“Ông dễ dàng để người ta dẫn cháu gái mình đi như thế à?” Diệp Thành hừ lạnh một tiếng, nhất thời nhiệt độ của cả đình viện đều hạ xuống.
“Tiên sư thứ tội”.
Sắc mặt Thẩm Thiên Minh liền biến đổi, sợ hãi quỳ xuống.
Thẩm Hàn Lâm cũng cười khổ, nói: “Chúng tôi cũng là bất đắc dĩ mà thôi.
Lúc đó anh mất tích đã lâu, người ta đồn là anh đã chết rồi.
Vừa đúng lúc có kẻ thù của nhà họ Thẩm tu thành Tông sư đến tận nhà báo thù, nhà họ Thẩm chúng tôi căn bản không thể phản kháng.
Kết quả là người phụ nữ đó xuất hiện, chỉ lộ ra một tia khí tức đã dọa sợ kẻ thù dó.
Bà ta đồng ý bảo vệ nhà họ Thẩm, Minh Nhan mới quyết định đi cùng bà ta”.
“Bạch Vân Quan, một trong thất đại huyền môn chứ gì”.
Diệp Thành híp mắt lại, để lộ ra một tia sát ý sắc bén: “Nếu các người đối tốt với Thẩm Minh Nhan thì cũng thôi, nếu cô ta thiếu đi dù chỉ là một cọng tóc, hừ!”
Nhìn thấy Diệp Thành có ý muốn đứng dậy, Thẩm Thiên Minh hoảng sợ nói: “Tiên sư, tiền bối từ xa tới đây, hãy cho phép nhà họ Thẩm chúng tôi đón tiếp chu đáo.
Đợi Minh Nhan trở về, chúng tôi sẽ nói cho nó biết sự quan tâm của tiền bối giành cho nó”.
Diệp Thành cau mày gật gật đầu: “Cũng được”.
Vẻ mặt Thẩm Thiên Minh liền lộ ra sự vui mừng, phân phó xuống: “Hàn Lâm, cháu mau đi chuẩn bị tiệc rượu, đồng thời phát thiệp mời cho các gia tộc lớn ở ba tỉnh Hoa Đông đến đây.
Đặc biệt là một vài thế lực nhà họ Thẩm chúng ta không đối phó được, càng phải đi mời cho bằng được”.
Diệp Thành ở bên cạnh im lặng không nói.
Anh biết suy nghĩ của nhà họ Thẩm, họ muốn mượn uy danh của anh để uy hiếp đám người ở Hoa Đông.
Chỉ là anh đã đồng ý bảo vệ cho nhà họ Thẩm bọn họ, bây giờ lời hứa chưa hoàn thành được, tất nhiên cảm thấy có một chút tội lỗi trong lòng.
Nhà họ Thẩm ở Giang Thành là một gia tộc có tiếng tăm lớn của Hoa Đông, nắm giữ hơn nửa Hiệp hội thương mại liên hiệp Hoa Đông, cho dù Diệp Thành hai năm nay không có ở đây thì vẫn thịnh vượng quyền lực như cũ.
Chỉ là sau khi Thẩm Minh Nhan mất tích, rất nhiều người đều nghi ngờ, nhà họ Thẩm và Diệp Thành rốt cuộc là còn có quan hệ với nhau nữa hay không.
Thế nên Thẩm Thiên Minh mới muốn tổ chức bữa tiệc này để thông bao cho mọi người ở ba tỉnh Hoa Đông biết rằng, huyền thoại đương thời vẫn là vị thần hộ mệnh của nhà họ Thẩm.
Không lâu sau, mặt trời đã xuống núi, bữa tiệc đã chuẩn bị bắt đầu.
Tuy rằng thư mời được gửi đi khá vội vàng, nhưng nhà họ Thẩm không hổ là nhà họ Thẩm, cửa trang viên nhanh chóng chật ních người, người đến đông nghịt.
Mọi người lái các loại xe sang trọng đắt tiền đến nhanh chóng lấp đầy bãi đỗ xe.
“Cậu chủ Tôn, anh cũng đến tham gia bữa tiệc này à”.
“Đúng thế, nhà họ Thẩm này không biết giở trò gì, buổi chiều mới phát thiệp mời, nói là có nhân vật lớn đến đây.
Tôi phải từ chối mấy tiệc rượu, vừa mới chạy qua đây đấy.
Nếu nhà họ Thẩm lừa tôi, sau này quyết không tha cho bọn họ”.
Mỗi người đều có người quen đang xì xào bàn tán xem có chuyện gì xảy ra.
Càng nhiều nhân vật lớn đến, đều là những nhân vật có quyền lực cực lớn, họ muốn tự mình đến nhà xem xem nhà họ Thẩm rốt cuộc đang chơi trò gì.
“Bố, mẹ, mau đi nhanh lên nào.
Đây chính là bữa tiệc của nhà họ Thẩm ở Giang Thành đấy, nhà họ Thẩm hiếm khi mở những bữa tiệc như thế này”.
Một thanh niên cao ráo trông khá đẹp trai tràn đầy sức sống bước ra khỏi chiếc BMW quay đầu thúc giục.
“Đến ngay đây”.
Một chiếc Mercedes Benz dừng lại ngay sau, một cặp vợ chồng từ trong xe bước ra.
Người đàn ông mặc một bộ vest sang trọng, người phụ nữ vô cùng quý phái cao sang, hiển nhiên có gia thế không tầm thường và được giáo dục theo phong cách của gia tộc lớn, tuy rằng đã hơn bốn mươi tuổi rồi nhưng lại giống như một người phụ nữ mới ba mươi tuổi.
