Ở Thần Đan Môn những ngày qua, Diệp Thành cũng coi như biết được Đan Vương là ai.
Ông ta có thể xem là người đứng đầu đan đạo trong tông môn Thượng cổ, thậm chí là trên khắp Hoa Hạ, nghe đồn đã bước vào cấp bậc tiên đan sư.
Đan thuật xuất quỷ nhập thần, có năng lực quỷ thần khó dò.
Nghe nói ngay cả chưởng môn của thất đại huyền môn cũng kính nhường Đan Vương ba phần, là nhân vật quan trọng nhất của cả Thần Đan Môn, môn chủ ở trước mặt ông ta cũng hành lễ vãn bối.
Hác Tư Văn trở thành đệ tử của nhân vật lớn như vậy thì tiền đồ vô hạn.
Nhưng những chuyện này không liên quan gì mấy đến Diệp Thành.
Nửa tháng nay, anh ở cả ngày trong Đan Kinh Các, suốt ngày xem các loại sách ảnh, dược điển.
Cuối cùng, sau khi xem xong mấy nghìn vạn cuốn dược điển, có thể nói Diệp Thành đã hiểu rõ về các ghi chép thiên tài địa bảo khắp mọi nơi như lòng bàn tay.
“Đã dò la tin tức về linh dược đỉnh cấp xong, tiếp theo nên rời khỏi Thần Đan Môn thôi.
Nhưng trước khi đi vẫn còn không ít thứ tốt đang đợi mình đi lấy!”
Mắt Diệp Thành lóe sáng, ánh sáng trong mắt anh chỉ có thể dùng một câu “không mang ý tốt” để hình dung.
Trong tháp đá trang nghiêm xưa cổ, bầu không khí thiêng liêng, Diệp Thành mặc áo màu xanh thong thả bước đi.
Nơi ngực anh đeo hai ngôi sao, đại diện cho Diệp Thành là đan sư cấp hai của Thần Đan Môn, một vị đại sư luyện đan địa vị cao quý.
Không ít học đồ, đan sư cấp một đi ngang qua, nhìn thấy Diệp Thành đều cất tiếng chào hỏi.
Có không ít nữ đan sư trẻ tuổi nhìn thấy dáng vẻ tuấn tú, tóc xanh tung bay của Diệp Thành đều đỏ bừng mặt.
Diệp Thành cũng mỉm cười gật đầu đáp lại.
Trong Thần Đan Môn đã hội tụ các đại sư đỉnh cấp của cả thành phố Thần Đan, thậm chí là cả tông môn Thượng cổ, đừng nói là đại sư, mà ngay cả tông sư cũng có không ít.
Thế nhưng đa số người cấp cao đều ẩn cư tu luyện trong tháp đan, phòng đan, không thì đi ngao du khắp các thành, thu thập linh dược, rèn luyện đan thuật.
Đan sư cấp hai trẻ tuổi lại tuấn tú như Diệp Thành đã ít lại càng ít.
Sau khi đi qua mấy khúc cua, Diệp Thành vào khu học đồ thì nhìn thấy một nhóm các cô gái mười mấy tuổi mặc áo luyện đan màu đen, ôm sách luyện đan đi đến.
Các cô gái nhìn thấy Diệp Thành thì bàn tán xôn xao.
“Là Diệp Đan sư của Giám Dược Viện kìa”.
“Nghe nói anh ấy rất giỏi, trẻ tuổi mà đã trở thành đại sư luyện đan.
Tiếc là anh ấy đã thua Tiểu đan vương Hác Tư Văn ở cuộc thi của Thần Đan Môn, nếu không thì đã trở thành đệ tử cuối cùng của Đan Vương rồi đấy”.
“Mình cũng có nghe nói chuyện này”.
Có cô gái nhỏ còn đẩy một người trong số họ lên: “Linh Linh, anh Thành đến tìm cậu này”.
Cô bé Linh Linh cũng ở trong nhóm học đồ đó, nhìn thấy Diệp Thành thì cười tươi như hoa.
Dưới ánh mắt ngưỡng mộ của các bạn ở xung quanh, cô bé ôm sách chạy ào đến trước mặt Diệp Thành, chớp mắt nói:
“Anh Thành, hôm nay anh cũng đến Đan Kinh Các đọc sách à? Linh Linh có thể đi cùng anh”.
Cô bé nói xong thì giương mắt đầy chờ mong.
“Hôm nay anh không đi nữa, sách nên đọc anh đều đã đọc xong rồi.
Lần này anh đi dạo chơi thành phố Thần Đan một vòng, tìm nơi nào có món ngon ăn một bữa”, Diệp Thành xoa đầu cô bé, mỉm cười.
Linh Linh nhờ vào thiên phú không tệ nên được tuyển chọn vào Thần Đan Môn qua cuộc thi, trở thành đệ tử của một vị đan sư cấp ba.
Ông lão áo xám vô cùng vui vẻ rời đi, trước khi đi còn gửi gắm Linh Linh cho Diệp Thành.
Hiện nay, Diệp Thành cũng sắp rời khỏi Thần Đan Môn bắt đầu kế hoạch của mình, đương nhiên phải nói với Linh Linh một tiếng.
“Vâng ạ!”
Linh Linh cười đến mức mắt híp thành một đường, giống như một chú hamster đáng yêu.
Tiếp đó, sau khi Linh Linh chào tạm biệt các bạn học, Diệp Thành dẫn cô đi dạo một vòng thành phố Thần Đan to lớn, tìm một quán ăn lâu đời ăn một bữa no nê, đến mức bụng cô bé căng tròn.
Cuối cùng, Diệp Thành đưa Linh Linh về, nói với cô rằng mình phải ra ngoài du lịch một chuyến.
Mặc dù Linh Linh không nỡ nhưng cũng không nghĩ quá nhiều.
Ngày hôm sau.
Diệp Thành ra khỏi Giám Dược Viện, đi về phía đỉnh tháp.
Từ tầng năm mươi trở lên của tháp đá là nơi của hội trưởng lão, cấm nhân viên bình thường ra vào.
Diệp Thành đến nơi này thì bị hai thủ vệ Kim Đan ở cửa ngăn lại.
Anh đang nhíu mày chuẩn bị giải thích thì một giọng nói trong trẻo vang lên.
“Ồ, Diệp Đan sư, sao anh lại lên đây vậy? Có chuyện gì sao?”
Diệp Thành quay đầu lại thì thấy Lữ Khinh Vũ khí chất linh hoạt đang tươi cười đứng đó, cô ta mặc áo khoác luyện đan màu trắng, dáng người thướt tha, sáng tỏ như trăng.
Đứng sóng vai bên cạnh cô ta là Tiểu đan vương Hác Tư Văn đã lâu không gặp.
Nửa tháng không gặp, khí tức của Hác Tư Văn trở nên trầm ổn hơn, trong đôi mắt thỉnh thoảng lóe lên ánh sáng sắc bén như kiếm, đồng nghĩa thần niệm của hắn mạnh đến cực điểm.
Khi hắn nhìn thấy Diệp Thành, trong mắt không hề dao động, giống như nhìn thấy người xa lạ.
Quả thật bây giờ, trong mắt của đệ tử Đan Vương thì một đan sư cấp hai tính là gì?
“Tôi muốn tìm môn chủ bàn một cuộc giao dịch với ông ta”.
Diệp Thành bình tĩnh đáp.
Lần này anh đến đây quả thật là có ý định giao dịch.
Trong Thần Đan Môn tất nhiên có nhiều tiên dược mà Diệp Thành cần, nhưng Diệp Thành không phải hạng người lừa gạt chiếm đoạt.
Nếu có thể giao dịch trong hòa bình thì cần gì phải ra tay cướp đoạt? Còn thứ mà Diệp Thành có thể cho Thần Đan Môn lại có giá trị vượt xa tiên dược.
Ví dụ như phương pháp luyện đan tuyệt thế, sách luyện đan vô thượng, phương pháp luyện đan mới mẻ…
Nghe Diệp Thành nói vậy, Hác Tư Văn hơi ngạc nhiên liếc nhìn anh, nhưng trong mắt lại có vẻ khinh thường nhiều hơn.
Môn chủ Thần Đan Môn có địa vị rất cao, chỉ thấp hơn Đan Vương, là người đứng đầu các trưởng lão.
Diệp Thành chỉ là một đan sư cấp hai mà mở miệng đòi giao dịch với môn chủ, đúng là không biết trời cao đất dày.
Lữ Khinh Vũ lại khẽ nhíu mày: “Thế à, môn chủ đang tiếp khách quý, hay là anh đi cùng chúng tôi, xem môn chủ có thể dành chút thời gian gặp anh không”.
“Được”.
Diệp Thành không hề khách sáo, gật đầu đồng ý.
Thái độ như lẽ đương nhiên này khiến Hác Tư Văn càng thêm bất mãn.
Ba người cùng đi lên, dọc đường gặp được rất nhiều đan sư cấp ba, thậm chí là vài vị trưởng lão vội vàng lướt qua.
Trong Thần Đan Môn, tông sư luyện đan e là có đến mấy chục người, mỗi một vị tông sư đều có địa vị ngang bằng với chưởng môn một tông.
Từ đó có thể thấy nội tình của Thần Đan Môn sâu dày nhường nào, môn chủ của Thần Đan Môn lại tôn quý đến mức nào.
“Lần này là một vị khách cực kỳ tôn quý đến xin thuốc, môn chủ không dám chậm trễ nên đã đích thân ra mặt”.
Lữ Khinh Vũ vừa đi vừa tốt bụng giải thích.
“Ừ”.
Diệp Thành thờ ơ gật đầu.
Rõ ràng Lữ Khinh Vũ đang nhắc nhở anh đừng sơ ý đắc tội khách, đến môn chủ cũng phải coi trọng người ta.
“Người đó là Đường Đoạn Lãng, cậu chủ của nhà họ Đường.
Anh ta là một trong số ít người có tư chất cao nhất thuộc thế hệ trẻ tuổi của nhà họ Đường, chưa đến một trăm tuổi đã đạt đến Kim Đan trung kỳ, luyện đan cũng là thượng phẩm.
Anh trai anh ta là Đường Cửu Dương, cậu nhất định đã nghe qua, đó là nhân vật không thua kém gì thiên tài của thất đại huyền môn”.
Hác Tư Văn cũng lên tiếng, dùng giọng điệu dặn dò nhắc nhở anh.
“Đến đó thì đừng nói gì, đứng im nghe là được.
Đường Đoạn Lãng địa vị cao quý, tính tình kiêu ngạo, nếu xung đột với anh ta thì môn chủ cũng không bảo vệ được cậu!”
“Ồ”.
Lần này Diệp Thành chỉ khẽ “ồ” một tiếng.
Loại thái độ thờ ơ này khiến Hác Tư Văn càng tỏ ra không vui.
Lữ Khinh Vũ cũng ngạc nhiên.
Nhà họ Đường ở Ngự Long có danh tiếng lẫy lừng thế nào.
Đó là thế gia hạng nhất chân chính, là thế lực đỉnh cấp đứng ngang hàng với các tông môn như Thần Lôi Sơn, Liệt Diệm Cốc.
Đường Đoạn Lãng là một trong những con cháu kiệt xuất nhất thế hệ này của nhà họ Đường.
Diệp Thành nghe thấy nhưng lại không hề để tâm? Rốt cuộc là anh ta ngu ngốc hay là không biết sợ?
- ------------------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...