“Ha ha, đến lúc đó, e là phải gọi là 'thần nữ' chứ không phải 'thiên nữ' nữa rồi.
Ngày độ kiếp xuất quan, chắc chắn sẽ có rất nhiều thiên tài trẻ tuổi thế hệ này của cả nửa dải Ngân Hà tập trung hết ở nơi đây, chỉ là một Cố Trường Sinh thì cũng chẳng là cái thá gì cả”.
Có tu sĩ trẻ tuổi cười lạnh nói.
Lại có người phản đối, nói rằng Cố Trường Sinh đã trải qua hàng trăm năm trời liên tục chinh chiến khắp nơi, nhận được vô số cơ duyên, có được đại khí vận, đại tạo hóa, đã được công nhận là cường giả cảnh giới Nguyên Anh.
Nhưng ngay lập tức có người phản bác lại.
Các Thần Tử của thánh địa Lăng Tiêu hoặc là không xuất thế, nhưng một khi xuất hiện trên thế gian chắc chắn sẽ tung hoành thiên hạ, giẫm nát tất cả mọi thứ, được xưng là vô địch dưới Nguyên Anh.
Thậm chí có Thần Tử còn mạnh mẽ vượt xa cả dải Ngân Hà, ở các hành tinh khác cũng là chiến thần bất khả chiến bại trong thế hệ trẻ.
Sự tồn tại như thế, chỉ là một Cố Trường Sinh nho nhỏ làm sao có thể sánh được cơ chứ?
Mọi người đều có ý kiến khác nhau, nhưng tất cả đều chỉ là ếch ngồi đáy giếng, thậm chí có cả những người không rõ lai lịch thật sự của Cố Trường Sinh, Diệp Thành cũng lười ngó tới.
Chỉ là trong thâm tâm anh cảm thấy có chút không đúng.
Độ khó của Kim Đan thần phẩm, trên đời này ngoại trừ Diệp Thành ra không ai có thể hiểu rõ hơn.
Tuy chỉ là Kim Đan thần phẩm thông thường nhưng vẫn là hạt giống của Chân Tiên tương lai, khó khăn trở ngại vượt quá sức tưởng tượng, tuyệt đối không phải là một tông môn có Nguyên Anh nho nhỏ có thể tạo ra được.
“Bỏ đi, nể mặt của Dao Nhi, cùng lắm thì mình ra mặt giúp cô gái ấy một lần”.
Diệp Thành nói thầm.
Tiếp theo, mọi người tranh cãi rằng Minh Sương, Cố Trường Sinh và những người khác mạnh hay yếu, càng nghe tiếp Diệp Thành lại nghe thấy được cả chính mình trong câu chuyện đó…
“Chao ôi, các người có nghe nói ở Hoa Hạ trên Địa Cầu có một người được gọi là Đan Vương Diệp Thành, chỉ cần vung tay là có thể luyện ra được tiên đan!”
“Đúng thế đúng thế, đáng tiếc các tông môn lớn đều cố gắng tìm kiếm tung tích của người này nhưng đều không tìm thấy được”.
"Nghe nói vì sự tồn tại của anh ta, còn có thiên nữ Dao Nhi của Bồng Lai Tiên Sơn xuất thân từ Địa Cầu, các tông môn lớn mới áp dụng chính sách quan hệ mềm mỏng đối với Trái Đất, nếu không… hành tinh hoang dã nhỏ bé này sớm đã bị chinh phục từ lâu rồi”.
“Hừ, cho dù là ở nơi nào đi nữa, ếch ngồi đáy giếng vẫn chỉ là ếch ngồi đáy giếng mà thôi”.
Diệp Thành khẽ hừ lạnh, tiếp tục lắng nghe, lại phát hiện người nổi tiếng nhất trên Địa Cầu bây giờ lại là Lữ Khinh Vũ, những năm nay cô ta đều nghiên cứu học tập đan thư mà anh đưa cho, thi thoảng có thể luyện ra tiên đan.
Phải biết rằng cho dù là ở dải Ngân Hà, tiên đan cũng là dan dược rất quý hiếm được mọi người săn đón.
Thế nên đừng nói là Hoa Hạ, cho dù là với tu sĩ ở cả dải Ngân Hà, cô ta cũng được xem như một nhân vật lớn, nhà họ Lữ ở thành phố Thanh La cũng được nương nhờ, như nước lên thì thuyền lên theo, trở thành một trong những thế lực mới nổi.
Diệp Thành nghe một lúc thì biết được Hoa Hạ vẫn còn rất an toàn, liền trực tiếp đi về trung tâm của gian phòng, tìm chủ quản mặc đồ màu vàng kim của Vạn Sự Lâu ở tầng này để hỏi thăm tin tức.
“Tôi muốn mua một tin tức”.
“Liên quan đến cô gái Hoa tộc tên là Dao Nhi, cô ấy năm năm trước đã được Thiên Nữ Minh Sương dẫn đi Bồng Lai Tiên Sơn.
Tôi muốn biết tất cả tin tức về cô ấy.
Có phải vẫn còn ở Bồng Lai Tiên Sơn hay không.
Bây giờ như thế nào, còn sống hay đã chết”.
Chủ quản còn chưa trả lời, ở bên cạnh đột nhiên có một giọng nói yêu kiều từ bên cạnh truyền tới: “Anh là ai? Tại sao lại tìm sư muội Dao Nhi của tôi?”
Trong giọng nói yêu kiều ấy có chút cao ngạo, làm cho Diệp Thành hơi khó chịu.
Anh quay người nhìn lại, liền thấy ở trên bàn đá có hai nữ một nam đang ngồi.
Trong ba người này, hai nữ một lớn một nhỏ, một người lạnh lùng kiêu ngạo, một người thì ngang ngược vô lý, bọn họ đều là tuyệt thế giai nhân, không hề kém hơn Ân U Liên.
Đặc biệt là nhìn tướng mạo của cả hai người rất có thể là hai chị em ruột, tu vi tuy chỉ là cảnh giới Ngưng Đan sơ kỳ nhưng khí tức vô cùng ngưng tụ vững chắc, hiển nhiên là tu luyện công pháp vô cùng lợi hại.
Tu sĩ trẻ tuổi ngồi giữa hai cô gái khoác một chiếc áo bào màu trắng, trên tay cầm một chiếc bình đựng đồ, sắc mặt vô cùng bình tĩnh.
Diệp Thành có thể nhìn thấy trên người gã có bảy tám món linh bảo sáng rực, phẩm cấp ít nhất cũng phải đạt tới thượng phẩm.
Tu vi của gã cũng đã đạt tới Kim Đan hậu kỳ, cho dù là ở trong các tông môn thượng cổ cũng là đẳng cấp Thánh Tử.
“Anh quen biết với Dao Nhi à?”
Diệp Thành chăm chú hỏi.
Người nói chuyện là cô em gái, sắc mặt toát ra sự tự hào và kiêu ngạo:
“Hừ, cả thành Bồng Lai, thậm chí là cả thánh địa Lăng Tiêu, ai không biết sư muội Dao Nhi chính là người nổi bật nhất trong thế hệ trẻ của Bồng Lai Tiên Sơn thế hệ này cơ chứ.
Em ấy đã bái làm đệ tử của Nguyệt Hoa trưởng lão, không cần đến ba năm đã luyện thành Ngưng Đan.
Bây giờ đã đạt tới Ngưng Đan trung phẩm, được lão tổ của chúng tôi nhận định là thiên phú còn cao hơn so với đại sư tỷ Minh Sương.
Đặc biệt là khi tu hành có Chân Long vờn quanh, được gọi là thiên nữ Chân Long, là thiên nữ đệ nhất cả tông môn chúng tôi thế hệ tiếp theo".
“Chuyện này ở Thiên Uyên không ai không biết, không ai không hay cả…”
“Đủ rồi, Nhu Nhi!”
Người chị lạnh lùng ở bên cạnh ngắt lời:
“Chuyện của sư muội Dao Nhi sư phụ đã dặn dò kỹ lưỡng rồi, tuyệt đối không cho phép lộ ra ngoài.
Em nói với một người ngoài làm gì chứ?”
Cô em gái nghe xong, ra vẻ giận dỗi ngồi xuống.
Người chị nói xong, quay đầu nhìn về phía Diệp Thành, lạnh lùng nói: “Vị đạo hữu này, tôi không biết vì sao anh lại muốn hỏi thăm về sư muội Dao Nhi.
Nhưng Bồng Lai Tiên Sơn chúng tôi là môn phái lớn”.
“Nguyệt Hoa trưởng lão cũng là một trong ba mươi sáu vị trưởng lão, là cường giả xếp trong năm người mạnh nhất, tu vi càng sâu không thể lường, đã ngưng tụ thành Kim Đan nhị phẩm.
Bà ấy được mệnh danh là người rất yêu thương và bao che khuyết điểm cho đệ tử của mình, vô cùng yêu thương sư muội Dao Nhi.
Nếu anh dám có ý đồ nào không tốt với Dao Nhi thì bây giờ nên sớm dừng lại đi.
Nếu không thì cả dải Ngân Hà này không ai cứu nổi anh đâu”.
Trong lời nói của cô ta có chút cảnh cáo.
“Cảm ơn đã cho tôi biết, tôi là anh trai của Dao Nhi, muốn đến Bồng Lai Tiên Sơn tìm em ấy thôi”.
Diệp Thành khẽ gật đầu.
Người phụ nữ này tuy lạnh lùng cao ngạo nhưng vẫn có sự lương thiện tốt bụng, cố ý nhắc nhở anh.
Biết rằng Dao Nhi vẫn còn đang ở trên Bồng Lai Tiên Sơn, Diệp Thành cũng bình tĩnh lại, anh vẫn còn rất nhiều tài nguyên, muốn tìm kiếm một chút trong Vạn Sự lâu, không cần phải vội vàng.
Nhìn thấy bóng người Diệp Thành dần đi xa, cô em gái do dự nói nhỏ:
“Chị ơi, nếu anh ta thật sự là anh trai của sư muội Dao Nhi, những lời vừa nãy chúng ta nói hình như đã đắc tội với anh ta rồi, nếu sau này sư muội Dao Nhi hỏi tội thì chúng ta biết phải làm sao đây?”
Dao Nhi là người nổi bật nhất trong các đệ tử của Bồng Lai Tiên Sơn thế hệ này.
Tuy rằng lai lịch của hai chị em này cũng khá lớn, xuất thân ở nhà họ Hà cũng xem như là gia tộc lớn, nhưng nếu so với Dao Nhi thì còn kém xa lắm.
Đừng nói đến Minh Sương, chỉ cần Nguyệt Lung trưởng lão trách tội xuống, gia tộc của bọn họ hoàn toàn không có cách nào kháng cự nổi.
Cuối cùng chỉ có thể đưa hai người ra làm con tốt thí mạng, xoa dịu cơn giận dữ của Dao Nhi mà thôi.
Người chị sắc mặt lạnh lùng, lười trả lời.
Nhìn thấy người em gái sắc mặt càng ngày càng lo lắng, người tu sĩ trẻ tuổi mặc áo bào trắng ở bên cạnh sắc mặt bình tĩnh cười an ủi:
“Nhu Nhi à, thiên nữ Chân Long năm năm trước được thiên nữ Minh Sương đích thân mang về.
Lúc ấy vừa mới hiển lộ ra thiên phú tu luyện tuyệt đỉnh, ba năm trước mới tu thành Ngưng Đan.
Sau khi tu thành Ngưng Đan mới thức tỉnh bí thuật Chân Long, lộ ra huyết mạnh mạnh mẽ, tuyệt đối không phải hạng xoàng".
“Hửm?”
Người em có chút nghi hoặc nói.
“Nhưng mà em hãy nhìn kỹ những người vừa nãy đi”.
Người trẻ tuổi tiếp tục nói.
“Trừ người phụ nữ mặc áo đen đã luyện thành Kim Đan trung kỳ ra, hai người kia mới luyện thành Kim Đan sơ kỳ, công pháp tu luyện cũng không phải là của các tông môn lớn”.
“Loại phế vật như thế này làm sao có thể có quan hệ với thiên nữ Chân Long được cơ chứ.
Thiên nữ Dao Nhi tương lai chính là thần long ở trên chín tầng trời, đám kiến nhỏ bé này chỉ là những hạt bụi dưới chân của thần long mà thôi”.
Tu sĩ trẻ tuổi bình tĩnh nói, nhưng trong mắt lại ánh lên một tia kiêu ngạo khó thấy.
Tất cả mọi người xung quanh đều gật đầu đồng ý.
Cho dù là Dao Nhi lúc này mới chỉ ở cảnh giới Ngưng Đan trung kỳ, nhưng đường đường là thiên nữ của Bồng Lai Tiên Sơn, chỉ là mấy con kiến hôi cảnh giới Kim Đan cũng dám mơ tưởng đến ư? Cho dù là các Đại Chân Quân ở cảnh giới Xuất Khiếu đỉnh phong đối diện với Dao Nhi cũng chỉ có thể ngước nhìn lên mà thôi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...