“Tuấn Lam này, làm việc đừng có vội vàng hấp tấp như thế, với cái dáng dấp này về sau làm sao tiếp nhận được gia sản của bố con được cơ chứ?”.
Người phụ nữ trung niên quở trách một câu, nhưng mặt bà ta lại liếc nhìn sang một cô gái xinh đẹp vừa bước xuống khỏi xe BMW.
“Bố, mẹ, Tuấn Lam còn trẻ mà, không nên tạo áp lực quá lớn cho anh ấy”.
Cô gái ôm lấy cánh tay của Cố Tuấn Lam và nhẹ nhàng nói.
Người phụ nữ trung niên trợn mắt nói: “Vừa mới kết hôn đã quay ra bênh chồng rồi, người ta thường nói con gái lớn giữ không được mà”.
Người đàn ông trung niên vẫy tay, hào sảng nói: “Thằng nhóc chết tiệt, em đừng lo lắng nữa, thằng bé Tuấn Lam này rất giỏi, chắc chắn có thể quản được gia sản của anh, hai người nên tin tưởng vào nó.
Nhưng mà Tuấn Lam à, bố biết con có sự cương nghị của người có học thức, nhưng ở bữa tiệc của nhà họ Thẩm, đến đây đều là nhân vật lớn giậm chân một cái là có thể làm chấn động Hoa Đông, ai đến đều mạnh hơn bố con rất nhiều.
Chọc phải bọn họ, bố con cũng không bảo vệ nổi con đâu”.
“Chú ý, đừng bao giờ đánh mất lễ tiết”.
“Con đã biết, thưa bố”.
Người đàn ông đẹp trai bước ra từ trong chiếc BMW là Cố Tuấn Lam, chính là một người bạn thân thiết của Diệp Thành, và bạn gái của cậu ta, không, bây giờ Tương Uyển Như đã là vợ của cậu ta rồi.
Lúc này Cố Tuấn Lam đang ở rể tại nhà họ Tương, bố vợ Tưởng Chính Thanh rất hài lòng về cậu ta, chỉ là mẹ vợ vẫn luôn soi mói cậu ta mọi lúc mọi nơi, may mắn Tương Uyển Như cũng một mực nói đỡ cho cậu ta mới khiến cho cậu ta không chịu quá nhiều ấm ức.
Không lâu sau bữa tiệc đã bắt đầu.
Cố Tuấn Lam dẫn theo Tương Uyển Như, tay cầm ly rượu đi loanh quanh khắp nơi, đột nhiên cậu ta bắt gặp một người đang ngồi trong góc đang ăn bít tết, không nhịn được mà hô lên:
“A Thành?”
Tiếng gọi này làm cho Diệp Thành quay đầu lại, phát hiện ra là người bạn thuở nhỏ Cố Tuấn Lam, trên mặt hiện lên nụ cười thật tươi: “Tuấn Lam, chị dâu, đã lâu không gặp”.
“Tôi đã nói là cậu không sao mà, cậu tên nhóc này từ nhỏ đến lớn vận may vô cùng tốt, làm sao xảy ra chuyện gì được cơ chứ”.
Cố Tuấn Lam kích động bước tới đấm cho Diệp Thành một cái thật mạnh.
Diệp Thành cười cười, thu hồi chân khí hộ thể, nếu không xương cốt của Cố Tuấn Lam sẽ bị vỡ nát.
Cố Tuấn Lam hơi ngại ngùng.
“À à, xin chào xin chào”.
Tương Chính Thanh vỗ đầu, chỉ nhìn lướt qua Diệp Thành một cái, lại quay sang nói với Cố Tuấn Lam: “Tuấn Lam, con mau đi với bố, bố giới thiệu cho con các nhân vật lớn ở nhà họ Thẩm, đó chính là người được xếp vào một trong năm người có quyền ở nhà họ Thẩm, chỉ đứng sau ông cụ Thẩm và cậu ba nhà họ Thẩm mà thôi”.
Nói xong, ông ta cũng không quan tâm vẻ mặt choáng váng của Cố Tuấn Lam, kéo cậu ta đi.
Cố Tuấn Lam cũng không còn cách nào, chỉ có thể mỉm cười tỏ ý xin lỗi với Diệp Thành.
Nhìn thấy chồng bị lôi đi, Tương Uyển Như đang muốn nói chuyện nhưng mẹ cô ta - Từ Tĩnh lại lạnh lùng nói: “Có thể tham gia bữa tiệc hội của nhà họ Thẩm, đều là nhân vật lớn nổi danh của ba tỉnh Hoa Đông, không giàu có thì vô cùng quyền lực, không biết cậu Diệp đây làm sao tiến vào được đây vậy?”
“À, tôi và nhà họ Thẩm có giao tình, đến đây thăm một người bạn cũ”.
Diệp Thành lạnh nhạt nói ra một câu, vết dầu trên khóe miệng còn chưa lau sạch.
“Hừ”.
Từ Tĩnh ở bên cạnh hừ lạnh một tiếng, có vẻ khinh thường.
Những nhân vật lớn đều đến trung tâm buổi yến tiệc rồi.
Kẻ như Diệp Thành trốn ở trong góc ăn tiệc buffet, chỉ là một số những người thế hệ sau của các gia tộc, hoặc là có thư mời đến để được gặp gỡ các nhân vật lớn.
Nhưng bà ta lại không biết được rằng Diệp Thành chỉ cảm thấy bữa tiệc này quá phiền phức, cũng không muốn đối phó với một số người nên mới trốn trong góc ăn uống…
- ------------------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...