Tiên Đế Trùng Sinh


      "Còn ai nữa?"  
      Diệp Thành bóp nổ U Minh Tử xong thì ngẩng đầu nhìn xung quanh.

      Không ai dám đối mặt với anh, cho dù là chiến tướng Hàng Long mạnh nhất lúc này sắc mặt cũng vô cùng khó coi.

Còn các thiên tài khác thì hoảng loạn vô cùng, không dám đối mặt với ánh mắt của Diệp Thành.

      Diệp Thành giết thiên tài dễ dàng như giết gà giết chó vậy!  
     ....! 
      U Minh Tử chết rồi? Hắn đã trở thành thiên tài bảng Tinh Hà đầu tiên chết trong cuộc đấu pháp thuật?  
      Trên tiên đài, sắc mặt nhiều người hoảng hốt không dám tin.

Mọi người vốn cho rằng cuộc đấu này sẽ kết thúc với việc Diệp Thành liều chết chống lại, mà các thiên tài sẽ đánh bại Diệp Thành dễ như trở bàn tay.

      Tất cả mọi người đều không ngờ kẻ thua lại là các thiên tài, hơn nữa lại còn thua thê thảm như vậy, thậm chí U Minh Tử còn chết ngay tại trận!  
      Có thể nhìn ra từ sắc mặt âm u của môn chủ Hắc Thủy Môn, cái chết của U Minh Tử khiến ông ta tức giận cỡ nào.

Hắn chính là người có thiên phú nhất trong trăm năm nay của tông môn, tương lai có hy vọng lên đến Nguyên Anh.

      "To gan lắm, to gan lắm!"  
      Môn chủ Hắc Thủy Môn nói với giọng âm u, nhìn Diệp Thành với ánh mắt âm trầm, âm hồn quanh thân gào thét, hiển nhiên là vô cùng tức giận.

Tiếc là cho dù ông ta là tông chủ thiên tông nhưng cũng không thể nói được gì.

      Dù sao cũng là đấu pháp thuật, sống chết có số, điều này đã nói rõ trước khi bắt đầu cuộc đấu rồi.

Thế nên môn chủ Hắc Thủy Môn chỉ có thể nhẫn nhịn, hơi thở quanh người càng lúc càng u ám.


      Những tông chủ khác còn đang thầm cười nhạo, thấy hả hê khi Hắc Thủy Môn tổn thất nghiêm trọng, tông môn của mình đã bớt được một chướng ngại vật thì Diệp Thành đã xác định được mục tiêu tiếp theo.

      "Bốp!"  
      Anh bước một bước qua không trung đến trước mặt Tư Mã Huyền: "Tôi nhớ là trước kia khi gặp ở Vạn Sự Lâu tôi cũng không có thù oán gì với anh.

Lần này ra tay muốn dồn tôi vào chỗ chết là có ý đồ gì?"  
      Nói xong anh vồ tới, khí huyết mạnh mẽ như sấm rền, nặng nề như thủy ngân phong tỏa chặt chẽ không trung.

Tư Mã Huyền đứng trong đó, hoàn toàn không thể phản kháng nổi dưới chưởng tựa như của thần vương giáng trần của Diệp Thành.

      "Diệp đạo hữu, xin hãy nghe một lời của tôi".

      Sắc mặt Tư Mã Huyền thay đổi, vẫn còn muốn giải thích.

      Hắn vừa nói, quanh thân vừa tỏa ra ánh sáng rực rỡ như của mặt trời.

Ánh sáng màu vàng kim xộc thẳng lên chín tầng trời, vô số bùa chú màu vàng dập dờn quanh người hắn, tạo thành từng lớp phòng ngự.

      Tam Hoa Tụ Đỉnh Thần Công của Tư Mã Huyền được phát huy đến đỉnh điểm, thậm chí ngay cả khí huyết cũng bị thiêu đốt, biến thành từng làn sóng lửa màu vàng kim che lấp cả trời đất.

Nhiệt độ của làn sóng lửa đó vô cùng cao, có thể nung chảy cả Kim Đan, hiển nhiên là Thái Dương Chân Hỏa được cô đặc đến cực điểm.

      Tiếc là Diệp Thành lười chẳng buồn nghe.

Lúc ở Vạn Sự Lâu tuy Tư Mã Huyền không ra mặt nhưng sau đó lại thêm dầu vào lửa.


Vô Đao Khách không thù không oán với Diệp Thành nhưng lại đột nhiên chui ra, chắc chắn là Tư Mã Huyền đứng đằng sau chỉ dẫn, dù sao thì nghe đồn lão tổ nhà Tư Mã có ơn với hắn.

      "Chết!"  
      Tay Diệp Thành hoàn toàn không quan tâm đến làn sóng nàu vàng kim kia, trực tiếp cho vào.

Bàn tay trong suốt lấp lánh coi Thái Dương Chân Hỏa như không, tóm lấy đầu của Tư Mã Huyền rồi nhẹ nhàng bóp.

      "Bốp!"  
      Đầu Tư Mã Huyền bị bóp nổ tung.

      "Dừng tay!"  
      Khóe mắt Vô Đao Khách sắp nứt ra đến nơi, nhưng mọi người còn chưa kịp ngăn cản Diệp Thành đã giẫm xuống, giẫm mạnh thần hồn bay ra khỏi cơ thể của Tư Mã Huyền dưới chân: "Kiếp sau đừng có chọc vào tôi nữa".

      Thần hồn của Tư Mã Huyền bị giẫm nổ tung.

Trước khi chết trên mặt hắn còn có sự kinh hoàng và hối hận cùng cực.

      Đường đường là cậu chủ của thế gia Thiên Quân, hắn không thể nào ngờ được mình sống huy hoàng cả một đời, thế mà cuối cùng lại bị người ta giẫm đạp tới nỗi hồn bay phách tán, trở thành trò cười cho người đời.

      "Sao anh dám giết hắn, có biết hắn là ai không hả? Hắn là hậu duệ dòng chính mà lão tổ nhà Tư Mã vừa lòng nhất đấy!"  
      Vô Đao Khách điên cuồng kêu lên.

      Tên đàn ông cao to cơ bắp này tuy không phải là dòng chính của nhà Tư Mã nhưng từ nhỏ đã bái lão tổ Tư Mã làm sư phụ, là đệ tử đích truyền của Thiên Quân.

Khi Diệp Thành giết hậu duệ mà lão tổ Tư Mã vừa lòng nhất, khóe mắt hắn sắp nứt ra, nhỏ cả máu.


      "Ồ, thế à? Vậy thì hãy để lão tổ Tư Mã gì đó đến tìm tôi đi, tôi đây có thể tiễn lão đi đoàn tụ với đứa cháu miễn phí".

Diệp Thành vỗ tay, nói với sắc mặt bình tĩnh   
      Vẻ mặt Vô Đao Khách đắng chát, không nói nổi nên lời.

Các thiên tài xung quanh thì đã từ kinh hoàng biến thành sợ hãi.

      Chỉ trong mấy phút ngắn ngủi mà hai người đã chết.

Họ đều là anh tài một vùng, dòng chính của một tông, nếu chết một cách vô duyên vô cớ, liều chết với Diệp Thành ở đây thì hoàn toàn không đáng.

      Có người thầm tính chuyện rút lui, có người ánh mắt nhìn xung quanh, có người còn nghĩ có nên đầu hàng nhận thua không.

      Nhưng Diệp Thành đã tìm đến người thứ ba.

      "Tôi nhớ rằng sư đệ của anh hình như bị lão hầu của tôi đánh gãy chân vứt xuống núi, có phải anh đến báo thù không?", Diệp Thành bước một bước đến trước mặt người đàn ông tóc đỏ.

      Người đàn ông tóc đỏ có khuôn mặt rất giống với người đàn ông tóc đỏ bị đánh gãy chân, nói không chừng có quan hệ huyết thống.

      Nhưng người đó lúc này lại lắc đầu như trống bỏi, kiên quyết nói rằng mình chỉ là nhất thời hồ đồ, hoàn toàn không cố ý mạo phạm uy danh của Diệp Đan Vương, càng không hề có ý định báo thù.

      Tiếc là, sao Diệp Thành có thể tin được?  
      Chỉ xét về huyết mạch thôi là anh đã cảm nhận được hai người đó có quan hệ với nhau rồi, vô cùng khăng khít, thậm chí có thể là anh em ruột.

      "Bốp!"  
      Người đàn ông tóc đỏ trực tiếp bị Diệp Thành đấm cho một cú, cả cơ thể lẫn thần hồn và Kim Đan đều bị đánh nổ tung.

Vô số máu và xương màu vàng kim bắn tung tóe như hoa rơi, việc này cũng làm các thiên tài kia cuối cùng cũng từ bỏ ý định.

      Thiên tài thứ ba chết đi!  
      "Dừng tay! Chúng tôi nhận thua!"  

      "Mau dừng tay!"  
      Lần này ngay cả những người đứng ngoài cuộc đấu cũng không nhìn nổi nữa.

Lúc Diệp Thành đang định ra tay tiếp thì các trưởng lão của Bồng Lai Tiên Sơn vội vàng mở trận pháp ra ngăn cản.

Các trưởng lão của các tông môn như Phục Ma Tông đều bay tới trước người đệ tử mình, chỉ sợ Diệp Thành lại ra tay nữa nghiền nát đệ tử nhà mình.

      "Luận đạo đấu pháp, không màng sinh tử.

Các người làm vậy là có ý gì?"  
      Diệp Thành búng ngón tay, mắt híp lại, đồng tử bắn ra ánh sáng nguy hiểm.

      "Chúng tôi nhận thua, chúng tôi nhận thua".

Trưởng lão nhà Tư Mã đau lòng vô cùng, liên mồm nói.

      "Các người thì sao?"  
      Diệp Thành quay đầu nhìn sáu thiên tài còn lại.

      Sáu người kể cả chiến tướng Hàng Long sắc mặt đều vô cùng khó coi.

Tất cả sự tự hào và niềm kiêu hãnh của họ đều đặt trong trận chiến này.

Nếu giờ nhận thua như vậy thì từ nay danh tiếng sẽ tụt dốc không phanh, thậm chí đạo tâm và tu vi đều sẽ chịu đả kích cực lớn.

      Nhưng đối mặt với Diệp Thành mạnh mẽ hung tàn, cho dù là chiến tướng Hàng Long cũng không nắm chắc phần thắng.

      "Bỏ đi.

Diệp


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui