“Bịch!”
Bóng dáng của Vấn Kiếm lão tổ không khỏi bị đánh rơi từ trên không xuống.
Vô Ảnh Kiếm Độn được xưng tụng là bất bại bỗng chốc tan vỡ, nhưng Vấn Kiếm lão tổ vẫn không hề hoảng loạn, hai tay thi triển kiếm quyết, vạch một cái giữa không trung, kéo ra hai đường cầu vồng kiếm màu xanh rực rỡ, cuốn về phía Diệp Thành như giao long.
“Thanh Huyền Kiếm Chỉ!”
Vấn Kiếm lão tổ lấy ngón tay điều khiển kiếm khí.
Vô số ánh kiếm hùng hậu trong cơ thể lão phát nổ giữa trời, phát ra những tiếng xì xì.
Hai ngón tay ngưng tụ mười hai phần công lực của Vấn Kiếm lão tổ, gần như mỗi ngón tay đã đủ đánh ra một đòn Thanh Huyền Kiếm Chỉ hoàn mỹ.
Lúc kiếm chỉ đánh ra, nhanh như điện giật, lúc sau dường như gặp phải ngọn núi lớn chục nghìn tấn, tốc độ càng ngày càng chậm, vừa hay chặn trước mặt Diệp Thành.
Thần Hô Kỳ Huyễn là thuật tiên võ bí truyền của Cổ Kiếm Môn, vượt xa sự điều khiển của nhân gian.
“Điêu Trùng Tiểu Thuật”.
Diệp Thành lạnh lùng hừ một tiếng.
Chỉ thấy tay Diệp Thành cũng thi triển một pháp quyết, lòng bàn tay như hoa sen nở rộ, nắm chặt thành một chưởng ấn kỳ lạ, sau đó anh khẽ ấn một cái, vượt qua rào chắn của hai kiếm chỉ một cách khó tin, rồi điểm vào trước ngực Vấn Kiếm lão tổ như chuồn chuồn lướt nước.
Hải Hoàng Hàng Long Chỉ!
Ầm!
Trong chớp mắt, bóng dáng Vấn Kiếm lão tổ giật lùi lại!
Lão lùi lại trăm trượng giữa không trung, lúc muốn dừng lại, lồng ngực liền phát nổ một lớp sóng chấn động khủng khiếp, khiến lão không khỏi tiếp tục lùi lại, cuối cùng, lùi lại nghìn trượng mới miễn cưỡng đứng vững được.
Mọi người vô cùng kinh ngạc.
Quán Vân tiên tử lại càng căng thẳng, đứng phắt dậy.
Khuôn mặt Vấn Kiếm lão tổ cũng tỏ vẻ nghiêm trọng trước nay chưa từng có.
Chỉ ấn hình rồng chói lòa ở lồng ngực lão tỏa ra ánh sáng vàng, im sâu vào bên ngực trái.
Nếu không phải lão có tu vi thông thiên, lại thêm áo báu cấp tiên bảo che chắn cho, thì một đòn này đã đủ đánh cho lão tan xác rồi.
“Thêm một đòn nữa đây!”
Diệp Thành điều khiển trời đất mà tới.
Anh như một luồng cầu vồng xuyên qua mặt trời, nắm đấm tỏa ra ánh sáng màu vàng, vạch một hình vòng cung giữa trời, vượt qua đỉnh núi Hoành Lan.
Mọi người dưới núi cho dù không nhìn màn hình nước thì ngẩng đầu cũng có thể nhìn thấy ánh sáng cầu vồng rực rỡ như mặt trời kia.
Cú đấm này mang theo uy thế chấn động trời đất, mạnh hơn nhiều cú đấm trước đó.
“Kiếm đâu!”
Vấn Kiếm lão tổ trầm mặt xuống, quát lớn.
Keng!
Chỉ thấy trong mắt lão bắn ra hai thanh thiên kiếm!
Thiên kém dài tới trăm mét, hoàn toàn do ánh sáng rực rỡ ngưng tụ thành, toàn thân lóng lánh trong suốt, chẳng khác gì thần binh tuyệt thế.
Vừa ra khỏi đồng tử, hai thanh thiên kiếm liền phát ra tiếng va chạm, xé rách hư không, lao về phía Diệp Thành.
Dưới núi đã có người kêu lên kinh ngạc: “Thiên Đồng Phi Kiếm!”
“Lão tổ, Thiên Đồng Phi Kiếm là gì vậy?”
Chị em nhà họ Lữ đứng ở trên thuyền, không khỏi sốt sắng hỏi.
“Đây là phép thần thông mạnh nhất trong truyền thuyết của Vấn Kiếm lão tổ, nhưng trước giờ chỉ là tin đồn, chưa từng có ai nhìn thấy.
Cho dù là Thánh Thiên Đế năm ấy thì cũng chưa ép được phép thần thông tuyệt thế này xuất hiện, không ngờ hôm nay lại ra mắt vì Diệp Thành”.
Lữ Vân Trường kinh ngạc nói.
Rất nhiều Chân Quân cũng biến sắc.
Phép thần thông này chỉ thuộc về truyền thuyết, nghe nói mấy nghìn năm nay Cổ Kiếm Môn không ai tu thành.
Nhưng một khi luyện thành thì có thể biến ánh mắt thành thần kiếm, trên chém cửu thiên, dưới chém u minh, địch được cả thần linh, không ngờ Vấn Kiếm lão tổ lại tu thành.
“Keng keng!”
Hai cú đấm của Diệp Thành và thiên kiếm va vào nhau, phát ra tiếng chói tai.
Cả người anh được ánh sáng màu vàng bao trùm, thần thể bất diệt, lửa vàng hừng hực.
Cho dù là hai thanh thiên kiếm được coi là chém được thần linh, cũng không thể phá được ánh sáng thần bảo vệ Diệp Thành, nhưng lại ép anh không thể tiến lên.
Đúng lúc Vấn Kiếm lão tổ thở phào nhẹ nhõm, chỉ thấy Diệp Thành ngửa mặt lên trời gầm thét.
“Thế này cũng xứng là gọi kiếm?”
“Phá Quân, lên!”
Trong chớp mắt, tiên kiếm Phá Quân bay vọt lên, va vào hai thanh thiên kiếm thần thông, nghiền thiên kiếm trước mắt nó thành bột mịn.
Sau đó, trong ánh mắt ngạc nhiên của Vấn Kiếm lão tổ, chiến kích thần đao bỗng chốc lao qua khoảng không, chém mạnh vào người lão.
Ầm!
Sau lưng Vấn Kiếm lão tổ bốc lên một luồng sương mù, bóng dáng lão rơi xuống mấy nghìn trượng, va mạnh vào sông Thương Lan, khiến cột nước văng lên tận trời.
Có mấy chiếc thuyền không tránh kịp, lập tức bị tan nát thành mảnh vụn, khiến rất nhiều người chết và bị thương.
“Keng!”
Tiên kiếm Phá Quân giáng từ trên trời xuống, lao vào trong sông Thương Lan, đuổi giết Vấn Kiếm lão tổ trong gang tấc.
“Soạt!”
Nước sông Thương Lan bị tiên kiếm khuấy cho sương khói mờ mịt, suýt nữa đáy sông cũng bị thiêu cạn.
Vô số người xem kêu cha gọi mẹ, cố gắng lái thuyền tháo chạy thật xa.
Còn sắc mặt các Chân Quân cũng cực kỳ khó coi.
“Đó là… tiên bảo sao?”
Sắc mặt Quán Vân tiên tử trắng bệch, tiên bảo được xưng là chém được cả Thiên Quân, vô cùng quý giá, cả thất đại huyền môn cũng chỉ có Thánh Thiên Cung mới có.
Không ngờ tên Diệp Thành nhìn rất bình thường này lại có một thanh.
Những người khác cũng há hốc miệng, ngay cả Vấn Kiếm lão tổ mà cũng bị đánh bại sao? Lẽ nào Diệp Thành thực sự sắp lên đến tuyệt đỉnh, ngạo nghễ tông môn Thượng cổ, trở thành thiên hạ đệ nhất sao?
Lúc này, trong sông Thương Lan bỗng vang lên một tiếng rống điên cuồng: “Diệp Thành, chán sống chắc!”
Ầm!
Một cột nước nghìn trượng lao vút lên trời, một người đàn ông áo xanh bước từ trong cột nước ra, chính là Vấn Kiếm lão tổ.
Chỉ có điều lúc này, trông lão vô cùng nhếch nhác, trên áo toàn là vết máu, áo báu cấp bán tiên bảo nát bươm, ướt như chuột lột.
Nhưng mỗi một bước đi của Vấn Kiếm lão tổ, khí thế của lão lại tăng vọt lên.
"Bịch bịch bịch!"
Sau khi bước liền chín bước, dường như Vấn Kiếm lão tổ đã mở được xiềng xích, hơi thở của lão như tăng lên vô tận, ngang bằng với trời.
Khắp bầu trời nguyên khí cuồn cuộn, lấy lão làm trung tâm, ngưng tụ thành lốc xoáy ngập trời đất.
Ống tay áo của lão bay lên, áo xanh phần phật, ánh mắt như thần minh nhìn xuống đất trời.
Vấn Kiếm lão tổ đứng ở đó, trời đất ngay dưới chân lão, tất cả Chân Quân đều có cảm giác bị gạt bỏ.
Cảm giác này khó chịu đến mức khiến người ta muốn hộc máu.
"Đây là..."
Đám người Vô Thiên Phật trợn to mắt, như đang chứng kiến chuyện gì đó rất khó tin.
"Nền tảng Thiên Quân, Kiếm chủ cuối cùng đã đi đến bước này, xa hơn chúng ta quá nhiều".
Khô Văn phu nhân chua chát nói.
Nếu như trước kia, thực lực của Vấn Kiếm lão tổ còn là thiên tài đỉnh cao, bản chất giống với bọn họ, chỉ là tu vi thâm hậu hơn, kiếm thuật mạnh mẽ hơn.
Còn hiện giờ, Vấn Kiếm lão tổ đã thoát khỏi đỉnh cao Chân Quân, bước vào cảnh giới mà mọi người không thể tưởng tượng được.
"Diệp Thành, cậu đừng ép ta, nếu khiến công phu trước đó của ta mất sạch, con đường tu đạo cắt đứt mãi mãi, chỉ có dùng máu mới có thể rửa trôi sự phẫn nộ của ta".
Giọng nói của Vấn Kiếm lão tổ như từ đỉnh mây truyền tới, không chút cảm tình.
Mỗi câu lão nói, khí thế lại tăng vọt không ngừng, một chiếc phễu nguyên khí khổng lồ lơ lửng trên đỉnh đầu Vấn Kiếm lão tổ, nguyên khí cuồn cuộn vô tận từ bốn phương tám hương hội tụ lại, lão ta dường như đã nắm thần linh trời đất trong tay.
Vấn Kiếm lão tổ lúc này mạnh hơn lúc trước đâu chỉ gấp mười lần?
"Cảnh giới Ngưng Anh, đã bắt đầu Kim Đan Hóa Anh rồi sao?"
Diệp Thành khẽ nhíu mày.
Từ xưa đến nay, muốn Hóa Anh thì phải phá vỡ Kim Đan, nếu thất bại, thậm chí còn hồn phi phách tán.
Nhưng có một số Chân Quân tuyệt đỉnh, cho dù không phá vỡ Kim Đan, thì vẫn có thể huy động một phần sức mạnh Nguyên Anh, gọi là Tiểu Thiên Quân, hơn xa Chân Quân.
Rõ ràng Vấn Kiếm lão tổ đã bị ép vào đường cùng, không thể không dùng đến sức mạnh này.
Sức mạnh này một khi được phóng thích thì đủ để chấn động trời đất, trong thời gian ngắn thể hiện một cách hoàn hảo sức mạnh Nguyên Anh.
Nhưng sau khi phóng thích, chỉ có thể bắt đầu lại từ đầu, đối với hầu hết Chân Quân thì chẳng khác gì vĩnh viễn mất cơ hội bước vào Nguyên Anh.
"Tiểu Thiên Quân thì sao chứ? Nhìn ta phá đây!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...