Tiên Đế Trùng Sinh


Xe ngọc được chế từ Hỏa Ngọc vạn năm quý giá nhất trong biển sao, bên trên có khắc vô số bùa chú thiên trận, hiển nhiên là do Thiên Quân đích thân khắc lên, uy lực có thể phòng ngự một đòn của Thiên Quân.

Trước xe có một con Long Mã kéo xe, chỉ nhìn hai cái sừng trên trán Long Mã toàn là vảy vàng dày đặc, móng vuốt gần như hóa thành vuốt rồng, trông còn uy nghiêm hơn cả đại trưởng lão là đủ biết đây là linh thú vô cùng quý hiếm, có thể là yêu thú Nguyên Anh, thực lực không hề thua kém Bán Bộ Thiên Quân.

Long Mã cảnh giới Bán Bộ Thiên Quân kéo xe, ngồi xe ngọc Thiên Quân.

Trước xe còn có mấy chục hầu gái và hộ vệ, những cô gái xinh đẹp mềm mại, người mặc lụa mỏng, dung mạo đều thuộc hàng nhất đẳng, không hề thua kém Ân U Liên, tu vi thì ai cũng đều ở trên Kim Đan.

Khí phách như thế này, giàu có và xa hoa như thế này, cho dù là nhiều đệ tử thiên tông cũng trợn mắt há mồm.

"Núi Bồng Lai nghênh đón điện hạ và Phùng đạo hữu giá lâm".

Đại trưởng lão Tô Khởi Tín đi lên trước chắp tay nói to.

Dược Vương Tông từng là đại giáo Chân Tiên, truyền nhân được tôn xưng là Thần Tử, gọi là điện hạ.

Địa vị của họ có thể sánh ngang với Thiên Quân.

Giờ tuy chỉ là Bán Chân Tiên nhưng vẫn vô cùng cao quý.

"Tô trưởng lão không cần đa lễ.

Bồng Lai Tiên Sơn với Dược Vương Tông chúng tôi mấy vạn năm nay luôn cùng chung một liên minh, tương trợ và bảo vệ lẫn nhau.

Tông chủ còn là bạn tốt của Đan Hoàng, đâu cần phải khách khí, gọi tôi là Ngọc La Sát là được".

Một giọng nói lạnh lùng uy nghiêm vọng ra từ trong xe ngọc.

Mọi người nhìn thì thấy một già một trẻ đi ra từ trong xe ngọc.

Ông già đã già nua, người gầy đét, mí mắt cụp xuống, đi được mấy bước đã thở hồng hộc, trông cứ như sắp ngã xuống đến nơi, có vẻ tuổi thọ đã không còn được bao nhiêu nữa.


Nhưng mọi người đều biết lão ta là lão già bất tử nổi tiếng của dải Ngân Hà, tên là Phùng Tiêu Khách.

Với tuổi thọ của lão ta, sống thêm một nghìn năm nữa cũng không có vấn đề gì.

Năm đó lão ta bảo vệ Đan Hoàng, huyết chiến với cường giả các nơi, số mạng người trong tay đã vượt qua số người ở đây hôm nay, nếu không sao có thể được xưng là đại đệ tử đệ nhất.

Còn Ngọc La Sát thì là một thanh niên.

Anh ta mặc đồ đen, vô cùng uy nghiêm, toàn thân được bao phủ trong một lớp sáng âm u, làn da lấp lánh rực rỡ, ánh mắt sáng bừng tỏa sáng khắp phía.

Tu vi thì không hề thua kém bất cứ một trưởng lão nào ở đây, thậm chí còn cao hơn một chút so với Vân Thiên Hà.

Đặc biệt là quanh người anh ta mơ hồ có pháp tắc thần tướng theo cùng, khiến người ta hoài nghi có phải anh ta đã kết thành Kim Đan thần phẩm không.

Càng khiến người ta kinh hãi là, đồ đệ đầu tiên của Đan Hoàng lại đi đằng sau anh ta, vô cùng cung kính.

"Phùng đạo hữu, ông làm gì vậy?"
Đại trưởng lão Tô Khởi Tín nghi hoặc hỏi.

"Đan Hoàng bệ hạ đã dặn dò, bảo tôi coi điện hạ Ngọc La Sát như sư phụ.

Kẻ nào dám xúc phạm điện hạ thì cũng như xúc phạm Đan Hoàng bệ hạ vậy.

Tất nhiên tôi phải giữ đúng quy củ".

Phùng Tiêu Khách nói.

Giọng lão ta khản đặc, cứ như xác ướp ngủ say nghìn năm trong sa mạc vậy, khí huyết vô cùng yếu ớt.

Mọi người nghe thế thì vô cùng kinh ngạc.


Tuy Dược Vương Tông sa sút nhưng căn cơ lại rất vững vàng, ngay cả Đan Hoàng cũng được tôn kính như vậy.

"Điện hạ, lần này ta mời cậu và Phùng đạo hữu đến là do Minh Sương của tông ta chuẩn bị kết đan.

Xin điện hạ và Phùng đạo hữu hãy ra tay tương trợ", Tô Khởi Tín cung kính cúi người.

Lúc này mọi người mới hiểu ra.

Thảo nào Minh Sương chuẩn bị lâu như vậy mà mãi vẫn không độ kiếp, hóa ra là đang đợi Ngọc La Sát.

"Nhưng mà, anh ta có thể trợ giúp kết thành Kim Đan thần phẩm sao?".

Vô số ánh mắt kinh ngạc và nghi ngờ lướt qua Ngọc La Sát.

"Không vấn đề gì, tông môn tôi có thần dược bí truyền, tên là Cửu Chuyển Luân Hồi Đan, có thể tăng xác suất thành công thêm ba phần đối với ngưng luyện Kim Đan thần phẩm, tôi có đem tới".

Ngọc La Sát phất tay, có người hầu liền đem lên một chiếc hộp ngọc cổ xưa.

Tô Khởi Tín và nhiều trưởng lão nghe thế thì vô cùng vui mừng, đều trịnh trọng cúi người cảm tạ Ngọc La Sát.

Họ liên mồm nói rằng nếu sau này Dược Vương Tông có chuyện gì thì Bồng Lai Tiên Sơn tuyệt đối sẽ không từ chối.

Mọi người nhìn nhìn hộp ngọc với ánh mắt khát vọng vô cùng nóng rực.

Phải biết là đây là thần dược tối cao có thể nâng cao ba phần xác suất thành công với Kim Đan thần phẩm.

Cho dù là Thiên Đan sư cũng chưa chắc luyện thành được.

Kim Đan thượng phẩm thông thường có lẽ dùng đan này xác suất thành công phải lên đến mười phần ấy chứ, có thể tưởng tượng ra được nó quý giá cỡ nào.

Nó đủ để khiến Thiên Quân phải này lòng tham ra tay cướp đoạt.


"Mau mau mau, mau đưa cho thiên nữ".

Tô Khởi Tín vội vàng nhận lấy rồi lệnh cho Lâm Hiểu Lôi.

Lâm Hiểu Lôi vừa mới đi được nửa bước thì đã có một người chắn trước mặt: "Chậm đã".

Mọi người ngẩng đầu nhìn thì thấy Diệp Thành đang chặn Lâm Hiểu Lôi lại.

"Diệp Thành, cậu có ý gì?.

Tô Khởi Tín híp mắt, đôi mắt lóe lên tia sáng lạnh.

Những trưởng lão khác có tính khí nóng nảy thì trợn trừng mắt, chân nguyên trong cơ thể cuộn trào, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.

Phải biết là thiên nữ Minh Sương có liên quan đến vận mệnh cả vạn năm của Bồng Lai Tiên Sơn, ai dám ngăn cản thì chính là đối đầu với Bồng Lai Tiên Sơn, không chết không ngừng, ngay cả lão tổ Nguyên Anh cũng ra tay.

"Không được.

Đan dược này là vật tàn khuyết, không phải đồ thật.

Cửu Chuyển Luân Hồi Đan thực sự là thần đan tối cao, Thần Quân cũng chưa chắc luyện chế ra được.

Nếu để Minh Sương dùng thì chỉ có thể luyện ra Kim Đan thần phẩm nửa vời mà thôi, điều này sẽ hoàn toàn hủy hoại cô ấy".

Diệp Thành bình tĩnh nói, rất từ từ chậm rãi.

"Ăn nói linh tinh!"
Diệp Thành vừa dứt lời thì có không ít tùy tùng đi theo Ngọc La Sát đã tức giận quát lên.

"Tên nhãi kia, mau câm miệng!"
"Sao cậu dám bôi nhọ thần đan tối cao của Dược Vương Tông?"
"Một tiểu bối Kim Đan cỏn con, còn không mau lui xuống!"
Các tùy tùng tức giận quát mắng.

Ngọc La Sát cao quý kiêu ngạo hoàn toàn không quan tâm Diệp Thành, cứ như hoàn toàn không coi thứ tép riu này ra gì.


Còn những lời Diệp Thành nói về thuốc giả, anh ta coi như trò cười, hoàn toàn không đáng nhắc đến.

Tô Khởi Tín liên mồm giục Lâm Hiểu Lôi đi, nhưng Lâm Hiểu Lôi vừa chuyển động đã bị Diệp Thành chặn lại.

"Tên họ Diệp kia, cậu rốt cuộc có ý đồ gì, muốn không chết không ngừng với Bồng Lai Tiên Sơn ta hả?", Tô Khởi Tín tức giận quát lên.

Ngọc La Sát nghe vậy thì cuối cùng cũng quay đầu, nhìn Diệp Thành với ánh mắt uy nghiêm:
"Anh chính là Diệp Đan Vương mạo nhận danh hiệu Đan Vương ở Hoa Hạ? Chẳng lẽ anh không biết Đan Vương là danh hiệu chuyên thuộc về Dược Vương Tông sao.

Nếu không được tông môn của tôi chấp nhận thì không ai trong thiên hạ này dám xưng là Đan Vương".

"Đúng vậy, chính là tôi".

Diệp Thành gật đầu.

"Bôi nhọ thần tông, mạo nhận danh hiệu.

Nếu bó tay chịu trói quỳ trước cửa Dược Vương Tông trăm năm, bổn điện hạ sẽ tha cho một mạng", Ngọc La Sát bình tĩnh nói.

"Ồ, nếu tôi không muốn thì sao?"
Diệp Thành ngẩng đầu, nở nụ cười nhạt.

"Dám trái lệnh thần tông, đáng tội chết, theo như thần luật dải Ngân Hà mà thánh địa Lăng Tiêu đã ban ra, giết ngay!"
Ngọc La Sát nói ngắn gọn vô cùng, tiếc chữ như vàng.

"Thần luật dải Ngân Hà?"
Nụ cười trên mặt Diệp Thành dần lạnh đi, ánh mắt lạnh lẽo như băng.

Cái tên này khiến anh nhớ tới lời nguyền bị nguyền vào trong cơ thể của Hoa tộc, nghĩ đến thiên phú bị thánh địa Lăng Tiêu phong ấn, những con cháu Hoa tộc vô số đời không thể tu tiên suốt mấy nghìn năm.

"Thì ra thần luật dải Ngân Hà là do các người ban ra".

Diệp Thành đứng thẳng người, từ từ đi tới Ngọc La Sát chỗ xe ngọc: "Năm đó các người hại Hoa tộc, giờ còn đưa thần đan tàn khuyết, các người muốn khiến Minh Sương tu thành Kim Đan thần phẩm nửa vời, từ đó hủy đi tiền đồ tu hành cả đời của cô ấy sao?"
"Đứng nguyên đó, nếu bước thêm một bước, chết!"
Có thị vệ của Dược


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui