Tiên Đế Trùng Sinh


“Diệp Thiên Quân, cậu đừng chấp mê bất ngộ, tôn giả Bằng vượt xa Thiên Quân Nguyên Anh của dải Ngân Hà chúng ta.

Ông ấy là thần tiên cao nhân chân chính”, Xuân Hoa phu nhân vội vàng nói.

      Chỉ có bà ta xuất thân từ Hoa Tiên Tông mới biết sự đáng sợ của tôn giả Bằng.

      Năm xưa, tổ tiên của Hoa Tiên Tông chỉ là cảnh giới Kim Đan, sau khi được tôn giả Bằng nâng đỡ, trao cho nửa cuốn thiên thư thì đột phá lên được Nguyên Anh.

Năng lực chọn người ban vận may cấp bậc này e rằng Đạp Thiên Thần Quân trong truyền thuyết cũng chỉ đến như vậy.

      “Ầm!”  
      Tôn giả Bằng bước tới một bước.

      Làn sóng khủng khiếp gần như không thể tưởng tượng bùng nổ từ trên người lão.

Mọi người cảm thấy trước mắt như có một nghìn mặt trời đồng thời tỏa sáng.

Trên không trung vang lên tiếng xiềng xích nứt vỡ.

Một ảo ảnh đáng sợ lao ra từ sau lưng tôn giả Bằng, hóa thành hình bóng một con đại bàng cánh vàng cao mười lăm nghìn trượng.

      Toàn thân Kim Sí Đại Bằng Điểu được đúc bằng vàng, vảy phủ kín khắp mình, hai sừng trên đầu tỏa ánh sáng lạnh lẽo, hai mắt lớn như đèn lồng.

Từng luồng uy áp không thua kém gì chân long ùn ùn kéo đến, khiến vô số tu sĩ Kim Đan quỳ rạp xuống đất.

      “Đây là?”  
      “Bổn tọa là tôn giả Bằng của Vạn Yêu Môn, bản thể là Kim Sí Đại Bằng Điểu tu hành ba vạn năm.

Cả đời cũng không có gì đắc ý, chỉ là sống đủ lâu, pháp lực tích lũy nhiều hơn những người cùng thế hệ.

Nghĩ kĩ lại ba vạn năm qua, Nguyên Anh chết dưới tay ta không đến mười người thì cũng bảy tám người.


Thằng nhóc, cậu thật sự muốn làm khó lão phu sao?”  
      Tôn giả Bằng mỉm cười.

      Ảo ảnh Kim Sí Đại Bằng Điểu sau lưng lão há to vòm miệng như chậu máu, một mùi tanh tưởi phả ra.

      Đám người Nhan Ngọc Kiều, Nhan Ngọc Tuyết xuýt xoa.

      Sống ba vạn năm, giết gần mười Nguyên Anh, đó là khái niệm như thế nào? Nguyên Anh trên toàn bộ dải Ngân Hà e rằng cũng không tới mấy chục người, vậy mà lão đã giết một phần tư số đó.

      Hơn nữa, Thiên Quân Nguyên Anh bình thường cũng chỉ có một vạn năm tuổi thọ, lão lại nói mình đã sống ba vạn năm, rõ ràng lão xuất thân từ chủng tộc ưu tú hơn Nhân tộc vô số lần.

      “Chủ nhân!”  
      Ân U Liên cũng không kìm được lên tiếng gọi.

      Hay là thôi đi, giao đấu với lão quái vật đáng sợ này thì cho dù có thể thắng cũng thắng rất thảm.

      “Thế thì đã sao?”  
      Diệp Thành chắp hai tay sau lưng, lại bước tới một bước.

      Sau khi anh tu thành ma công, khí tức cả người thu bớt vào trong, giống như người phàm, ngay cả ảo ảnh U Uyên Minh Vương cũng biến mất.

Cả người anh chỉ cao một mét tám, đứng trước hình bóng của Kim Sí Đại Bằng Điểu cao mười lăm nghìn trượng chẳng khác nào con kiến.

      “Nhóc con, ta thật sự rất quý người tài.

Nếu cậu và thuộc hạ có thể về dưới trướng ta, ta không chỉ xóa bỏ ân oán, mà còn có thể gánh lấy mối thù tộc Lệ Ma giúp cậu.

Trong tương lai, con đường Nguyên Anh đối với các cậu sẽ rất dễ dàng, dù là cảnh giới Chân Tiên Hợp Đạo cũng không phải không có khả năng”.

      Lão đạo lôi thôi nói.


      Ánh mắt lão lướt qua Ân U Liên và Diệp Thành, không khỏi lộ ra vẻ tham lam.

      Bất kể là Nguyệt Mang Thần Tiễn của Ân U Liên, hay là ma công đáng sợ trên người Diệp Thành đặt ở nơi sâu nhất trong biển sao cũng là thứ vô cùng quý giá.

      “Dựa vào ông mà cũng xứng?”  
      Diệp Thành nhấn mạnh từng từ, một tay đặt sau lưng khẽ nắm thành quyền, một quyền đánh tới.

      “Ầm!”  
      U Uyên Minh Vương bỗng xuất hiện phía sau lưng anh, sau đó nhanh chóng bùng nổ, pháp lực vô hạn tưới lên một quyền này.

Khoảnh khắc ấy, ánh sáng đen đáng sợ tỏa ra từ giữa ngón tay Diệp Thành.

      Đất trời sụp đổ, trời trăng hỗn độn.

      Không trung cũng nổ tung, vô số pháp tắc đều bị một quyền của Diệp Thành phá tan, không gian nứt vỡ thành một hố đen khổng lồ.

Ma khí ngút trời quét qua toàn bộ vực Lệ Ma, đâm vào đất tiên làm hào quang bắn ra tứ phía, ánh sáng thần tiên lan tràn mọi nơi.

      Minh Vực Thần Quyền!  
      “Ầm!”  
      Ảo ảnh Kim Sí Đại Bằng Điểu dường như chỉ chống đỡ được một giây đã nổ tung.

      Sức mạnh đáng sợ xuyên qua đất trời, đánh mạnh lên người lão đạo lôi thôi.

Xung quanh người lão đạo lôi thôi lóe lên ánh sáng vàng rực rỡ, cả người bị đánh văng xa mấy vạn trượng, liên tục phá hủy bảy tám mỏm núi, sau đó bóng người mới dần dần dừng lại.

      Thời khắc đó, tất cả mọi người đều xuýt xoa.

      Uy lực của một quyền này quá khủng khiếp, không hề thua kém Thần Lôi Khai Thiên Đao quét sạch thất đại huyền môn của Diệp Thành, thậm chí còn mạnh hơn.


      “Cậu dám ra tay thật sao?”  
      Thiên nữ Thanh Hàn không dám tin, cất giọng lạnh như băng, tay chỉ vào Diệp Thành, ánh mắt vô cùng kinh ngạc.

      “Diệp đạo hữu rước phiền phức to rồi.

Tôn giả Bằng không dễ nói chuyện đâu”, Cố Trường Sinh cũng sa sầm mặt, giọng nói lạnh lùng.

Anh ta cũng là tu sĩ ngoại vực, một quyền của Diệp Thành có khác gì đánh vào mặt anh ta?  
      “Không dễ nói chuyện, thế thì im miệng”.

      Diệp Thành hừ lạnh.

      Phía bên đó, tôn giả Bằng phá vỡ màn trời, mang theo ánh sáng vàng từ trên trời giáng xuống.

Quần áo lão rách nát, trông nhếch nhác vô cùng, nhưng trên người lại không có vết thương gì lớn.

      “Ôi chao, thằng giặc con này chọc giận lão đạo hết mức rồi!”  
      Tôn giả Bằng phẫn nộ gào lên, tóc trắng phất phơ, lão thật sự tức giận rồi.

      Lúc này, dù là hai chị em nhà họ Nhan có tu vi thấp nhất cũng có thể cảm nhận được, trong cơ thể tôn giả Bằng như có một ngọn lửa cháy dữ dội, sắp bùng phát.

      “Ầm!”  
      Ánh sáng vàng đáng sợ từ bốn mươi tám nghìn huyệt vị trên người lão bắn ra ngoài.

Giữa mi mày lão bị nhuộm thành màu vàng, hai mắt cũng tỏa ra ánh sáng vàng dài gần một trượng.

Hai tay lão viết vẽ giữa không trung, diễn hóa hoa văn đạo pháp, pháp tắc vô tận.

Từng ký hiệu treo lơ lửng trên trời, như đại diện cho ý chỉ của thần linh truyền tới từ thời Thượng cổ.

      Khoảnh khắc đó, quanh người tôn giả Bằng được bao phủ với ánh sáng vàng, giống như thần linh hiện thế.

Uy áp khủng khiếp như thủy triều đánh vào mặt đất, tu sĩ và Ma tộc trong vòng nghìn dặm xung quanh đều run rẩy quỳ xuống.

Chỉ có vài người ít ỏi như Ân U Liên, Cố Trường Sinh mới có thể miễn cưỡng chống đỡ.


      “Ông nội nổi giận rồi”.   Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om nha
      Cô bé bảy, tám tuổi vỗ vào vòng tay, cả người bỗng chui vào hư không, le lưỡi lêu lêu.

      “Thằng nhóc, hôm nay bổn tọa sẽ cho cậu biết tu sĩ Nguyên Anh chân chính đáng sợ như thế nào!”  
      Tôn giả Bằng lên tiếng, giọng nói như sấm đánh, giống như truyền tới từ Cửu Thiên.

      Thân hình lão càng lúc càng lớn, ánh sáng vàng vô tận như mặt trời soi sáng khắp đất trời.

Sức mạnh của lão dần dần tăng cao, nhanh chóng vượt qua Hồng Dương lão tổ, đạt đến một cảnh giới mà tu sĩ trên dải Ngân Hà không với tới được.

      Diệp Thành không hề sợ hãi, tiếp tục đánh ra một quyền.

      Minh Vực Thần Quyền!  
      Lần này, tôn giả Bằng vẽ ra một thái cực đồ âm dương màu vàng đối chọi với quyền của Diệp Thành, làn sóng năng lượng cực lớn lan ra.

      Ma khí màu đen cao ngất và năng lượng màu vàng dồi dào cuốn qua toàn bộ vực Lệ Ma, khiến cho thống soái Ma tộc cảnh giới Nguyên Anh cũng run sợ trong lòng.

      “Ai đang giao đấu ở trước đất tiên vậy? Loại khí tức này còn mạnh hơn cả Thôn Uyên.

Lẽ nào là chưởng giáo của thánh địa Lăng Tiêu đã đến đây?”  
      Các thống soái Ma tộc đều mở to mắt, kinh ngạc nhìn sang phía đó.

      “Phá!”  
      Quyền ý của Diệp Thành cao ngút trời.

      U Uyên Minh Vương xuất hiện đằng sau lưng anh.

      Mỗi một quyền của Diệp Thành đều có thể kéo theo sức mạnh của thần tướng Minh Vương, một quyền đánh ra tương đương với một đòn toàn lực của Thiên Quân.

May sao pháp lực của tôn giả Bằng hơn xa Nguyên Anh bình thường, đã đạt đến một cấp bậc ghê gớm, chỉ dựa vào pháp lực mà đối kháng với nắm đấm của Diệp Thành.

      Dù vậy, tôn giả Bằng cũng bị đánh cho lùi lại liên tục, ánh sáng vàng trên cơ thể liên tục lóe lên, hoàn toàn không thể chống đỡ nổi.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui