Tiên Đế Trùng Sinh


“Thẩm Hàn Lâm!”

Đặng Nhã vừa nghe thấy thế thì hoảng hốt, định tiến lên nói đỡ gì đó nhưng lại bị Diệp Thành giơ tay ngăn lại.


Anh hứng thứ nhìn Thẩm Hàn Lâm, thản nhiên hỏi: “Nếu vậy, hành động vừa rồi của cậu là bởi vì sao?”

“Bởi vì tôi không thể chọc đến anh!”, Thẩm Hàn Lâm cười khổ: “Nhà họ Thẩm phải dựa vào anh, dù tôi không sợ anh nhưng cũng phải nghĩ cho tương lai của nhà họ Thẩm, vì tôi đã....
trưởng thành!”

“Ha ha ha!”

Khi tim Đặng Nhã đập như sấm, cho rằng Diệp Thành sắp trở mặt, anh lại đột nhiên ngửa mặt lên cười to.


“Tốt, tốt cho một Thẩm Hàn Lâm! Hay cho cậu ba nhà họ Thẩm! Dù ngày xưa cậu văn dốt võ nát nhưng chỉ dựa vào hành động cậu dám nói thật trước mặt tôi thì đã giỏi hơn nhiều người rồi”.


Nói xong, Diệp Thành đi tới bên cửa sổ, thờ ơ nói: “Tôi sắp làm một chuyện lớn, không biết cậu có dám tham gia không?”

Thẩm Hàn Lâm ngẩng đầu, nhìn bóng lưng Diệp Thành, lúc này ánh mặt trời đột nhiên chiếu vào từ cửa sổ, bóng lưng tỏa ra hào quang vạn trượng khiến người ta không dám nhìn thẳng.


Thẩm Hàn Lâm cắn chặt răng nói: “Được!”


Diệp Thành quay đầu, có vẻ anh hơi bất ngờ: “Cậu không hỏi tôi muốn làm gì mà đã gật đầu rồi sao?”

Thẩm Hàn Lâm trầm giọng nói: “Nếu đã cá cược thì phải đánh liều, kết quả của việc lo trước lo sau thường là không chiếm được gì.
Huống chi...
với thân phận Diệp Tiên sư, chẳng lẽ anh lại lừa loại tép riu như tôi”.


Diệp Thành nhíu mày: “Đã vậy thì tôi sẽ không khiến cậu hối hận.
Giang Thành này chỉ là một cục đá nhỏ bé, cuối cùng sẽ có một ngày, cả tinh vũ này đều sẽ nằm trong bàn tay tôi!”

Khi Diệp Thành nói lời này, trong bàn tay có muôn vàn ngôi sao, Đặng Nhã và Thẩm Hàn Lâm xem tới mê mẩn, không kiềm lòng được mà cúi đầu, tỏ vẻ mình thần phục.


Sau khi Diệp Thành về phòng, cả hai mới dám ngẩng đầu, Đặng Nhã thở phào nhẹ nhõm, Thẩm Hàn Lâm cười khổ: “Tham vọng của Diệp Tiên sư này lớn thật, xem ra không lâu sau, Giang Thành này sẽ bị anh ta giẫm dưới chân!”

“Nam tử hán cũng chỉ như vậy”, Thẩm Hàn Lâm nhìn theo bóng lưng Diệp Thành, tâm trí khát vọng, nhớ lại ra những hành vi cử chỉ ngày xưa của mình thì không khỏi mắng hơn hai mươi năm sống trên đời đều vô ích...


Hành trình ở Lương Châu không kéo dài quá lâu, dù là cậu ba Thẩm hay cô cả nhà họ Đặng, ai cũng có nỗi băn khoăn, chỉ có Tiết Bách Hợp và Trương Nhân bất ngờ được ở trong biệt thự xa hoa là vui mừng.


Rất nhanh, đoàn người đã trở lại công ty, sau khi đàm phán thành công, danh tiếng của Tiết Bách Hợp dâng cao, xem ra cô ta cũng sắp được lên chức phó giám đốc rồi.


Nhưng đúng vào lúc này, Diệp Thành bỗng nhận được điện thoại từ Thẩm Minh Nhan.


“Cái gì? Không cần tôi làm bảo vệ nữa à?”, Diệp Thành nhíu mày, trong mắt có tia khí thế không giận mà oai, tuy ở bên kia điện thoại, Thẩm Minh Nhan không nhìn thấy sắc mặt của Diệp Thành nhưng cô vẫn sợ, giọng nói cũng run rẩy.


“Thôi, xem tình hình cụ thể rồi nói sau!”

Đương nhiên Diệp Thành biết Thẩm Minh Nhan không dám, cũng không có tư cách quyết định việc này, người có quyền đó chính là Từ Đạc của nhà họ Từ.


“Được, tôi lập tức lái xe tới đón anh!”, Thẩm Minh Nhan nhẹ giọng đáp rồi nhanh chóng cúp điện thoại, dáng vẻ vội vàng xuống lầu lái xe.


Diệp Thành đi vào văn phòng của trưởng phòng, nhìn Tiết Bách Hợp nói: “Tôi phải đi!”

Tiết Bách Hợp vốn đang mỉm cười lập tức ngẩn ra, vẻ mặt khó mà tin nổi, cô ta đứng bật dậy: “Anh muốn đi đâu?”

Diệp Thành bình tĩnh đáp: “Nhiệm vụ của tôi đã xong, kế tiếp sẽ có người khác tới bảo vệ cô”.



“Vì sao!”, Tiết Bách Hợp kích động hét lên: “Vì sao bỗng dưng đổi người? Có phải bố của tôi lại đang giở trò không!”

Thái độ Diệp Thành vẫn bình thản, thậm chí là hơi lạnh nhạt, anh lạnh lùng nói: “Không phải, do nhiệm vụ tôi đã xong mà thôi!”

“Nhiệm vụ, nhiệm vụ, lại là nhiệm vụ!”, Tiết Bách Hợp bất dậy, trong mắt rưng rưng: “Anh không có chút tình cảm nào với tôi sao? Tôi đối với anh, tôi...”

Câu nói kế tiếp vẫn không thể nói nên lời, Diệp Thành cũng không định nghe thêm, anh đóng cửa, rời đi.


Khi anh đóng cửa, sau lưng truyền ra tiếng khóc thê lương của Tiết Bách Hợp.
.


||||| Truyện đề cử: Chàng Rể Quyền Thế |||||

“Diệp Thành, tôi hận anh!”

Lòng anh vẫn bình lặng như nước giếng, so với Bạch Vi tiên tử đời trước vì yêu sinh hận, cuối cùng chết trong tay anh, Tiết Bách Hợp còn kém nhiều lắm.


Diệp Thành chỉ lạnh nhạt dặn dò Trương Nhân: “Sau này nhớ chăm sóc cô ấy!”

Vừa dứt lời, anh chẳng hề thu dọn đồ mà đã xuống lầu, Tiết Bách Hợp trốn trong văn phòng, nhìn xuống từ cửa sổ, khi thấy Diệp Thành lên xe của người phụ nữ khác thì ấm ức chảy nước mắt ròng ròng...


Rất nhanh, Diệp Thành lại tới khu biệt thự nhà họ Thẩm, không ngoài dự đoán, người đắc ý trong phòng đúng là Từ Đạc, Thẩm Thiên Minh và Nhập Hý đang ngồi hai bên sofa, không nói lời nào.


Trừ những điều đó, bên cạnh Từ Đạc còn có một người đàn ông mặc áo Tôn Trung Sơn, trông khoảng ba, bốn mươi tuổi, hai mắt mang theo tia sáng.


Thấy Diệp Thành tới, Từ Đạc dùng ánh mắt kiêu căng nhìn anh, khóe môi cười lạnh, ác ý nói: “Ông Phong, người này chính là người bảo vệ trước đó của Tiết Bách Hợp!”


Người đàn ông kia liếc một cái, lắc đầu hừ lạnh: “Không ra gì, tôi cứ tưởng nhà họ Thẩm tệ lắm cũng đề cử một người đến từ thế gia cổ võ, không ngờ là loại này".


“Ồ?”, Diệp Thành nhíu mày, lạnh nhạt nói: “Ông thì là thứ gì, xứng đánh giá tôi sao?”

Ông Phong này khinh thường hừ lạnh, gần như là dùng lỗ mũi nhìn người: “Tôi là tả hộ pháp của Dật Tiên các, tên là Phong Thanh Hàn, người ta gọi là Vô Song Kiếm Thánh.
Chẳng những là đại sư võ đạo mà còn tinh thông hơn mười loại pháp thuật, sao, có đủ tư cách đánh giá cậu chưa?”

Diệp Thành cười lạnh, mở miệng quát: “Tôi còn tưởng là vị thần tiên nào, hóa là là thứ vô dụng không phải ma đạo cũng không phải võ đạo, ngay cả Thánh Vực còn chưa tới mà dám sủa bậy trước mặt tôi?”

Trước đó, trong cuộc đối thoại ngắn ngủi với Quách Văn Hưng, Diệp Thành biết dù là võ đạo hay pháp thuật, tu luyện tới cao nhất thì có thể nhập Thánh, đạt tới Thánh Vực trong truyền thuyết.


Nhưng trên địa cầu này, Thánh Vực được tung hô rất kỳ diệu, trên thực tế, Diệp Thành thấy cũng chỉ là cảnh giới Tu Thể mà thôi.
Trong tinh vũ mênh mông, những ai chưa kết Nguyên Anh đều không dám nói mình là cao thủ, nhưng giờ Phong Thanh Hàn còn chưa tới cảnh giới Tu Thể mà dám xưng là Kiếm Thánh Vô Song, đúng là làm người ta cười rụng răng.


Phong Thanh Hàn nghe thế thì tức giận, nỗi đau đời này của ông ta là khó đặt chân vào Thánh Vực, vì thế mà ông ta luôn khá thiệt thòi khi ở trong môn phái.
Chưởng môn và các trưởng lão trong tông môn thì chưa tính, hôm nay lại có một thằng nhóc chết tiệt đụng vào chỗ đau của ông ta sao?

- ------------------


.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui