"Người đã đến đây, trừ khi chưởng môn Cổ Kiếm Môn đến, nếu không Mục Tinh Thần không thể nào xoay chuyển tình thế được".
Sử Dịch Tiến trí tuệ cao thâm, quả quyết nói.
Chỉ có những người có địa vị như ông ta mới biết được sự đáng sợ của Diệp Thành.
Anh là cường giả mạnh mẽ tung hoành khắp thế giới, đâu phải là kẻ ỷ thế Cổ Kiếm Môn mà đến như Mục Tinh Thần có thể sánh bằng.
Nhưng những người trong sơn trang lại không có tầm nhìn sâu rộng như vậy.
Khi Diệp Thành đánh chết Phương Lâm Nham ngay trước mặt mọi người, cả sơn trang đều sôi trào.
Từng đợt tiếng hô kinh ngạc vang lên, ngay cả Mục Tinh Thần cũng không ngồi yên được nữa, nói với sắc mặt tái xanh:
"Hay lắm hay lắm, tôi muốn đi xem xem ai to gan như vậy mà dám không nể mặt Cổ Kiếm Môn này".
Nói xong anh ta đứng bật dậy, tức giận đùng đùng đi ra ngoài.
Người của nhà họ Liễu, nhà họ Tần, nhà họ Từ nhìn nhau, chỉ có thể đi theo.
Mà đám người gia chủ nhà họ Giả lạnh lùng đứng nhìn cũng vỗ đùi, nói:
"Đi thôi, cùng đi luôn! Xem xem rốt cuộc có nhân vật lớn nào tới Yên Kinh mà dám khiêu khích Cổ Kiếm Môn".
Các tên nhà giàu, gia tộc hào môn trong đại sảnh đều đi theo Mục Tinh Thần ra ngoài, đen nghịt một mảnh, khí thế khủng khiếp.
Hứa Lão Thực đi theo bên trái Mục Tinh Thần, còn cô gái xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành kia đi bên phải, đằng sau là các gia chủ thế gia ở Yên Kinh.
Đám người này đã đại diện cho một nửa Yên Kinh, quyền thế che trời.
"Hừ!"
Vừa ra khỏi cửa thấy cảnh tượng trong sân, sắc mặt Mục Tinh Thần liền tối sầm xuống, ánh sáng lạnh lóe lên trong mắt.
Cậu Đường bị giết, đám người Mục Nguyên Đức quỳ dưới đất, Phương Lâm Nham bị một chưởng vỗ thành vụn thịt, điều này gần như là vả thẳng một cái thật mạnh vào mặt Mục Tinh Thần, sao anh ta có thể không tức được.
Cho dù là đám gia chủ nhà họ Giả, nhà họ Tiết nhìn thấy cảnh này cũng kinh ngạc vô cùng.
"Ôi trời, người này ra tay tàn nhẫn quá.
Giết người ngay trước mặt mọi người, định không chết không thôi với Cổ Kiếm Môn đấy à...!Nhưng mà, cậu thanh niên này nhìn quen thế nhỉ, ngồi cạnh cậu ta hình như là Tần Thư Dao của tập đoàn Thương Khung, chẳng lẽ cậu ta là..."
Nghĩ vậy, mấy gia chủ của các gia tộc lớn sắc mặt đều thay đổi, hít sâu một hơi.
Mà Mục Tinh Thần thì nhìn thẳng Diệp Thành, ánh mắt hiện lên sự ngờ vực: "Tại hạ là đệ tử đời thứ năm của Cổ Kiếm Môn - Mục Tinh Thần, không biết các hạ là ai? Có thù oán gì với Cổ Kiếm Môn mà lại ra tay tàn nhẫn như vậy!"
Cậu Đường chết rồi, Mục Tinh Thần không đau lòng, nhưng Phương Lâm Nham là cao thủ mà anh ta không dễ gì mới lôi kéo được, là người xếp trong top 10 ở Cổ Kiếm Môn.
Một cao thủ mạnh thế này chết đi khiến lòng Mục Tinh Thần nhỏ máu.
"Dám đối địch với Cổ Kiếm Môn, chẳng lẽ là người của Tiêu phủ?".
Mục Tinh Thần nghĩ rồi lại nhìn Aokawa Sayuri.
Xuất phát từ cảm nhận sức mạnh của cường giả, anh ta có thể cảm nhận được, Aokawa Sayuri là một cao thủ vô cùng mạnh, hơn nữa cũng là cao thủ Kim Đan như anh ta.
Còn Diệp Thành thì chẳng có chút sức mạnh nào, hệt như người bình thường vậy.
"Việc này, nếu Vấn Kiếm lão tổ của Cổ Kiếm Môn đích thân đến hỏi tôi thì cũng còn tạm được.
Cậu chỉ là một tiểu bối, không đủ tư cách đâu".
Diệp Thành vắt chéo chân, một tay cầm ly rượu, một tay nướng đồ, nói với vẻ không hề để ý.
"To gan, danh hiệu của lão tổ không phải là thứ anh có thể tùy tiện gọi như vậy!", sắc mặt Mục Tinh Thần thay đổi.
Là cao thủ đỉnh cao một tay lập nên Cổ Kiếm Môn, địa vị của Vấn Kiếm lão tổ vô cùng cao quý, tựa như một vị thần của Cổ Kiếm Môn vậy.
Cho dù là người của sáu huyền môn kia khi nhắc đến Vấn Kiếm lão tổ cũng phải cung kính, đây chính là sự tôn trọng đối với cường giả.
"Hay lắm, trẻ tuổi ngôn cuồng, không hiểu phép tắc!"
"Rốt cuộc cậu là ai? Trước mặt thiếu chủ mà dám láo xược như vậy hả!"
"Một thằng nhãi ranh mà thôi, tôi chỉ cần thốt một câu là có thể đuổi cậu ra khỏi Yên Kinh!"
"...."
Những gia chủ thế gia vây quanh Mục Tinh Thần và cả đám người Mục Lăng Phong đều nhao nhao mắng chửi.
Chỉ có người của hai nhà họ Tần và nhà họ Từ là nhìn Diệp Thành như nhìn thấy ma.
"Thiếu chủ, anh ta chính là Diệp Thành".
Lúc này Liễu Nhược Trần mới sực tỉnh, vội vàng nói.
"Diệp Thành...!Diệp Tiên sư?"
Nhưng Liễu Nhược Trần không ngờ, hắn vừa nói như vậy, cả sơn trang liền im như thóc.
Trên ngọn núi chiếu rọi bởi ánh trăng, tuy đèn đuốc sáng trưng nhưng tất cả mọi người như bị dùng phép thuật cấm nói, họ trợn mắt há mồm nhìn chỗ đình hóng mát, cho dù là Mục Tinh Thần cũng lộ vẻ kinh hãi.
Hãy cho nhau lối thoát - tình yêu là sai lầm
Nhưng giờ dưới bao nhiêu con mắt nhìn chằm chằm, anh ta biết rằng mình chỉ cần lùi bước một chút thôi là những thế gia Yên Kinh sau lưng anh ta sẽ làm phản ngay, thế là chắp tay nói:
"Thì ra là Diệp Tiên sư, lão tổ chúng tôi cũng từng nhiều lần khen ngợi Tiên sư.
Trước đây nghe nói Tiên sư có chút mâu thuẫn với nhà họ Liễu, không biết có thể nể mặt Cổ Kiếm Môn chúng tôi mà..."
Anh ta còn chưa nói xong thì Diệp Thành đã phất tay, một luồng ánh kiếm màu xanh bắn xa cả mười mét, nhanh như tia chớp, phi như ngựa bay, gần như phá vỡ tốc độ sóng âm, chém Liễu Nhược Trần thành hai nửa.
Cậu chủ của Yên Kinh này trước khi chết dường như vẫn không ngờ Diệp Thành sẽ nói giết là giết, khuôn mặt vẫn còn vương sự vui mừng.
"Giảng...giảng hòa..."
Mục Tinh Thần còn chưa nói xong nhưng không thể nào nói tiếp được nữa, đôi mắt hiện lên sự giận giữ điên cuồng.
"Cậu là cái thá gì hả? Cho dù là Vấn Kiếm lão tổ ở trước mặt tôi cũng không dám nói thế đâu!"
Diệp Thành búng tay giết người xong thì phủi tay áo, cười khinh thường, hoàn toàn không quan tâm đến sự giận giữ của Mục Tinh Thần.
Các gia chủ thế gia ở Yên Kinh run như cầy sấy, họ lũ lượt cúi đầu không dám ho he câu nào.
Trước hai thế lực đáng sợ là Cổ Kiếm Môn và Diệp Tiên sư, họ chỉ là lũ tép riu, không cẩn thận một chút là sẽ bị nghiền nát.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...