Thôn Uyên bật cười ha hả.
Sau lưng hắn, vô số sương mù màu đen bốc lên, trông cứ như địa ngục Tu La.
Từ trong địa ngục đó có thể thấy bóng dáng lờ mờ của một vị Ma thần đứng dậy.
Ma thần đó cao trăm trượng, toàn thân mặc giáp đen, hai cái sừng dựng thẳng lên trời, lấp lánh ánh sáng lạnh.
Đôi mắt Ma thần đỏ máu như kim cương, mở to cái mồm đỏ máu ra, vô số răng nanh tỏa ra ánh sáng lạnh, trông cứ như ác quỷ địa ngục, cái mồm đó đớp thẳng về phía đám người Trương Chân Quân.
"Đáng tiếc cho người đó, có thể đánh giết từ trong đám binh lính Ma tộc mà thoát ra, cũng coi như là có thiên phú, thế mà lại trở thành đồ ăn trong miệng Thôn Uyên".
Cố Trường Sinh khẽ thở dài.
Đôi mắt anh ta lóe lên ánh sáng, lúc này mới lộ ra khuôn mặt thật.
Anh ta tựa như thần vương cao quý trên tận chín tầng trời, đôi mắt không buồn cũng chẳng vui, nhìn đám người Diệp Thành từ trên cao xuống tựa như nhìn lũ kiến hôi.
Tôn giả Bằng thì chắp hai tay sau lưng nhìn thẳng vào đám tu sĩ.
Lão đã gặp quá nhiều thiên tài rồi, nếu là lúc bình thường không chừng sẽ có hứng thú mà nhận Diệp Thành làm đệ tử, đưa anh ra khỏi cái giếng chật hẹp này để đến với một thế giới rộng lớn hơn.
Nhưng tiên duyên ở ngay phía trước, chỉ có thể từ bỏ.
"Ông ơi, chị kia xinh đẹp thật đấy.
Ông cứu chị ấy đi, cháu muốn chị ấy làm người hầu của cháu".
Cô bé chỉ vào Ân U Liên, một tay níu lấy tôn giả Bằng, nói.
"Được được được, tiểu tổ tông của ông.
Đừng nói là một người hầu cỏn con, cho dù cháu muốn sao trên trời ông cũng hái cho cháu".
Tôn giả Bằng nở nụ cười trìu mến.
Đám người Ân U Liên thấy chỉ vài câu nói của tôn giả Bằng và Thôn Uyên là đã có thể quyết định số phận của mình, tức tới nỗi mặt đỏ cả lên.
Nhưng cho dù là một Ân U Liên luôn tin tưởng Diệp Thành, giờ phút này cô ấy cũng cảm thấy không đúng.
Cho dù là Thôn Uyên hay là Cố Trường Sinh, tôn giả Bằng thì thân phận của họ dường như đều vượt qua sức tưởng tượng của mọi người.
Đường đường là thiên nữ Thanh Hàn của Bồng Lai Tiên Sơn mà lại đi theo Cố Trường Sinh như một người hầu vậy.
Tôn giả Bằng thì hàng vạn năm trước thậm chí đã từng chỉ dạy lão tổ của Hoa Tiên Tông rồi.
Phải biết là tuổi thọ của Thiên Quân Nguyên Anh cũng chỉ có vạn năm.
Thân phận thực sự của đám người này đáng sợ đến mức nào chứ?
Lần đầu tiên Ân U Liên phát hiện ra, hình như mình đã mở ra một góc của chân tướng, thấy được thứ ẩn giấu đằng sau thế giới này.
Ngay cả thống soái Ma tộc là Thôn Uyên đằng sau cũng có một vua Lệ Ma cảnh giới Chân Tiên.
Thân phận của Cố Trường Sinh và tôn giả Bằng cũng tuyệt đối không thua kém Thôn Uyên.
"Chết đi!"
Thôn Uyên giơ một cánh tay ra.
"Ầm ầm!"
Một cánh tay khổng lồ giơ ra từ làn khói đen ác quỷ sau lưng hắn.
Mảnh vảy màu xanh đen phủ khắp bàn tay đó, mỗi một mảnh vảy đều to cả trượng.
Mảnh vảy tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, trông cứ như bàn tay của ác quỷ, bao trùm cả Diệp Thành và đám người Trương Chân Quân.
"Thôn Uyên, để lại con bé đằng sau kia".
Tôn giả Bằng nói.
"Yên tâm đi".
Thôn Uyên bật cười ha hả.
Móng vuốt của hắn càng ngày càng lớn, cuối cùng che lấp cả trời đất, to cả trăm trượng, trông như một đám mây đen khổng lồ.
Càng đáng sợ hơn là trong vùng không gian bị bao phủ, tất cả mọi phép thuật chạy trốn đều bị cấm không thể sử dụng, ngay cả không gian cũng bị ngưng đọng cứng như sắt thép, hoàn toàn không thể chạy trốn.
Có người cầm kiếm lên chém mạnh về phía cái tay khổng lồ đó, ánh kiếm lúc bình thường đủ để mở núi chém biển giờ chém bốp một cái trên móng vuốt đó tóe ra vô số ánh lửa, nhưng ngay cả một mảnh vảy cũng không chém xuống được.
Ngược lại, tu sĩ Kim Đan trung kỳ đó lại bị lực phản ngược lại chấn động tới nỗi hộc máu.
"Thôi xong rồi".
Thấy cảnh này, đám người Trương Chân Quân đều tuyệt vọng.
Đây chính là tướng soái chân chính của Ma tộc, thậm chí dường như còn mạnh hơn nhiều so với những Thiên Quân Nguyên Anh kia.
Lúc này ngay cả chị em nhà họ Nhan cũng biến sắc.
"Diệp Chân Quân, làm sao bây giờ?"
Nhan Ngọc Tuyết sắp khóc đến nơi.
Tuy Diệp Thành từng chém chết Nguyên Anh, nhưng thực lực mà Thôn Uyên thể hiện ra quá đáng sợ, ma lực cuồn cuộn chấn động trời đất, Diệp Thành thực sự có thể đấu lại sao? Ngay cả cô chị là Nhan Ngọc Kiều cũng không nắm chắc.
Ngay cà Ân U Liên cũng không nhịn được mà nhìn về phía Diệp Thành, lần đầu tiên cảm thấy căng thẳng cho chủ nhân.
"Tiếc thật, với nhân tình của Hoa Tiên Tông ta thì chỉ có thể cứu một mình ta, xin lỗi".
Xuân Hoa phu nhân không nỡ nhìn cảnh này, đặc biệt là khi nghe thấy tiếng gào thét của Tiết thị vệ, đành quay đầu đi.
Còn Diệp Thành thì sao? Đó chỉ là một Ma tu bình thường mà thôi, chẳng là gì đối với Xuân Hoa phu nhân cả, cho dù có chút thân phận thì đã sao chưa? Vào lúc tôn giả Bằng nói vậy thì vận mệnh đã được sắp xếp rồi, cho dù là Nguyên Anh cũng không thể chống lại được.
"Anh ta cũng được coi là một thiên tài tuyệt thế, không ngờ lại chết ở đây, thật là đáng tiếc".
Thiên nữ Thanh Hàn lắc đầu, khẽ thở dài.
Người như cô ta mới biết được cường giả Nguyên Anh có được đạo thống hoàn chỉnh đáng sợ đến mức nào, vượt xa cường giả Nguyên Anh như Phong Lung Thiên Quân.
Thôn Uyên là chiến tướng dưới trướng vua Lệ Ma, tất nhiên sẽ có đạo thống cấp Thần, sức chiến đấu chấn động trời đất, đánh lại mấy Phong Lung Thiên Quân cũng không phải chuyện khó.
"Chỉ có người như Thần Tử Cố Trường Sinh mới có thể được coi là người tỏa sáng nhất dưới bầu trời sao này".
Thiên nữ Thanh Hàn quay đầu nhìn sườn mặt của Cố Trường Sinh, thấy sức mạnh của anh ta cao thâm khó dò tựa như thần vương trên chín tầng trời, còn mạnh mẽ cao thâm hơn lão tổ của tông môn cô ta, nhất thời nhìn đến ngây ngốc.
Đúng vậy, vị thiên tài trên bảng Tinh Hà này không phải là người của dải Ngân Hà mà là khách đến từ bên ngoài.
Nơi mà anh ta sinh sống, đạo thống vượt xa nơi đây nhiều!
Ngay lúc này...!
"Rắc rắc!"
Một luồng ánh kiếm bay ngang chân trời, sáng vụt lên, trông cứ như một tia chớp vạch qua bầu trời tối đen vô tận.
"A!"
Ma Quân Thôn Uyên đột nhiên kêu lên thảm thiết, móng vuốt đủ để chống lại đòn tấn công của linh bảo thượng phẩm còn chưa bị tổn hại chút nào giờ lại bị chém thành hai nửa, gãy tung ra, vô số máu đen của Ma tộc rơi từ trên trời xuống như mưa, bao phủ phạm vi trăm dặm.
Sau khi ánh kiếm xẹt qua, một giọng nói lạnh lùng vang lên:
"Thuộc hạ của tôi đây, sống chết do tôi quyết định, sao có thể để cho người khác khinh nhờn được?"
Khoảnh khắc đó, tim mọi người đều run lên.
Vô số ánh mắt đổ dồn vào thanh niên cầm Nguyên Thủy Thần Kiếm, sắc mặt nghiêm nghị.
Anh cầm kiếm đứng thẳng, trông tựa như thần linh giáng thế.
"Cái gì vậy?"
Toàn trường tĩnh lặng như chết, đám người Trương Chân Quân sững sờ, họ nhìn chằm chằm Diệp Thành, hoàn toàn không ngờ Diệp Thành có thể chém một nhát kiếm ra chém gãy móng vuốt của tướng soái Ma tộc.
"Sao có thể như vậy?"
Đám người của Hoa Tiên Tông, bao gồm cả Tiết thị vệ đều sững sờ.
Đối với họ, Diệp Thành chỉ là một Ma tu cỏn con mà thôi.
Những Ma tu kiểu này còn có thể được coi trọng khi ở trong vực Lệ Ma, nhưng khi ra đến đây thì bất cứ một tán tu vô danh nào cũng chẳng sợ Ma tu kiểu này.
Từ Ninh thì thở hắt ra một hơi.
Diệp Thành có thể chém thống soái của Ma tộc bị thương, điều này không phải cũng có nghĩa là tu vi của anh có thể sánh ngang Thiên Quân sao?
Nhưng cho dù nhìn từ góc độ nào thì Diệp Thành cũng không giống một Thiên Quân Nguyên Anh.
"Thú vị rồi đấy".
Ngay cả tôn giả Bằng cũng ngước mắt lên, nói một câu.
Cố Trường Sinh nở nụ cười tươi rói, nhưng ánh mắt ngưng đọng, dường như hơi kinh ngạc.
Còn Thôn Uyên thì phát ra tiếng gào thét giận dữ long trời lở đất.
"Chết tiệt, một tên tép riu người phàm mà dám làm ta bị thương sao?"
Tên thống soái của Ma tộc này thực sự tức giận rồi.
Tuy hắn mới ra tay hoàn toàn không dùng toàn lực, chỉ là dùng pháp tướng hóa thân tùy tiện đánh một đòn mà thôi.
Nhưng Diệp Thành chém một nhát kiếm ngang trời, khiến pháp tướng của hắn bị thương, điều này là một sự nhục nhã cực lớn đối với chiến tướng dưới trướng vua Lệ Ma này.
"Chỉ một tên Xuất Khiếu cỏn con, chẳng lẽ dựa vào sức mạnh thần thông là có thể làm ta bị thương sao?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...