Tiên Đế Trùng Sinh


Quần đảo Nam Ngọc, phía trên Thăng Nguyệt...! 
      Trong hư không bỗng lóe lên hai bóng dáng thẳng tắp.

      "Chủ nhân, chúng ta đi đâu vậy?"  
      Người hỏi là thuộc hạ Diệp Thành coi trọng nhất - Ân U Liên.

Chuyến đi đến Luyện ngục Vô Gian này, anh từ chối sự đồng hành của tất cả mọi người, bao gồm cả Tiêu Nghĩa Tuyệt, chỉ dẫn theo mỗi Ân U Liên.

      Bởi vì lần này đến Luyện ngục Vô Gian cướp báu vật, trong lòng Diệp Thành cũng không chắc chắn một trăm phần trăm.

Nếu anh đoán không nhầm, Thần La Thiên Tinh ít nhất cũng phải có Chân Tiên ra mặt, đến lúc đó cho dù anh giành được chiến thắng thì cũng đại thương nguyên khí.

      Đến lúc đó, nhỡ người bên cạnh bất ngờ phản bội, thì hậu quả không dám tưởng tượng.

Vậy nên Diệp Thành không dẫn theo bất cứ ai ngoài Ân U Liên một lòng trung thành với anh.

      Nghe thấy thuộc hạ hỏi, Diệp Thành khẽ nheo mắt lại, đáp: "Đến Luyện ngục Vô Gian, tranh đoạt một thứ cực kỳ quan trọng".

      Ân U Liên ngoan ngoãn gật đầu, không hỏi nhiều nữa.

Đối với cô ấy, mục tiêu chuyến đi không hề quan trọng, chỉ cần có thể ở bên cạnh chủ nhân, thì đi đâu cũng được.

      Bất ngờ là khi đến đỉnh cao nhất của Thăng Nguyệt, Diệp Thành lại phát hiện có rất nhiều người hình dáng khác nhau đang xưng tôi gọi bạn ở đây, dáng vẻ hăng hái, nhìn có vẻ nô nức như công đoàn lính đánh thuê ở thế giới khác.

      "Đạo hữu này chắc là cũng muốn vào Luyện ngục Vô Gian, chi bằng đi cùng chúng tôi.

Phu nhân nhà tôi đang triệu tập cường giả, nhân lúc cấm chế của Luyện ngục Vô Gian mở ra để vào trong đó.


Đến lúc đó, đạo hữu không những được hưởng miễn phí các loại thông tin bản đồ, mà còn có thể kết bạn đồng hành, cũng thêm người để chiếu cố lẫn nhau trong Luyện ngục Vô Gian".

      Diệp Thành quay đầu lại nhìn, thấy một người đàn ông mặc chiến giáp màu đỏ đang cất bước đi tới.

      Khí tức toàn thân anh ta như ngọn lửa thiêu đốt hừng hực.

Tóc đỏ râu đỏ, khuôn mặt khí phách, đôi mắt bắn ra tia sáng, tu vi đạt tới Kim Đan trung kỳ, không kém gì đám Tiết Mộng Ngưng.

      "Không cần đâu".

      Diệp Thành từ chối.

      "Đừng thế chứ, đạo hữu không suy nghĩ chút sao? Cậu phải biết rằng, không có người cũ dẫn đường, cho dù là Chân Quân Kim Đan cũng rất khó vào sâu vị trí trung tâm, sẽ nhanh chóng bị lạc trong vô số ma binh".

      Người đàn ông vội vàng khuyên nhủ.

      Tuy hai người Diệp Thành nhìn chỉ có tu vi Chân Quân, nhưng bất kể là Diệp Thành hay Ân U Liên cũng đều có thiên tư trác tuyệt, khí độ bất phàm.

Rõ ràng họ hoặc là có lai lịch rất lớn, hoặc là ẩn giấu thực lực, điều này rất thường gặp trong giới tu tiên, nên người đàn ông không muốn bỏ qua.

      Diệp Thành lắc đầu, đang định dẫn Ân U Liên rời đi.

      Bỗng nghe thấy người bên cạnh bật cười nói với người đàn ông giáp đỏ: "Hóa ra là Đồng hộ vệ, phu nhân lại muốn vào Luyện ngục Vô Gian tìm thần dược thanh xuân gì đó à?"  
      "Thần dược thanh xuân?"  
      Diệp Thành nghe thấy thế liền dừng bước.

      "Thần dược thanh xuân, anh biết tin về thần dược sao?"  
      Diệp Thành quay đầu lại, trong mắt lóe lên tia sắc bén.


      Khuôn mặt người đàn ông giáp đỏ có chút không tự nhiên, ngại ngùng mỉm cười, đang chuẩn bị lên tiếng thì người bên cạnh đã cười nói.

      "Cậu không biết đấy thôi, Tiết thị vệ là một trong những thủ lĩnh thị vệ của Xuân Hoa phu nhân.

Xuân Hoa phu nhân đến từ Hoa Tiên Tông thuộc tiên vực sông Ngân, nghe nói có tiền bối từng phát hiện một vùng đất quý ở sâu trong Luyện ngục Vô Gian".

      "Trong vùng đất quý này trồng đầy tiên thảo, vô số tiên dược, và vô số linh thú, yêu thú quý hiếm.

Còn nói là nhìn thấy một con phượng hoàng ngũ sắc chín đầu.

Hoa Tiên Tông liền chắc chắn vùng đất quý có thần dược báu vật tồn tại, chỉ là có phượng hoàng canh giữ bảo vệ.

Vì vậy họ vẫn luôn tổ chức nhân thủ thâm nhập Luyện ngục Vô Gian, đáng tiếc rất nhiều lần phải tay không trở về.

Đừng nói là thần dược, ngay cả một cây thiên dược cũng không thấy, từ đó trở thành trò cười".

      "Nếu người anh em này muốn tham gia thì phải cẩn thận, kẻo lại tay không mà về".

      Nghe giọng điệu hơi châm chọc của người bên cạnh, khuôn mặt Tiết thị vệ càng ngày càng ngại ngùng, anh ta ho khan một tiếng, vội vàng nói: "Hai vị đạo hữu đừng lo, cho dù tay không trở về, thì Hoa Tiên Tông tôi cũng vẫn trả thù lao hậu hĩnh, chắc chắn không để cậu bị thiệt thòi".

      Tiết thị vệ nói, giọng nói hạ thấp, còn chẳng có đủ tự tin.

Hiển nhiên anh ta cũng biết hành động của chủ mình chẳng có tý đáng tin nào, đồng thời trong lòng cũng không ôm hy vọng Diệp Thành sẽ đồng ý.

      Nhưng anh ta không chú ý, khi Diệp Thành nghe thấy "phượng hoàng ngũ sắc chín đầu", hai mắt liền sáng rực.

      "Được, nếu thù lao hợp lý, hai chủ tớ chúng tôi có thể đi cùng", Diệp Thành bất ngờ gật đầu đồng ý.


      "Thật sao?"  
      Tiết thị vệ sửng sốt, người qua đường đang cười cợt ở bên cạnh lại càng kinh ngạc hơn.

      "Đạo hữu yên tâm, thù lao chắc chắn sẽ không khiến cậu thất vọng.

Tuy Hoa Tiên Tông chúng tôi sa sút, nhưng tốt xấu gì cũng là thế gia Chân Quân.

Chỉ cần chuyến đi này thành công, bất kể là linh thạch hay linh bảo thượng phẩm, đều tùy đạo hữu lựa chọn".

      Tiết thị vệ vội vàng vỗ ngực đảm bảo.

      Diệp Thành không nhằm vào mấy thứ như linh bảo thượng phẩm, anh khẽ gật đầu.

Sau khi xác nhận một số chuyện, anh liền cùng Tiết thị vệ đến nơi tập kết của Hoa Tiên Tông.

      Người qua đường nhìn bóng lưng ba người đi xa, không khỏi lắc đầu.

Thiên hạ này vẫn có quá nhiều người tham của hời, họ nghĩ rằng tiền của Hoa Tiên Tông dễ lấy như vậy sao?  
      Trên đường đi, Diệp Thành nói gần nói xa, chỉ mấy câu đã thám thính được tất cả mọi chuyện.

Hóa ra bây giờ Thần La Thiên Tinh đã dần trưởng thành, tuy không ai biết rốt cuộc nó là cái gì, nhưng mọi lời đồn không phải là vô căn cứ, vậy nên đã thu hút rất nhiều người ở dải Ngân Hà đến đây.

      …  
      Nơi tập kết của Hoa Tiên Tông.

      Không thể không nói khách đến từ ngoại vực đúng là thế lớn, vậy mà có thể xây dựng một tiểu viện ở nơi chó ăn đá gà ăn sỏi như nơi Thăng Nguyệt này.

      Một Hoa Tiên Tông đã như vậy, có thể tưởng tượng các tông môn lớn thực sự mạnh đến mức nào.

      Lúc hai người Diệp Thành bước vào, trong đình viện đã có một nhóm người đang chờ.


      Khí tức trên người bọn họ đều trên Kim Đan, ít nhất cũng là Kim Đan trung kỳ, thậm chí có cao thủ là Kim Đan đỉnh phong.

Có người phẩm cấp kim đan còn sắp đạt đến thượng phẩm, hiển nhiên là người đồng hành mà Hoa Tiên Tông chiêu mộ.

      Diệp Thành vừa bước vào, bọn họ đều ngoảnh lại nhìn, thấy hai người Diệp Thành đều có vẻ dễ bảo, khuôn mặt họ lập tức tỏ vẻ khinh bỉ, sau đó quay đi không thèm quan tâm.

      "Tiết thị vệ, anh về rồi, phu nhân tìm anh đấy".

      Có thị nữ vội vàng đến báo.

      Tiết thị vệ cười tỏ ý xin lỗi hai người Diệp Thành, rồi vội vã rời đi.

      Diệp Thành chẳng có chuyện gì để nói với đám người này, bèn dẫn Ân U Liên đến một góc tiểu viện, lấy bàn đá ghế đá và một bộ dụng cụ pha trà trong nhẫn không gian ra, điềm nhiên thưởng trà.

      "Chủ nhân, tại sao chúng ta phải đi theo bọn họ?"  
      Ân U Linh tò mò dùng thần niệm truyền âm.

      "Đúng lúc thiếu người dẫn đường, tạm thời cứ đi theo, lúc nào không cần lại tách ra", Diệp Thành đáp.

      Nhưng Diệp Thành không nói nguyên nhân thực sự, nó quá kinh hãi.

      Tổ tiên của Hoa Tiên Tông không nói dối, bọn họ chắc chắn đã nhìn thấy thần dược thật.

Bởi vì con phượng hoàng ngũ sắc chín đầu kia chính là thần dược Cửu Đầu Thần Phượng Quả trong truyền thuyết, chỉ xuất hiện ở sâu trong trời sao, những tuyệt địa vạn cổ.

Người ở dải Ngân Hà đừng nói là nhìn thấy, ngay cả nghe còn chưa từng nghe nói đến.

      Diệp Thành đọc dược điển của Thần Đan Môn, cũng chưa từng phát hiện chỗ nào nói đến loại dược này.

      "Nếu thực sự là Cửu Đầu Thần Phượng Quả, thì cho dù không có Thần La Thiên Tinh cũng là thu hoạch lớn rồi".




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui