Tiên Đế Trùng Sinh


"Vù!"  
      Một người đàn ông mặc đồ xanh chậm rãi bước lên đỉnh núi Hoành Lan, một giọng nói lạnh lùng vang từ xa xa tới: "Mời Diệp đạo hữu lên đỉnh núi trò chuyện".

      Vô số ánh mắt đều dồn vào Diệp Thành đang ngồi bên bờ sông.

      Đám người Vô Thiên Phật cũng nhìn qua với ánh mắt lạnh lùng.

Diệp Thành liên tiếp giết những người đứng đầu của các thượng tông, đám người Vô Thiên Phật chỉ muốn nghiền nát Diệp Thành.

Nếu không phải nể mặt Vấn Kiếm lão tổ thì họ đã ra tay từ lâu rồi.

      "Sư phụ".

      Đến lúc này, Lâm Cửu Nhi cuối cùng cũng không thể dằn được sự lo lắng trong lòng, vội nhìn về phía Diệp Thành, khuôn mặt trắng bệch.

      "Yên tâm đi, cứ xem sư phụ làm thế nào để dùng một tay đè bẹp cả giới tông môn thượng cổ".

      Diệp Thành bật cười ha hả, tay áo anh cuộn lên.

      Ầm ầm!  
      Một con rồng nước vọt lên từ trong sông Thương Lan.

Diệp Thành giẫm lên con rồng nước rồi bay thẳng lên.

Nước sông Thương Lan cuồn cuộn, cuối cùng biến thành một cột nước xuyên thấu trời xanh, cao cả vạn mét.

      Diệp Thành giẫm lên nó lên thẳng đỉnh núi Hoành Lan.

      Thấy cảnh này, đồng tử mọi người đều co rụt lại.

Cho dù là đám chưởng giáo của thất đại huyền môn cũng khẽ nhíu mày.

Tuy họ chưa từng thấy Diệp Thành ra tay nhưng chỉ dựa vào cách anh sử dụng đạo thuật đơn giản nhẹ nhàng như thế này là họ đã biết anh có năng lực sánh ngang với họ.

      "Từ lúc nào nà Hoa Hạ đã xuất hiện một tên mạnh tới nỗi biến thái như thế này rồi.

Trẻ như thế mà thực lực mạnh kinh khủng".


      Khô Văn phu nhân tấm tắc kêu lạ.

Áo bào tu sĩ cổ xưa của bà ta đạo mạo trang nghiêm, bà ta giẫm lên con Thiên Long bay lơ lửng.

Đôi mắt bà ta đang lóe lên, vô cùng kinh ngạc.

      Nhưng không biết nếu bà ta mà biết chồng mình chết trong tay Diệp Thành thì bà ta liệu có còn bình tĩnh được như vậy nữa không?  
      "Cho dù có mạnh đến đâu thì cũng không phải đối thủ của Vấn Kiếm lão tổ", Quán Vân tiên tử lạnh nhạt nói.

      "Tất nhiên rồi.

Ba nghìn năm trước Vấn Kiếm lão tổ đã vô địch khắp giới tông môn Thượng cổ.

Ba nghìn năm sau cho dù là lão tăng đây cũng không thể biết được tu vi của đạo chủ ấy đã cao thâm đến mức nào".

Vô Thiên Phật tay cầm chuỗi hạt châu, chầm chậm nói.

      Đám người Lâm Cửu Nhi và chị em nhà họ Lữ dưới chân núi đều ngẩng đầu, lo lắng nhìn lên.

      Cuộc chiến hiếm có suốt ba nghìn năm này cuối cùng cũng sắp bắt đầu, nhưng chẳng mấy ai tin Diệp Thành sẽ thắng.

Cho dù là Lâm Cửu Nhi cũng chỉ cầu trời cho Diệp Thành không chết.

      "Bốp!"  
      Đỉnh núi Hoành Lan rộng hàng trăm trượng.

Diệp Thành giẫm lên trên đó như giẫm lên tấm sắt vậy, tiếng kim loại giao nhau vang lên.

      Lúc này trên đỉnh núi chỉ có người đàn ông đồ xanh đang đứng quay lưng lại với Diệp Thành.

Lão cao hơn một mét nhưng khí thế toàn thân tựa như hòa thành một thể với ngọn núi cao nghìn trượng dưới chân, hệt như một ngọn núi thần tuyệt thế đứng sừng sững vậy.

      Đó chính là Vấn Kiếm lão tổ.

      "Diệp Thành, cậu không nên đến đây".

      Vấn Kiếm lão tổ chắp tay đứng trên ngọn núi, lạnh nhạt nói:  
      "Mấy nghìn năm nay tổng cộng có mười ba người quyết đấu với ta, trong đó chỉ có ba người sống sót, mười người còn lại đều đã chết.


Cho dù trước đó họ có vang danh thiên hạ cỡ nào thì giờ cũng đều biến mất vô tăm tích, chẳng còn mấy ai biết đến.

Cậu còn trẻ, nếu là một trăm năm sau thì còn có tư cách lên đỉnh núi này để làm đối thủ của ta".

      "Ồ, thế sao?"  
      Diệp Thành không tỏ rõ thái độ.

      "Xâm phạm đến thượng tông của ta chỉ có thể chọn một trong hai con đường.

Hoặc là vào Cổ Kiếm Môn của ta, hạ cấm chế thần hồn, mãi mãi không được phản bội.

Hoặc là chết!".

Vấn Kiếm lão tổ bình tĩnh nói, trông cứ như thần tiên đang quyết định sự sống chết của người phàm.

      "Hừ, ông chưa đủ tư cách đó đâu".

      Diệp Thành cười khinh miệt.

      "Ngu xuẩn".

      Vấn Kiếm lão tổ khẽ hừ một tiếng, giọng điệu vẫn bình tĩnh không gợn sóng: "Nếu đã như thế thì, giết ba vị Kiếm Tử của Cổ Kiếm Môn, đáng tội chết!"  
      Nói xong Vấn Kiếm lão tổ liền quay đầu lại.

      "Rẹt rẹt!"  
      Trong không trung tựa như có hai tia chớp được đánh ra.

Gần như không thể nào dùng ngôn từ để hình dung khuôn mặt của Vấn Kiếm lão tổ, khuôn mặt lão rất bình thường nhưng đôi mắt lại sắc bén tựa thiên kiếm.

      Không khí như bị ánh mắt của lão chém đứt, phát ra tiếng phập phập.

      Vấn Kiếm lão tổ không dùng bất cứ sức mạnh nào, hoàn toàn là do kiếm ý trong thần hồn phóng ra ngoài tạo ra hiện tượng kỳ lạ như vậy.

Có thể thấy kiếm khí toàn thân lão mạnh mẽ đến mức nào.


      "Ba nghìn năm rồi, đã bao lâu rồi không có ai dám nói với ta như vậy, cậu chính là người đầu tiên.

Ta sẽ để cho cậu được chết toàn thây".

      Tóc dài của Vấn Kiếm lão tổ bay phất phơ, ánh kiếm trong mắt càng ngày càng đậm.

Một luồng khí thế che trời lấp bể dần dần bùng nổ từ trong cơ thể lão, nhanh chóng vượt qua Thiên Lôi tông chủ, đạt đến một mức độ không thể tưởng tượng nổi, tràn đầy cả trời đất.

      Cả đỉnh núi Hoành Lan, ngay cả không khí cũng ngưng đọng.

      Nguyên khí xung quanh thì không thể nào di động được.

Vấn Kiếm lão tổ đứng đó, phạm vi trăm dặm này giống như lĩnh vực thuộc về lão vậy, bất cứ sức mạnh nào đều bị lão khống chế.

Chân Quân ở đây kinh hãi phát hiện, bản thân họ hoàn toàn không thể nào điều động nguyên khí của trời đất, cứ như bị biến thành một người phàm vậy.

      Khống chế!  
      Nghe đồn tu sĩ Nguyên anh có thể dùng ý niệm của mình để khống chế trời đất, chỗ nào có mình là có thể biến thành thần vực.

Vấn Kiếm lão tổ tuy chưa đạt đến cảnh giới này nhưng cũng đã chạm đến ranh giới của cảnh giới Nguyên Anh rồi.

Không được tính là lĩnh vực thật sự, nhưng cũng được tính là lĩnh vực giả rồi.

      Thấy cảnh này, phần lớn các Chân Quân đều không hiểu ra sao.

      Nhưng đám người Vô Thiên Phật thì sắc mặt cứng lại.

Họ đều là Chân Quân đỉnh phong, cách Nguyên Anh rất gần nên tất nhiên biết điều này nghĩa là gì.

      "Nghe đồn rằng, Thiên Quân Chân Tiên đều có lĩnh vực.

Đứng trong lĩnh vực, bất cứ pháp thuật nào cũng không thể xâm phạm, hàng ngàn hàng vạn kẻ địch cũng không thể làm gì được.

Không ngờ rằng Kiếm chủ đã mạnh đến mức này rồi, lão tăng xin bái phục".

      Vô Thiên Phật than nhẹ.

      Mà Quán Vân tiên tử thì cười nhạt, nhìn Diệp Thành như nhìn một người chết.

Vốn đã yếu hơn Vấn Kiếm lão tổ, một khi rơi vào lĩnh vực giả này thì sống chết đã không còn do bản thân mình quyết định nữa.

      Nhưng điều khiến Quán Vân tiên tử kinh ngạc là Diệp Thành lại thản nhiên như không, hoàn toàn không bị khống chế mà lại còn cười khinh miệt: "Chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao?"  
      "Hửm?"  
      Khuôn mặt lạnh nhạt của Vấn Kiếm lão tổ cuối cùng cũng xuất hiện sự kinh ngạc và nghi hoặc.


      Dường như lão không ngờ Diệp Thành lại có thể dễ dàng thoát khỏi sự khống chế của lão như vậy.

Lão không biết nếu là trước khi bế quan mà gặp phải uy thế như thế này, Diệp Thành chỉ có thể dùng sức mạnh để phá giải.

Nhưng giờ thì cho dù có cường giả Nguyên Anh đến đây cũng chưa chắc khống chế được anh.

      Nhưng Vấn Kiếm lão tổ dù sao cũng là người mạnh nhất giới tông môn thượng cổ, lão không hề hoảng loạn chút nào mà quát khẽ một tiếng: "Ngưng!"  
      "Ầm ầm!"  
      Nguyên khí vốn đã ngưng kết lúc này dường như biến thành sắt thép, chủ trong nháy mắt đã ngưng đọng thành khối.

Nếu như trước kia núi Hoành Lan tựa như đáy dòng sông, rất khó hành động thì bây giờ nó giống như nơi sâu nhất dưới đáy biển sâu vạn trượng vậy, áp lực mạnh mẽ kinh khủng, cho dù là một khối thép cũng bị ép thành tờ giấy.

      Ánh mắt Quán Vân tiên tử lạnh lẽo.

      Vấn Kiếm lão tổ cuối cùng cũng đã ra tay toàn lực rồi.

Nếu là Chân Quân thông thường ở đây thì e là đã trực tiếp bị nguyên khí trời đất mạnh mẽ khủng khiếp này ép thành bán thịt rồi, ngay cả cơ thể Chân Quân cũng sẽ như tờ giấy mỏng.

      Nhưng Diệp Thành không biến sắc, ngón tay anh tựa đao vạch qua không trung.

      "Phá!"  
      "Soạt soạt!"  
      Làn sóng nguyên khí trực tiếp bị chém thành hai nửa trước mặt Diệp Thành.

Cả bầu trời bỗng chốc ầm ầm tiếng sấm rền, cảnh tượng kỳ lạ hiện ra trước mắt mọi người.

      Lấy Diệp Thành làm trung tâm, một đường kẻ màu trắng hiện lên rồi vòng quanh cả trăm trượng.

Mà hai bên đường kẻ trắng là làn sóng nguyên khí có thể nhìn thấy bằng mắt thường, trông như thác nước đang chảy ầm ầm, điên cuồng lao về phía trung tâm.

      Sắc mặt Vấn Kiếm lão tổ lạnh lẽo.

      Ngón tay của Diệp Thành trông như yếu ớt vô lực nhưng lại vừa hay đánh vào trọng điểm của lĩnh vực giả của lão.

Cả lĩnh vực giả lấy trọng điểm làm trung tâm mới có thể dần dần mở rộng ra, như trung tâm của trận pháp vậy, trọng điểm bị phá thì lĩnh vực trăm trượng sẽ sụp đổ.

      "Được lắm, được lắm!"  
      Lúc này cho dù là Vấn Kiếm lão tổ cũng không khỏi bực tức.

Lão lạnh lùng nhìn Diệp Thành, ánh kiếm trong mắt lạnh lẽo: "Diệp Thành, xem ra trước đó ta đã coi thường cậu rồi.

Thôi bỏ đi, để ta cho cậu xem sức mạnh thật sự mà ta dùng để tung hoành giới tông môn thượng cổ!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui