Tiên Đế Trùng Sinh


Từ hôm nay trở đi, Hoa Hạ có hai cao thủ bậc nhất là Diệp Thành và Tiêu Nghĩa Tuyệt tọa trấn, còn có tổ chức thể giới ngầm nào dám mạo phạm cơ chứ?
Nghĩ đến đây, Đường Tuấn Nghị hưng phấn đến ngây ngẩn cả người, ngay trong lúc ông ấy còn đang vui vẻ, đang định nói thêm thì đột nhiên Diệp Thành ở đối diện hừ lạnh nói:
“Joyce, ai cho phép ông đi chứ?”
Hắc Y Đại giáo chủ này hai lần tập kích anh, lúc này lại muốn bình yên rời đi, lẽ nào cảm thấy anh dễ bắt nạt ư?
Nghe được lời này, vẻ mặt của Joyce vô cùng khó coi, ông ta vốn dĩ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này nên vẫn luôn cung kính thành thật cúi đầu đi ra ngoài, nhưng lúc này lại điên cuồng cười lên: “Làm sao thế Diệp Thành, cậu muốn giết tôi?”
Diệp Thành hừ lạnh nói: “Giết ông chỉ cần một cái phất tay mà thôi, cho dù tôi muốn giết ông, ông có thể phản kháng được hay sao?”
Joyce run rẩy cả người, nhưng ông ta lại đột nhiên cười lớn vui vẻ nói: “Diệp Thành à Diệp Thành, cậu quá sơ ý rồi, cậu cảm thấy mình thắng chắc rồi? Cậu cảm thấy cậu có thể sống được? Ha ha ha ha ha…”
Ông ta vừa nói xong đột nhiên nghẹo đầu sang một bên ngã xuống đất, có thể nói thương tích của Joyce không hề ảnh hưởng đến tính mạng, nhưng khi ông ta ngã xuống rõ ràng đã hoàn toàn tắt thở.


Đương nhiên, nếu chỉ là không có hơi thở giả chết để lừa gạt thì Diệp Thành cũng biết vài cách, nhưng lúc thần niệm của anh quét qua lại phát hiện thần hồn của đối phương hoàn toàn tan biến, sắc mặt đột nhiên thay đổi.


“Làm sao thế?”
Đường Tuấn Nghị đang không rõ có chuyện gì xảy ra, ở bên ngoài vách núi vang lên những tiếng la hét và oán thán vang lên khắp nơi.


“Lâm Hải Tuyết Nguyên phủ đầy băng giá này còn có ai khác có thể xông vào được cơ chứ?”
Đường Tuấn Nghị cảm thấy vô cùng kỳ lạ, lại nhìn thấy Diệp Thành nghiêm nghị đứng lên, vẻ mặt nghiêm trọng hơn rất nhiều so với nhìn thấy Joyce và những người khác, khiến cho Đường Tuấn Nghị có dự cảm không lành.



“Kẻ địch nào mà có thể khiến cho Diệp Tiên sư tung hoành vô địch phải dè chừng đến thế chứ?”
Khi trong lòng Đường Tuấn Nghị đang lo lắng không dứt thì ông ấy lại nhìn thấy đám cường giả Thần Cảnh đã rời khỏi khe núi bây giờ lại quay về.


Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, bọn họ ai cũng bị thương, trên vai và ngực xuất hiện những vết xước sâu, những vết xước đó nhìn qua thì hơi nông nhưng lại có những vết máu kỳ dị, nhìn qua thì giống như bị một cô gái cào bị thương vậy.


Điều khiến cho Đường Tuấn Nghị sợ hãi chính là rốt cuộc là ai lại có thể làm bị thương đám cường giả Thần Cảnh mạnh mẽ này cơ chứ?
“Lão ta đến rồi”.


Diệp Thành híp mắt nhìn, khẽ thở dài.


Lúc này đám cường giả lui về phía Diệp Thành tất cả đều hoảng sợ quỳ xuống dưới chân Diệp Thành kêu lên: “Diệp Tiên sư, xin, xin hãy cứu chúng tôi với!”
Vẻ mặt Đường Tuấn Nghị đột nhiên thay đổi, kinh ngạc nói: “Khiến, khiến cho tất cả cường giả Thần Cảnh sợ hãi đến như thế, lẽ nào là, Huyết…”
Ông ấy còn chưa nói xong liền cảm thấy một luồng khí nồng nặc mùi máu xộc thẳng vào trong mũi, đều khiến cho người ta cảm thấy ghê tởm, nhưng mùi này lại khiến cho ông ấy vừa ngửi lại thấy vô cùng thơm giống như mùi rượu, thậm chí có cảm giác đang thưởng thức thứ rượu vô cùng tuyệt vời.



Những cường giả Thần Cảnh khác cũng không khá hơn là bao, hai mắt đỏ bừng, nhưng có một số cường giả đỉnh cấp miễn cưỡng còn có thể khống chế bản thân mình, cả người run lên, trên mặt lộ ra sự kinh hãi tột độ.


Nhưng ngay lúc này, Diệp Thành đột nhiên hét lên: “Hoa Hạ Diệp Thành, bái kiến thủ lĩnh Huyết Minh!”
Tiếng gầm này giống như tiếng nổ của sấm sét, dường như có một con sư tử La Hán giận dữ gầm lên, đánh thức tất cả mọi người khỏi trạng thái bất ổn, nhanh chóng tỉnh táo lại.


“Quả, quả nhiên là Huyết Ma lão tổ!”
Vẻ mặt của bọn họ so với lúc vừa mới gặp Diệp Thành càng tệ hơn, bọn họ nhanh chóng lùi ngược về phía sau, chỉ muốn mọc thêm hai cái chân, chạy còn nhanh hơn bất kì ai.


Nhưng Huyết Ma chỉ đứng đó, duỗi tay vẫy nhẹ một cái.


Trong một khoảng thời gian ngắn, vẻ mặt của đám người đó như đông cứng lại, sau đó chầm chậm tan rã, máu thịt và xương cốt đều bị tách ra sạch sẽ, không có một chút lãng phí nào, máu trên bầu trời tạo thành một vòng xoáy, Huyết khí êm dịu không ngừng ngưng tụ lại, cuối cùng biến thành một quả cầu máu màu đỏ tươi.



Dáng vẻ của Huyết Ma thực sự vượt qua dự đoán của Đường Tuấn Nghị, lão ta nhìn qua chỉ là một thanh niên tuấn mỹ mới hơn hai mươi tuổi, mái tóc vàng kim ánh lên vô cùng rực rỡ, nếu không phải chiếc răng nanh dài hơn người thường một chút thì Đường Tuấn Nghị sẽ cảm thấy đây là một người thanh niên vô cùng đẹp trai phong độ và có khí chất của một quý tộc.


Đến cấp bậc này của Huyết Ma, ngoại hình không hề quan trọng nữa, nếu lão ta thích thậm chí còn có thể biến thành một cô gái.


Trong tay Huyết Ma đang cầm một quả cây tạo thành từ máu, từ từ nhấm nháp từng miếng một, Diệp Thành cũng không nói gì cả, cứ nhìn chằm chằm vào lão ta…
Qua mấy phút sau, Huyết Ma mới lấy ra một chiếc khăn tay màu trắng lau đi vết máu còn vương trên khóe miệng, cười cười: “Diệp Tiên sư chê cười rồi, ta ngủ say quá lâu rồi, vừa mới thức giấc, có chút đói bụng, phải ăn chút gì đó mới có sức để nói chuyện với cậu”.


Diệp Thành lạnh lùng nói: “Không sao, dù sao đám người này vừa nãy cũng muốn giết tôi, tuy tôi lười giết bọn họ nhưng cũng không muốn lãng phí thời gian đi cứu bọn họ”.


“Như thế là tốt nhất”.


Nghe được lời nói của Diệp Thành, Huyết Ma mỉm cười nhưng trong mắt hiện lên một tia sáng lạnh lùng: “Diệp Tiên sư, cậu ra tay trước hay là ta ra tay trước”.


Đường Tuấn Nghị ở bên cạnh do được Diệp Thành bảo hộ nên tránh được kiếp nạn biến thành quả cầu máu, vừa nghe thấy lời nói của Huyết Ma vô cùng nho nhã lễ độ, ông ấy liền thả lỏng người, tưởng rằng đối phương kiêng dè sức mạnh của Diệp Tiên sư, nhưng ngay lập tức nghe được lời này, trực tiếp sợ hãi ngồi bệt xuống mặt đất.



Có một số ít cường giả có chiến lực đỉnh cao dựa vào thực lực của mình thoát khỏi kiếp nạn, nhìn thấy cảnh này, tất cả đều vô cùng run rẩy sợ hãi.


Đó chính là Huyết Ma, cường giả còn sống sót cuối cùng trong cuộc đại chiến Thần Ma, đến cả Tòa Thánh cũng không làm được gì Huyết Ma!
Lão ta sống đến hơn năm ngìn năm, cho dù đại đa số thời gian rơi vào giấc ngủ say, nhưng sức mạnh của lão ta đã đạt đến mức mà con người không thể tưởng tượng nổi, Diệp Tiên sư cho dù mạnh mẽ thế nào đi nữa, nhưng so sánh với cường giả đã sống lâu đến như thế sợ rằng phần thắng sẽ vô cùng ít ỏi.


Mỗi một cử động của Huyết Ma đều vô cùng chậm rãi, thể hiện sự tự tin giống như một quý tộc ở phương Ttây thời cổ đại, hiển nhiên là vô cùng nắm chắc phần thắng.


Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào Diệp Thành, muốn xem xem cường giả thiên phú vô song này sẽ đối phó như thế nào.


Chỉ nghe thấy một tiếng cười khinh thường của anh vang lên: “Hay là ông ra tay trước đi, tránh cho tôi ra tay mọi người lại cảm thấy tôi lấy mạnh hiếp yếu”.


Lời này vừa nói ra, mọi người đều không nhịn được mà trợn mắt há hốc mồm, tên nhóc này… điên rồi hay sao?
Anh đang nói linh tinh cái gì trước vị cường giả mạnh nhất thế giới vậy!
Mà Huyết Ma lại không ngờ được Diệp Thành lại có thể nói ra những lời điên cuồng như thế, nụ cười trên mặt dần biến mất, trầm giọng nói: “Diệp Tiên sư, cậu thật sự nghiêm túc chứ? Phải biết là một khi ta đã ra tay thì cậu sẽ không còn cơ hội để ra tay nữa đâu”.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui