Từ Đông Á đến Nam Mễ, từ Bắc Phi đến Tây Âu, tất cả mọi người đều nghẹn ngào.
Dù là những nhân vật lợi hại của tổ chức hắc ám cao cấp nhất cũng không thốt lên được tiếng nào.
Bảy người này kết hợp đủ để san bằng một quốc gia, làm lay chuyển nước lớn hiện thời, thế mà vẫn bị Diệp Thành liên tục giết chết trong chớp mắt.
Cao thủ Thần Cảnh của cả phương Tây đã bị Diệp Thành giết sạch.
“Sao có thể thế được?”
Vô số người nghẹn lời, như nghe chuyện thần thoại.
“Hay cho một Diệp Thành, mình quả thật đã xem thường cậu ta rồi”.
Xem xong truyền hình trực tiếp của vệ tinh quân sự, Tần Sương sững sờ một lúc lâu mới chậm rãi ngồi xuống ghế, cười tự giễu nói.
Đám người Oliana, Joyce đều là mầm họa của Hoa Hạ.
Năm xưa khi Hoa Hạ dựng nước còn chưa vững vàng, bọn họ từng tới khiêu chiến nhiều lần.
Cho dù có Tiêu Nghĩa Tuyệt trấn thủ cũng chỉ có thể đuổi bọn họ đi là chính, không dám thật sự chọc giận bọn họ.
Giờ đây đội hình bao vây tấn công Diệp Thành còn mạnh hơn những gì Tiêu Nghĩa Tuyệt phải đối mặt năm xưa, có thể nói là toàn bộ Hắc y giáo chủ của Huyết Minh đã ra trận.
Bảy vị cao thủ Thần Cảnh, trong đó hai người có thể sử dụng sức mạnh Huyền Tiên, còn một người nắm giữ linh bảo, đây là đội hình đáng sợ đến thế nào? Cho dù là Tiêu Nghĩa Tuyệt đã đột phá cảnh giới đối diện với bọn họ, e rằng cũng chỉ có thể chật vật tháo chạy.
Không ngờ bọn họ lại bị Diệp Thành giết chết hết.
Đám người Thất Sát, Phá Quân trước kia còn không phục Diệp Thành, bây giờ không thốt nên lời.
Ngay cả mấy vị phó bộ trưởng từng kiêu căng muốn đánh tan khí thế của Diệp Thành cũng không lên tiếng nữa.
Nhân vật hùng mạnh như vậy mà anh dám động vào thì những quốc gia khác sẽ không tiếc bất cứ giá nào để lôi kéo quan hệ!
Hồi lâu sau, Tham Lang mới đẩy gọng kính lên, mở lời: “Tôi đề nghị nâng cao chế độ đãi ngộ đối với Diệp Tiên sư lên một ít.
Mặc dù cậu ấy không để tâm đến mấy thứ này, nhưng ít ra đây là cơ hội cho Long Đằng chúng ta thể hiện ý tốt của mình”.
Tần Sương nghe vậy thì đứng dậy, nhìn quanh một vòng hỏi: “Các vị có phản đối gì không?”
Không ai lên tiếng, các thành viên phái chủ chiến trước kia cũng không có ý kiến gì.
Thấy vậy, Tần Sương khẽ gật đầu nói: “Nếu mọi người đều đồng ý thì cứ quyết định vậy đi.
Thượng tá Đường, chuyện này giao cho cô làm…”
“Một mình giết chết Thần Cảnh của phương Tây, dù là cao thủ trong truyền thuyết như Tinh Tà lão nhân của Hoa Hạ e rằng cũng không làm được.
Thiên hạ vô địch là gì, đây mới đúng thật là vô địch thiên hạ!”
Trên diễn đàn thế giới ngầm dành riêng cho các võ giả giao lưu có người không kìm được đăng bài cảm khái.
Những võ giả Hoa Hạ khác cũng phụ họa theo.
Trong thời gian này, bọn họ có thể nói là vô cùng hãnh diện, mình đã mạnh hơn đối thủ là giới võ đạo Đảo Quốc một chút.
Nhất là Ito Musashi đã chết trận, Tiêu Nghĩa Tuyệt lại sống sót bước lên cảnh giới Huyền Tiên, nay Diệp Thành còn một mình giết được tất cả Hắc y giáo chủ của Huyết Minh càng khiến bọn họ thấy vinh hạnh, cảm giác võ đạo Hoa Hạ đã đứng đầu thế giới.
“Trời ạ, Diệp Tiên sư đúng là ngầu quá! Một mình đánh bảy Thần Cảnh, còn giết được sáu người trong số đó”.
“Ha ha, bắt đầu từ hôm nay, còn ai dám xem thường giới võ đạo Hoa Hạ chúng ta nữa?”
“Ha ha, mấy năm trước đám người Huyết Minh khiêu khích với Hoa Hạ chúng ta không ít lần, bây giờ hẳn là không nói gì được nữa nhỉ!”
“Mọi người, tôi muốn đến Sương Diệp Lâu bái sư học nghệ, mọi người ai có bản đồ chỉ đường không?”
“…”
Những võ giả của Hoa Hạ tha hồ ăn mừng, mặc sức đùa giỡn trên diễn đàn, khiến võ giả và thuật sĩ của các nước khác cực kỳ khó chịu, nhưng lại không tìm được lý do gì để phản bác.
Cuối cùng, một vị võ giả phương Tây đăng bài viết với giọng văn chua chát: “Võ giả Hoa Hạ các người cũng đừng vội vui mừng, đừng quên là Hắc y đại giáo chủ Joyce vẫn còn sống!”
Những người khác lần lượt trả lời ở bên dưới một cách chế giễu:
“Ha ha ha, còn sống thì cũng có thể làm gì được?”
“Chẳng lẽ một con chó a dua nịnh hót còn dám đến Hoa Hạ sủa gâu gâu hay sao?”
“Đúng vậy, đúng vậy, ông ta dẫn theo sáu người đến đây rồi lại bỏ chạy về một mình, lẽ nào còn tự hào lắm hay sao?”
“…”
Chủ bài viết bị các võ giả Hoa Hạ chế giễu thẹn quá hóa giận, đột nhiên đăng bài trả lời: “Hừ, các người cứ cười đi! Đợi Joyce chạy về Huyết Minh, báo cáo mọi chuyện cho Huyết Ma đại nhân rồi, Huyết Ma đại nhân xuất hiện lần nữa thì Hoa Hạ các người cứ đợi tắm trong gió tanh mưa máu đi!”
Người đó vừa đăng xong, diễn đàn tạm thời lắng lại.
Huyết Ma lão tổ!
Nghe nói lão ta là Huyền Tiên cổ xưa duy nhất còn sống trên thế giới.
Trước mặt lão ta, Tinh Tà lão nhân cũng chỉ là hậu bối, càng đừng nói tới Tiêu Nghĩa Tuyệt.
Năm xưa, Tòa Thánh dốc hết lực lượng tinh nhuệ, triệu tập đầy đủ năm vị thiên sứ đầu tiên bao vây lão ta nhưng lại bị chết mất bốn người, còn một người bị thu phục.
Từ đó bọn họ tổn thương nguyên khí nặng nề, đóng cửa không xuất hiện nữa.
Mặc dù Huyết Ma đã ngủ say mấy trăm năm, nhưng truyền thuyết đáng sợ của lão ta vẫn luôn khắc sâu trong lòng mỗi người.
Một lúc lâu sau mới có người trả lời: “Hừ, Huyết Ma gì đó đã mấy trăm năm không có tin tức, ai biết được lão đang ngủ say hay là ngủ đến chết luôn rồi? Cho dù là Huyền Tiên cũng chỉ có tuổi thọ một nghìn năm, tính thời gian thì hẳn là lão đã sớm chết già rồi”.
Mặc dù trả lời vậy nhưng nhìn cách viết của người đó thì ít nhiều anh ta cũng hơi mất tự tin.
Lúc này, những thuật sĩ võ giả phương Tây bị chê cười bấy lâu cuối cùng cũng tìm được chỗ để trút giận, đồng loạt xuất hiện trả lời:
“Ha ha ha, Huyết Ma đại nhân là người bất lão bất tử! Sao có thể sợ chút thời gian trôi qua chứ?”
“Không sai, không sai, tên Diệp Thành chó tha kia chắc chắn không phải đối thủ của Huyết Ma đại nhân!”
“Ha ha, các người đợi chết đi!”
“…”
Trong lúc trên diễn đàn đang tranh cãi đến mức không hòa giải nổi, Diệp Thành lại đang nhàn nhã quay trở về.
Anh không đuổi theo Joyce, vì dù sao ông ta cũng đã không còn nơi nào để về, không gây ra được sóng gió gì nữa.
Quan trọng là Diệp Thành còn mong ông ta đánh thức Huyết Ma dậy.
Anh không sợ Huyền Tiên gì đó, song trên người Huyết tộc toàn là báu vật.
Bất kể máu hay hồn phách đều là thứ quý hiếm, nếu bắt được Huyết Ma thì anh còn có thể mang ra luyện chế một lò linh đan thượng phẩm!
Đó là linh đan cực kỳ quý báu mà ngay cả cao thủ Nguyên Anh cũng thèm muốn, ao ước có được đấy!
Anh vừa bay trên không vừa lấy sợi dây chuyền của Oliana từ trong nhẫn không gian ra, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng
“Tuy lần này đã tiết lộ tuyệt chiêu cuối cùng nhưng cũng được chiến lợi phẩm kha khá.
Cái khác không nói, riêng sợi dây chuyền linh bảo này là đã có thể sánh bằng tất cả”.
Sợi dây chuyền vốn tỏa ánh sáng màu bạc nay lại ảm đạm, không còn dáng vẻ khinh thường thế giới như trước kia.
Nhất là ở bề mặt, một đường kiếm gần như chém nó thành hai nửa lại càng đáng sợ.
Món bảo vật truyền đời của các nữ phù thủy này đã sắp bị hư hỏng hoàn toàn.
“Nhưng đó là người khác, còn ở trong tay mình thì chỉ cần tốn mấy tháng là có thể sửa xong nó.
Đây là linh bảo đấy, bất kể là sử dụng riêng một mình nó hay luyện hóa để tăng cường kiếm Tru Tinh đều mang lại lợi ích rất lớn”.
Linh bảo ở trên Địa Cầu vô cùng hiếm có, ngay cả Địa Tiên cũng khó mà luyện được.
Tinh Tà lão nhân tiêu tốn gần nghìn năm cũng chỉ luyện ra được một thanh kiếm Tru Tinh mà thôi.
Về phần thanh kiếm của Tiêu Nghĩa Tuyệt là năm xưa ông ta có được nhờ cơ duyên, không phải do ông ta luyện chế.
Còn sợi dây chuyền ở trước mắt này lại khác…
- ------------------
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...