Trên sông Thương Lan vô cùng yên lặng.
Ngay cả đám người Thánh Tử cũng ngạc nhiên, không ai ngờ Diệp Thành lại dám giết Hà Cửu Hằng thật.
“Sao có thể như thế!”
Đám Lữ Khinh Mộc trợn tròn mắt không dám tin.
Trước kia ở trong mắt bọn họ, Diệp Thành chỉ là một cao thủ Kim Đan bình thường, bây giờ vừa ra tay là long trời lở đất, nay còn chưởng chết Hà Cửu Hằng giống như giết gà, đúng là đánh tan ảo tưởng của bọn họ.
Nhất là Lâm Thất Thất, lập tức ngây ra tại chỗ.
“Anh… Anh ta dám giết Hà Cửu Hằng ư?”
Lâm Thất Thất trừng to mắt, trên khuôn mặt trong sáng như tiên nữ trên trời, như Long Nữ ở Long Cung đầy vẻ không thể tin nổi.
Dù Lâm Thất Thất luôn đánh giá cao Diệp Thành, nhưng cô ta không ngờ sức mạnh thật sự của Diệp Thành lại mạnh đến mức này.
Lâm Thất Thất càng không ngờ Diệp Thành lại tàn nhẫn như vậy, nói giết là giết, hoàn toàn không chần chừ.
“Đó là con trai cưng của Hà Định Viễn, nhà họ Hà ở Lôi Lang, được chân truyền của thượng tông.
Hắn chết rồi thì sẽ phiền to”.
Thiên Hỏa Đồng Tử cười gượng.
Ai mà không biết vị Chân Quân đó có thù tất báo, thực lực lại mạnh mẽ.
Nếu không, với sự ngông cuồng bất trị của Hà Cửu Hằng đã có người ra tay dạy dỗ hắn ta từ lâu.
“Thằng nhóc mày muốn chết!”
Ngay sau đó chợt nghe một tiếng gầm giận dữ truyền tới từ bên sườn núi.
Một tia sét vọt tới như muốn xông thẳng lên trời.
Chân Quân của Thánh Thiên Cung đã nổi giận, định bỏ qua quy tắc mà trực tiếp ra tay…
Thất đại thượng tông và Liệt Diệm Cốc đều có Chân Quân đến đây.
Theo quy tắc, bọn họ không được nhúng tay vào trận đấu sông Thương Lan, nhưng Hà Định Viễn xưa nay qua lại thân thiết với Thánh Thiên Cung, bây giờ nhìn thấy con trai của bạn mình chết thảm, làm sao ông ta có thể nhịn được?
“Ầm!”
Trên không trung xuất hiện một người, mặt mày sa sầm, cao to lực lưỡng, mắt như chuông đồng.
Đó chính là cao thủ cảnh giới Xuất Khiếu của Thánh Thiên Cung đã tới đây lần này - Thiên Nộ Chân Quân.
“Thằng nhóc kia, ai cho cậu cái gan dám giết thiên tài của tông tôi!”
Thiên Nộ Chân Quân hét lên, uy nghiêm của Chân Quân mạnh mẽ giáng xuống, giống như núi lớn đổ sụp.
Các tinh anh sông Thương Lan đều biến sắc, người có tu vi kém đã lần lượt tháo chạy, những người tầm trung như Lữ Khinh Mộc miễn cưỡng chống đỡ, sắc mặt trắng bệch.
Chỉ có những thiên tài phái lớn như Lâm Thất Thất, Vấn Thiền đại sư là vẫn có thể đứng yên tại chỗ, nhưng họ cũng cảm nhận được lực áp bức cực lớn.
Trên sân, chỉ có hai người Diệp Thành và Thánh Tử đứng ngạo nghễ, giống như gió mát thổi vào mặt.
“Không phục thì lên đây chịu chết!”
Diệp Thành búng ngón tay, vẻ mặt lạnh lùng.
Khí tức trong cơ thể anh sôi trào mãnh liệt như núi lửa.
Hai tháng nay vết thương khôi phục, cộng với việc lĩnh hội được ý cảnh của sông Thương Lan khiến tu vi Diệp Thành tăng lên đến đỉnh điểm, chỉ cách một lằn ranh giới là phá vỡ chướng ngại Chân Quân, trở lại cảnh giới Xuất Khiếu.
Lúc này Diệp Thành đang cần một cuộc chiến lớn đánh một trận thỏa thích, lấy máu tế cho thời khắc mình trở lại cảnh giới Xuất Khiếu.
“To gan!”
Thiên Nộ Chân Quân quát lớn, ánh chớp màu vàng trong lòng bàn tay lập lòe, sắp sửa đánh Diệp Thành một chưởng tan xương nát thịt.
Vấn Thiền đại sư bỗng lên tiếng: “Chân Quân, trận đấu sông Thương Lan do thế hệ trẻ tuổi chúng tôi tự giải quyết, người ngoài không được nhúng tay vào!”
“Không sai, tên nhóc này quá ngông cuồng, đương nhiên chúng tôi sẽ dạy dỗ hắn.
Người là tôn giả Chân Quân, một khi nhúng tay vào sẽ phá hoại quy tắc”, Hoa Vân Sơn cũng lên tiếng.
“Thế hệ chúng tôi tranh chấp, chúng tôi sẽ tự giải quyết”.
Thánh Tử thản nhiên nói.
Đám người Vấn Thiền đại sư đều là thiên tài phái lớn, là tinh anh tuyệt thế, sao có thể để cho Thiên Nộ Chân Quân ra tay.
Như vậy chẳng phải đồng nghĩa bọn họ không có năng lực, không làm gì được Diệp Thành, cuối cùng phải nhờ tiền bối giải quyết hay sao? Đó là điều bọn họ tuyệt đối không thể chấp nhận.
“Được!”
Ánh sáng trong mắt Thiên Nộ Chân Quân lấp lánh, hơi kiêng dè liếc sang Thánh Tử, cuối cùng quay người rời đi.
Diệp Thành chắp tay sau lưng đứng đó, vẻ mặt tĩnh lặng như mặt hồ yên ả.
Lúc này bất kể là đám người Vấn Thiền đại sư hay Thiên Nộ Chân Quân, Diệp Thành nào để vào trong mắt? Mặc dù anh chưa hồi phục hoàn toàn nhưng cũng đã có bảy thành thực lực, đủ để càn quét tất cả.
“Các người ai chịu chết trước?”
Diệp Thành thản nhiên hỏi.
“Họ Diệp kia, cậu đừng quá ngông cuồng.
Hà Cửu Hằng chỉ có thể tính là áp chót trong chúng tôi mà thôi, trước kia cậu ta sơ ý để bị giết, cậu thật sự nghĩ rằng mình dựa vào thực lực là có thể chèn ép mọi người ở đây sao?”
Hoa Vân Sơn cười nhạt.
Hắn là một trong tam kiếm của Cổ Kiếm Môn, tuy không bằng Mục Tinh Thần có đạo thể tiên thai, nhưng hắn đã khổ tu hơn bốn mươi năm, là người lớn tuổi nhất trong bọn họ, tu vi cũng hùng hậu nhất, lại tinh thông kiếm đạo.
“Thế à, không ngờ giết Mục Tinh Thần và Từ An Dân rồi mà còn có thể nhìn thấy người của Cổ Kiếm Môn.
Các người đúng là giống như con gián vậy, giết mãi không hết, chỗ nào cũng thấy”.
Diệp Thành hờ hững trả lời.
Anh vừa dứt lời, bầu không khí lập tức giảm xuống âm độ, Hoa Vân Sơn dữ tợn nói: “Cậu có ý gì?”
“Vậy cũng không hiểu à?”
Diệp Thành cười nhạo, khinh thường nói: “Vậy tôi sẽ dùng cách nói mà kẻ ngốc cũng hiểu được nói lại cho các người nghe một lần.
Người diệt vương tộc Nam Ly là tôi, người giết những kẻ thuộc thế hệ trẻ của tông môn Thượng cổ các người cũng là tôi.
Hôm nay tôi đến đây là để phá rối nơi này!”
“Tôi muốn cho các người biết, thân phận địa vị mà các người nghĩ là cao tận mây xanh đó chẳng là gì cả.
Sức mạnh mà các người ỷ vào cũng không có ưu thế gì đáng nói.
Các người… chẳng qua chỉ là một đám sâu kiến mà thôi!”
“Nhãi ranh ngông cuồng!”
Hoa Vân Sơn tạo kiếm quyết, dẫn kiếm rời vỏ.
Từng đường vân trên Tùng Văn Cổ Kiếm sau lưng hắn giống như cây tùng cổ cao vút, hóa thành ráng mây vàng.
Phi kiếm vừa bay ra, trên không trung lóe lên từng mảng sáng, trải dài trăm mét.
Kiếm pháp của Hoa Vân Sơn cổ sơ đầy khí thế, ổn trọng vững chắc, từng bước thận trọng, hoàn toàn không cho Diệp Thành cơ hội, dự định dùng tu vi áp chế Diệp Thành.
“Hoa Vân Sơn không hổ danh cao thủ chỉ dựa vào kiếm pháp là có thể xếp vào hàng ngũ một trong tam kiếm.
Chỉ riêng kiếm pháp Lạc Hà này đã chứa đựng vài phần tinh túy của Vấn Kiếm lão tổ.
Dù Mục Tinh Thần là đạo thể tiên thai nhưng trình độ kiếm pháp vẫn thua Hoa Vân Sơn một bậc”.
Thánh Tử thản nhiên nhận xét.
Mọi người lập tức rùng mình.
Mục Tinh Thần là thân thích của Vấn Kiếm lão tổ, Thánh Tử lại nói kiếm pháp của anh ta không bằng Hoa Vân Sơn, có thể thấy trình độ kiếm thuật của Hoa Vân Sơn cao đến mức nào! Nhiều người thầm cảm thấy Diệp Thành không thể sánh bằng.
Nhất là Lâm Cửu Nhi, trước kia cô ấy còn vô cùng hứng thú xem Diệp Thành thể hiện uy lực thần kỳ, nhưng bây giờ thấy kiếm khí của Hoa Vân Sơn tung hoành giống như Thái Sơn đè xuống thì lại cảm thấy lo lắng.
Lúc này, Tiết Mộng Ngưng lại bình tĩnh an ủi: “Yên tâm, kiếm pháp của của anh ta thua Nam Ly Vương không biết bao nhiêu lần”.
“Trận chiến này Diệp tiền bối thắng chắc!”
“Vù vù vù!”
Từng luồng sáng vàng hội tụ thành kiếm khí như núi giữa không trung.
Hoa Vân Sơn lại lấy khí tụ núi, ngưng tụ kiếm khí thành một ngọn núi, định ném núi tới tấn công.
Kiếm thuật này khiến người ta phải khen tuyệt.
Mặc dù hắn chưa đạt tới Tiểu Chân Quân, nhưng dựa vào thực lực này đã có thể xem thường tất cả người ở đây, tu luyện ở cảnh giới Kim Đan đạt trình độ rất cao.
“Nếu bây giờ anh nhận thua thì tôi có thể giữ cho anh một mạng”.
Lâm Thất Thất lạnh lùng lên tiếng.
Cô ta là đại sư tỷ của Huyền Cơ Môn, được môn chủ Huyền Cơ Môn yêu quý.
Nếu cô ta khăng khăng muốn bảo vệ thì ngay cả nhà họ Hà ở Lôi Lang cũng phải kiêng kị ba phần.
Ánh mắt mọi người lóe sáng, biết Lâm Thất Thất có lòng quý người tài.
Diệp Thành có thể giết chết Hà Cửu Hằng, bất luận có phải là đánh lén hay không thì thực lực của anh cũng sánh ngang với các thiên tài.
Với thiên phú này mà dẫn vào môn phái lớn thì tương lai chắc chắn sẽ trở thành Chân Quân.
Huống hồ anh còn là Đan Vương vạn năm hiếm gặp.
Người chết cũng đã chết, người sống chung quy cũng phải nghĩ cho mình.
Dù là thất đại huyền môn cũng sẽ thèm khát một vị Đan Vương..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...