận thì cực kỳ phẫn nộ, hận Diệp Thành đã giết Thái Huyền lão tổ, như đám người Kim trưởng lão.
Nhưng một bộ phận như Lâm Hiểu Lôi, chị em nhà họ Hà, Hồng Diễm và Nguyệt Hoa trưởng lão thì lại rối rắm.
Hồng Diễm và chị em nhà họ Hà thì trách Diệp Thành ngạo mạn, không coi họ ra gì, nhưng lại lo lắng cho tình cảnh của anh.
“Sư phụ, Diệp Thiên Quân có thể thoát nổi kiếp này không?”
Lâm Hiểu Lôi đứng trên đỉnh núi Bồng Lai, hỏi đầy lo lắng.
Nguyệt Hoa trưởng lão tóc bạc trắng đổ dài như thác ngồi xếp bằng.
Khí tức trên người bà ta càng lúc càng bay bổng, mạnh hơn lúc trước không biết bao nhiêu lần, hiển nhiên là bị Diệp Thành kích thích nên đã có sự tiến bộ lớn trong tu hành.
Nguyệt Hoa trưởng lão nghe vậy thì hồi lâu không lên tiếng, cuối cùng khẽ thở dài một tiếng xa xăm: “Rất khó nói, thập đại Thiên Quân liên thủ, lần này e là Diệp Thiên Quân khó mà qua khỏi kiếp này”.
Từ xưa đến nay e là dải Ngân Hà chưa bao giờ xảy ra chuyện lừng lẫy như thế này.
Trước mặt Diệp Thành chỉ có hai con đường: chết hoặc sống!
“Rốt cuộc kết quả như thế nào?”
Ánh mắt của vô số người đều đổ dồn về Luyện ngục Vô Gian, về Thăng Nguyệt.
Mọi người đoán rằng có thể Diệp Thành sẽ xuất quan, cũng có thể sẽ cố gắng phản kích, trước cổng Luyện ngục Vô Gian có thể sẽ bùng nổ trận đại chiến tuyệt thế.
Nhưng tất cả mọi người không ngờ được rằng kết quả của cuộc đại chiến lại chấn động đến thế.
Thập đại Thiên Quân, ngũ đại Ma sư lại bị một mình Diệp Thành chém chết.
Nhiều người không tin, nhưng đợi khi tin tức chi tiết truyền về thì cả dải Ngân Hà đều nín lặng.
Diệp Thành không dùng bất cứ bí thuật hay phép thần thông nào, cũng không dùng thiên bảo tuyệt thế gì mà là dùng cơ thể xác thịt thuần túy, nghiền nát các cường giả Nguyên Anh như một chiếc máy ủi đất.
Lúc này cho dù là những người có thù với Diệp Thành như thế nào, coi thường anh đến đâu như Hồng Diễm, Kim trưởng lão cũng không thể không thừa nhận, anh là nhân vật tuyệt thế, khắp dải Ngân Hà này suốt mười vạn năm nay e là không có người thứ hai.
Núi Bồng Lai, trên đài cao trên đỉnh núi.
Sau khi nhận được tin tức, Nguyệt Hoa trưởng lão nhẹ nhàng bỏ phi kiếm trong tay xuống, ngước mắt nhìn Canh Phong đang rít gào trên đỉnh núi phía xa xa, trước mắt lại hiện ra bóng dáng Diệp Thành khi đối thoại với bà ta năm đó, trong lòng không khỏi khẽ thở dài:
“Thì ra...những điều lúc trước cậu nói đều là thật”.
“Người không hiểu, người nên hối hận, người có tầm nhìn thiển cận chính là ta!”
Nguyệt Hoa trưởng lão cười tự giễu.
Mà Lâm Hiểu Lôi đứng sau lưng bà ta thì trong đôi mắt đẹp ánh lên ánh sáng rực rỡ, trông tựa như sao băng.
Ngày hôm đó, tên tuổi Diệp Thành đã được truyền khắp dải Ngân Hà.
Khắp thiên hạ này không ai là không biết Diệp Thiên Quân!
.....!
Mà lúc này Diệp Thành đang mang theo đám người Dao Nhi biến thành một luồng sáng vàng kim rực rỡ, vạch qua bầu trời bay nhanh như chớp về phía Hoa Hạ.
Anh điên cuồng bay về phía thiên lao mà lão tổ của Hắc Thủy Môn chỉ.
Trong lòng anh sát ý cuồn cuộn, lúc này anh chỉ muốn giết người!
Gió cuồn cuộn rít gào, linh khí mênh mông tựa màn mưa, cả đất trời vô cùng rộng lớn.
Bay trên trời nhìn xuống dưới chỉ thấy ruộng đồng trù phú, thành trì sừng sững như những ngọn núi, tu sĩ chen chúc như kiến.
Con thú khổng lồ Lăng Tiêu lớn đến mức nào?
Tuy không to bằng cả Hoa Hạ nhưng cũng to bằng một nửa.
Tuy bị Ma Linh Hồn Thiên Trận tước đi một đoạn thiên đạo khiến đạo thống thiếu sót, pháp tắc không còn nhưng vẫn vô cùng rộng lớn, bầu trời tràn đầy các loại năng lượng nguyên khí.
Trên mặt đất, từng dòng linh mạch như những con rồng vạn dặm.
“Ầm!”
Luồng sáng vàng kim xuyên qua trời đất, Diệp Thành không chỉ tự xông lên trời mà còn đem theo đám người Dao Nhi, tôn giả Bằng, Ân U Liên và Liễu Băng Dao.
Để đảm bảo cho tốc độ được nhanh nhất, khí huyết trên cơ thể anh gần như bốc hơi, biến thành từng mảng mây mù.
Năng lượng nồng đậm bộc phát ra từ trong cơ thể anh, khi hoà vào trong pháp thuật thì tạo ra một vệt dài trên không trung.
Ánh sáng màu vàng kim đó kéo dài bảy tám dặm, khiến đất trời đều bị tách ra.
Bất cứ tu sĩ nào nhìn thấy cũng sẽ đều kinh hãi, là vị Thiên Quân nào đang phi hành mà lại có uy thế như vậy?
Nhưng Diệp Thành không quan tâm đến những chuyện này, vì để nhanh chóng đến được thiên lao giam gữ người Hoa Hạ mà anh gần như sử dụng sức mạnh đến mức cao nhất.
Thiên lao của thánh địa Lăng Tiêu là nơi nhốt những tu sĩ Ma tộc hung tàn khát máu cảnh giới Nguyên Anh.
Người dân của Hoa Hạ bị nhốt vào trong đó, tuy được huyết chú của anh bảo vệ thì sẽ không chết nhưng sẽ bị giày vò vô cùng đau đớn!
“Nhanh hơn nữa!”
Diệp Thành quát lớn.
Sau lưng anh, chín loại thần tướng hiện lên.
Các thần tướng thay nhau biến đổi, cuối cùng biến thành một con Chu Tước lửa khổng lồ.
Chu Tước tuổi trưởng thành được xưng là có thể ngao du khắp biển sao, nuốt được mặt trời, tốc độ đứng thứ ba trong khắp trời đất vạn giới này.
Đến cuối cùng, mỗi một lần lóe lên là Diệp Thành di chuyển được cả ngàn dặm, gần như không thấy rõ bóng dáng anh.
Với tốc độ khủng khiếp như thế này, khoảng mười lăm phút sau anh đã xuyên qua bảy tám thành trì và tông phái, đến bên ngoài thiên lao của thánh địa Lăng Tiêu!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...