"Chín khiếu quy về làm một, xét trên một mặt nào đó thì hôm nay mới coi như là tu thành Kim Đan".
Diệp Thành thở ra một hơi thật dài.
Kiếp trước anh tự tạo ra pháp môn tối cao, chiến đấu bất bại, tung hoành vũ trụ.
Nhưng dù sao thì cũng có giới hạn, anh bị vây hãm bởi những đạo cơ và cảnh giới bất ổn lúc tu hành, không thể tiến thêm một bước.
Nhưng hôm nay cuối cùng anh cũng tu luyện Kim Đan đến cảnh giới viên mãn, đây chính là thần đan tối cao.
Ầm ầm ầm!
Tiên luân tối cao do chín loại công pháp tuyệt thế ngưng tụ thành.
Trên tiên luân, chín hình vẽ xoay chuyển liên tục, tựa như đại đạo tối cao, Huyền Vũ, Bạch Hổ, Thanh Long, Chu Tước, Kỳ Lân...!Mỗi một loại đều vô cùng hài hòa, cứ như hòa thành một thể, không hề bị chia tách.
Mấy năm nay khi Diệp Thành sống lại, tất cả sức mạnh tiềm tàng gần như đã toàn bộ tập trung ở đây.
Từng luồng sức mạnh đè ép bầu trời, đáng sợ tới nỗi bao trùm cả vạn vùng tràn đầy cả Luyện ngục Vô Gian.
Vô số dị thú quỳ rạp trên đất, run như cầy sấy.
"Ôi trời ơi".
Đám người tôn giả Bằng, Dao Nhi đã nhìn đến nỗi sững sờ.
"Kim Đan đáng sợ thật đấy.
Kim Đan mạnh mẽ như thế này, cho dù là Nguyên Anh cũng không bằng được".
Tôn giả Bằng kinh hãi đến tột cùng, ngay cả cơ thể cũng không kìm nổi mà khẽ run lên.
Chỉ có lão mới có thể lờ mờ nhìn rõ được.
Diệp Thành sớm đã bước vào cảnh giới Nguyên Anh, bước tới Thiên Quân, sau đó vẫn luôn không tiến lên được, anh vẫn luôn đợi khoảnh khắc này.
Lúc này Cửu Khiếu Kim Đan mới đạt đến đại thành, hòa chín loại thần công tối cao vào một thể, tạo thành Kim Đan vô địch.
"Lúc mới Xuất Khiếu đã có thể đè bẹp Nguyên Anh, chém Thần Tử Cố Trường Sinh.
Vậy đợi lúc Diệp Thành tu thành Nguyên Anh thì sẽ mạnh đến mức nào chứ? Cho dù là Chân Tiên Hợp Đạo cũng có thể đấu một trận".
Tôn giả Bằng run rẩy, trong lòng không khỏi bật ra suy nghĩ này.
"Vù!"
Diệp Thành thu tiên luân lại, thu uy thế về, biến thành một thanh niên bình thường.
Nhưng tất cả tu sĩ và dị thú đều cúi đầu, không dám nhìn thẳng Diệp Thành, kính sợ vị Thiên Quân vô địch này.
"Anh ơi, có cần tiếp tục tu hành không?", Dao Nhi hỏi.
Diệp Thành định gật đầu.
Anh còn có mấy kế hoạch tu hành vẫn chưa hoàn thành.
Thần đan tối cao tuy đã tu thành nhưng vẫn có thể tu luyện thần thể hoàn hảo, tu tiên mạch tối cao, tu luyện mấy loại phép thần thông uy lực khổng lồ.
Còm phải rèn luyện thần hồn, luyện chế pháp bảo, thần đan, linh dược, còn cả Thần La Thiên Tinh nữa.
Diệp Thành đang chuẩn bị luyện Thần La Thiên Tinh thành con át chủ bài thực thụ.
Kế hoạch của Diệp Thành là ở lại trong Luyện ngục Vô Gian thêm một năm.
Thiên Địa Vạn Linh Thủy đầy hồ này đủ để anh hoàn thành mấy phương pháp tu hành.
Đến lúc đó tu vi của anh có thể là Chân Quân mà đánh bại cả Chân Tiên.
Nếu luyện hóa Thần La Thiên Tinh thành công thì Diệp Thành sẽ lại có thêm một con át chủ bài.
Đó là con át chủ bài có thể vượt xa Hải Hoàng, đối mặt với Chân Tiên Hợp Đạo mà không hề sợ hãi.
Nhưng khi ánh mắt Diệp Thành vô ý xuyên qua pháp trận vô tận nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài Luyện ngục Vô Gian, thần thức nghe được một số từ ngữ thì sắc mặt anh đanh lại, ánh mắt sắc bén, ngọn lửa chín màu trong đồng tử bùng lên dữ dội, cứ như xuyên qua cơ thể.
Một luồng uy thế đáng sợ vô cùng điên cuồng tuôn ra từ trong người Diệp Thành, dường như muốn đè sập cả bầu trời.
"Anh?"
"Chủ nhân?"
Đám người Dao Nhi, tôn giả Bằng kinh hãi, sợ hãi kêu lên, không hiểu điều gì.
Đặc biệt là tôn giả Bằng, người lão run lên không dám ngẩng đầu.
Lúc này sát khí trên người Diệp Thành vô cùng nồng đậm, trông cứ như chiến thần Tu La bước ra từ trong biển máu.
Sát khí ngập trời có thể đóng băng cả vạn vật, cả vũ trụ.
"Không sao".
Diệp Thành từ từ nhắm mắt lại.
Lúc anh mở mắt ra thì chỉ còn lại sự lạnh nhạt, trông chứ như tiên nhân ngạo nghễ nhìn trần thế.
"Đi ra đi.
Anh vốn cho rằng thánh địa Lăng Tiêu sẽ biết liêm sỉ một chút, nhưng nếu đã vô liêm sỉ thế thì anh sẽ xé rách da mặt của chúng xuống".
Diệp Thành khẽ vuốt mái tóc của cô gái, nói rất bình tĩnh.
Anh muốn giết người, anh chưa bao giờ muốn giết người như thế này!
Luyện ngục Vô Gian tuy có nhiều lớp cấm chế nhưng không thể nào ngăn cản được thần thức của Diệp Thành.
Đặc biệt là sau khi phá được Ma Linh Hồn Thiên Trận, thậm chí Diệp Thành có thể thông qua một số pháp quyết để khống chế pháp trận này.
Tuy chỉ là một chút nhưng uy lực lại là vô tận, có thể khiến Diệp Thành tự do đi lại trong cả Luyện ngục Vô Gian.
Ánh mắt anh xuyên thấu tất cả, có thể nhìn lên tận trời xanh, hai tai có thể nghe được mọi âm thanh, vạn dặm không gì có thể thoát khỏi tai anh.
Thế là, thông qua màn chắn của Luyện ngục Vô Gian, cảnh tượng bên ngoài, những tu sĩ Nguyên Anh như Thần Diệm Thiên Quân anh đều nhìn thấy hết.
Ban đầu Diệp Thành cũng kinh ngạc, không ngờ anh mới đi vào mấy tháng, sao bên ngoài Luyện ngục Vô Gian lại có thêm nhiều tu sĩ Nguyên Anh như vậy, những hơi thở này cũng không hề thua kém Thái Huyền lão tổ.
Nhiều Nguyên Anh như vậy bắt tay với nhau, nếu anh không có chín khiếu hợp nhất thì e là cũng phải tạm tránh đi.
Nhưng rất nhanh sau đó, tất cả mọi âm thanh bên ngoài đều rơi vào tai Diệp Thành.
Cho dù không nghe được rõ lắm nhưng anh cũng nhanh chóng hiểu ra những chuyện đã xảy ra trong mấy tháng này.
"Thánh địa Lăng Tiêu!"
Anh nổi điên lên.
Anh hoàn toàn không ngờ, thánh địa Lăng Tiêu đường đường là đạo thống Chân Tiên thế mà lại ra tay với người bình thường của Hoa Hạ! Đây là thủ đoạn thấp kém mà ngay cả Ma tộc Yêu tộc cũng khinh thường sử dụng!
"Hay lắm, hay lắm, hay cho một thánh địa Lăng Tiêu!"
Diệp Thành tức điên lên, anh sợ thánh địa Lăng Tiêu không tìm được những người có liên quan đến anh, trong cơn tức giận sẽ giết hại những người vô tội, thế nên anh mới lập nên đại chú huyết mạch để bảo vệ.
Nhưng anh không ngờ chúng lại vô liêm sỉ như vậy, trực tiếp bắt tấy cả Hoa tộc làm nô lệ, giày vò suốt nửa năm!
"Tôi còn chưa đến thánh địa Lăng Tiêu tính sổ mối thù năm đó chúng gian cầm Hiên Viên Đại Đế, sử dụng thần luật dải Ngân Hà với Hoa tộc, thế mà các người đã đánh tới giết tu sĩ Hoa tộc, thực sự nghĩ Diệp Thành này không dám tới tận cửa sao?"
Từ khi Diệp Thành sống lại anh chưa bao giờ tức gián như thế này.
Quanh thân anh ngưng tụ sát khí.
Tuy sợ Dao Nhi lo lắng nên đã ẩn đi thành vô hình, nhưng vẫn khiến không trung của Luyện ngục Vô Gian mơ hồ chấn động.
Sức mạnh đó khiến không gian vặn vẹo, điều đó vẫn khiến đám người tôn giả Bằng kinh hãi.
"Anh ơi, không sao chứ ạ?"
Dao Nhi tò mò.
Pháp lực cô bé kém xa Diệp Thành, không thể xuyên qua Luyện ngục Vô Gian để biết về những việc bên ngoài được.
Nhưng sắc mặt Diệp Thành thay đổi khiến Dao Nhi nảy sinh ra liên tưởng không tốt.
"Chúng ta đi ra ngoài sớm liệu có phá hoại kế hoạch tu luyện không?", Dao Nhi hỏi.
"Không sao, có Thiên Địa Vạn Linh Thủy thì ở đâu tu luyện cũng như nhau".
Diệp Thành nói.
Anh liếc nhìn qua hồ sao rộng lớn, ánh mắt ánh lên chút tiếc nuối.
Thiên Địa Vạn Linh Thủy vô cùng quý giá với anh.
Nhưng dù sao chúng cũng là do Luyện ngục Vô Gian không ngừng ngưng tụ linh khí trong dải Ngân Hà trong mấy chục vạn năm nay, có liên hệ chặt chẽ với cả linh mạch, tiên trận ở đây.
Mạnh như Diệp Thành cũng không thể đem hết chúng đi.
Làm như vậy là phá hoại cả căn cơ của pháp trận, sẽ làm nổ tung vô số pháp trận của Luyện ngục Vô Gian, lúc đó ngay cả anh cũng chưa chắc đã chống đỡ được.
.