Hứa Lão Thực tuy rằng tên có chút kỳ quái nhưng lại là đại gia có tiếng ở Yên Kinh, chỉ là khi đối mặt với Tần Thư Hoàn lại vô cùng cung kính, không dám làm bộ làm tịch, bởi vậy có thể thấy được thế lực của bốn gia tộc lớn ở Yên Kinh khủng khiếp như thế nào.
Tần Thư Hoàn hừ nhẹ một tiếng nói: “Tôi nói này lão Hứa, tôi nghĩ ông nên đổi cách trang trí đi.
Với cách trang trí này của ông, tôi thật sự không dám mời khách đến đây đâu”.
“Cậu chủ Tần nếu đã nói thế tôi nhất định thay đổi, nhất định thay đổi, Hứa Lão Thực phối hợp nói, ánh mắt nhìn về phía Diệp Thành: “Cậu chủ Tần, vị này là?”
“Em họ của tôi, Diệp Thành”.
Tần Thư Hoàn mở miệng nói.
“Hóa ra là cậu chủ Diệp.
Hai vị nhanh vào trong, cậu chủ Từ và cậu chủ Lý bọn họ đã ở trong rồi”.
Hứa Lão Thực cung kính đi phía trước dẫn đường, phía trước có hai hàng lễ tân xinh đẹp mặc cổ phục, đồng thời khom người hành lễ.
“Đây đều là những cô gái đẹp lão Hứa đi khắp nơi tìm kiếm, ít nhất đều là hoa khôi cấp bậc Hoa hậu, tài sắc vẹn toàn, hơn nữa xinh đẹp còn biết nghe lời, biết hầu hạ đàn ông.
Em họ cậu xem nếu ưng ý ai cứ trực tiếp dẫn đi”.
Tần Thư Hoàn trên mặt không lộ biểu cảm gì nhưng trong lòng lại thầm đắc liếc mắt nhìn về phía Diệp Thành.
Muốn nhì thấy sự kinh ngạc và tham lam trên gương mặt của anh.
Bất kể cậu ta giáo huấn Hứa Lão Thực ra sao, nhưng cảnh ngoạn mục như thế này cho dù là cả Hoa Hạ cũng vô cùng hiếm thấy.
Nhưng Diệp Thành sắc mặt bình thản, tựa như trước mắt tất cả đều là không khí vậy.
“Chỉ có chút tiêu chuẩn này mà cũng muốn khoe khoang với tôi?” Trong lòng Diệp Thành cười thầm, không khỏi khẽ lắc đầu: “Năm đó khi tôi chinh chiến các vì sao, đã từng chinh phục tộc Thần Hồ, bọn họ vì cầu được sống sót đã dâng lên toàn bộ hoa khôi của tộc mình, người nào không phải xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành như Đát Kỷ ngày xưa cơ chứ, cùng bọn họ so sánh, đám người mặt hoa da phấn này tính là cái gì cơ chứ?”
Với khả năng của Tần Thư Hoàn, nếu không có nhà họ Tần chống đỡ cho, chưa chắc có thể lọt vào hàng ngũ các cậu ấm ở Yên Kinh này.
Chỉ là nói đi cũng phải nói lại, đám người Liễu Nhược Trần Từ Đạc có thể tốt hơn bao nhiêu cơ chứ, những cậu ấm này từ nhỏ đã sinh ra đã nắm giữ vinh hoa phú quývà quyền thế ngất trời, không có cách nào nâng cao năng lực của bản thân.
Nhìn thấy vẻ mặt của Diệp Thành, Tần Thư Hoàn vô cùng kinh ngạc: “Kỳ quái, tên nhóc này lúc nào cũng có hầu gái đi theo phục vụ, không thể không háo sắc, lẽ nào bị hầu gái vắt khô sức lực rồi?”
Mà lúc này đi qua một đoạn hành lang dài, cuối cùng cũng tới sảnh chính của Tiêu Tương Thủy Các, bên ngoài Tiêu Tương Thủy Các là một tòa nhà nhỏ được xây dựng trên mặt nước, thật ra bên trong cũng có điểm đặc biệt, tựa như Quỳnh Lâu Ngọc Vũ, Kim Bích Huy Hoàng.
Toàn bộ cung điện vô cùng rộng lớn, đèn lồng đỏ treo cao, thắp sáng cả sảnh điện lớn.
Một đám nam thanh nữ tú mỗi người nâng một ly rượu ở trong sảnh nói chuyện phiếm, không hề có một ai trên ba mươi tuổi cả, tất cả đều là thế hệ sau của các gia tộc lớn.
Diệp Thành thậm chí còn thấy Tần Thư Dao và đám người hôm qua ở dưới chân nói Hồng Phong.
“Anh ta đến rồi?”
Đám người kia nhìn thấy anh, sắc mặt thay đổi kịch liệt, liên tục trốn vào trong góc, nhất là mấy cô gái ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, xem ra hôm qua Miêu Trung Nhân suy đoán sai lệch lưu lại trong lòng bọn họ một bóng ma rất lớn.
Nhưng ngay lúc này có một cô gái mặc sườn xám chủ động đi tới bắt chuyện, nhẹ nhàng chào hỏi một câu: “Diệp Tiên sư, đã lâu không gặp”.
Diệp Thành nhíu mày thản nhiên nói: “Thì ra là Nhập Hý, đã lâu không gặp”.
Cô gái mặc sườn xám này chính là đệ tử thân truyền của Dật Tiên Các - Nhập Hý, lúc trước ở Hải Thành, cô ta đã tận mắt chứng kiến được sức mạnh đáng sợ của Diệp Thành, vô cùng cung kính đối với anh.
Mà lúc này, phía sau cô ta vang lên một tiếng cười khinh thường: “Ha, Diệp Thành, không ngờ anh lại dám đến Yên Kinh đấy”.
Diệp Thành nhướng mày, nhìn thấy Từ Đạc giống như một con sâu đi ra, nhìn thấy Diệp Thành, ánh mắt hiện lên sự tù ghét: “Không ngờ tên nhóc anh lại dám đến địa bàn của tôi, nếu hôm nay tôi không phế bỏ anh…”
Lời nói của hắn còn chưa nói xong, đã bị một giọng nói lạnh lẽo cắt ngang: “Cậu chủ Từ, mong anh để ý lời nói của mình, chính là gia chủ của nhà họ Từ tới đây cũng không dám nói lời này với Diệp Tiên sư đâu”.
Từ Đạc thấy cảnh này, trên mặt hiện lên vẻ tức giận nói: “Được rồi, mấy tháng nay tôi theo đuổi thể nào cô cũng từ chối, cậu đây đã cảm thấy có gì sai sai rồi, quả nhiên là trong lòng nhớ đến tên nhóc này rồi!”
Nhập Hý nghe được lời này, nhất thời mặt đỏ tai hồng, liếc nhìn Diệp Thành có chút ngại ngùng, nói: “Anh, anh đừng nói lung rung, tôi với Diệp Tiên sư trong sạch…”
Từ Đạc cười nói: “Không cần giải thích nữa, hôm nay tôi không lột da anh ta, hai chữ Từ Đạc trong tên tôi sẽ biết ngược lại!”
Nhưng hắn còn chưa kịp nói xong, một bóng người từ bên ngoài sải bước tiến vào, lớn tiếng quát: “Từ Đạc, hôm nay người muốn lột da anh ta, không phải anh mà là tôi!”
Nghe được lời này, trong lòng Từ Đạc vô cùng khó chịu, cũng không vì người mới đến giúp đỡ mà vui vẻ, ngược lại tức giận ngẩng đầu lên chửi rủa: “Ai dám không biết điều, dám giật con mồi của cậu Từ đây…”
Hắn còn chưa kịp nói hết lời, giọng nói đột nhiên ngừng lại, lộ ra vẻ kinh hãi, nhìn chằm chằm vào cửa, thấy người bước vào là cậu chủ nhà họ Tiêu - Tiêu Dao!
Nếu như đổi lại là Liễu Nhược Trần những người khác, Từ Đạc có thể không cố kỵ như thế, nhưng nhà họ Tiêu mới là gia tộc số một ở Yên Kinh, Tiêu Dao… thực sự không phải người mà hắn có thể đắc tội được.
Tiêu Dao bước vào, không thèm nhìn lấy Từ Đạc một cái mà nhìn về phía Tần Thư Hoàn nói: “Người nói tôi cướp vợ chưa cưới của anh ta, muốn tìm tôi đòi lẽ phải là ai?”
Ánh mắt sắc bén kia làm cho Tần Thư Hoàn không nhịn được mà lùi về sau hai bước, chỉ cảm thấy Tiêu Dao giống như một thanh kiếm sắc bén ra khỏi vỏ, không thể lay chuyển nổi.
May mắn là người đối mặt với khí thế này không phải hắn, Tần Thư Hoàn lập tức nhìn về phía Diệp Thành, Tiêu Dao cũng không quay đầu, lạnh lùng nói: “Tên nhóc, nghe nói anh không hài lòng về tôi?”
Nhìn thấy cảnh này, đám nam nữ ngày đó bị Diệp Thành dọa sợ ở núi Hồng Phong nhất thời hưng phấn vô cùng: “Đến rồi đến rồi, là cậu chủ nhà họ Tiêu – Tiêu Dao!”
“Ha ha, lúc trước anh ta còn nói ba ngày nữa sẽ tới cửa, không nghĩ tới cậu chủ Tiêu đã chủ động xuất kích rồi!”
“Ha ha, bây giờ xử lý anh ta ở đây, để tên nhóc này biết được khí phách của hào môn Yên Kinh chúng ta!”
“…”
Ngay khi đám người xì xào bàn tán, Diệp Thành cũng ngẩng đầu lên, cười mà như không cười nói: “Anh chính là Tiêu Dao?”
Tiêu Dao ngẩng đầu ưỡn ngực kiêu ngạo nói: “Không ái, tôi chính là Tiêu Dao”.
Ánh mắt Diệp Thành hơi nheo lại, thản nhiên nói: “Cũng tức là anh muốn cưới Liễu Băng Dao”.
Tiêu Dao cười lạnh nói: “Không sai, tôi nghe nói Liễu Băng Dao từng là vợ chưa cưới của anh, chỉ là tên nhóc anh làm tôi hiểu rõ, trên thế giới này bất luận là quyền thế tiền bạc hay đàn bà, đều không quan tâm trước sau, mà là cướp về!”
“Bởi vì tôi có bản lĩnh hơn anh, tôi có thể cướp đi vợ chưa cưới của anh, hơn nữa còn có nhà họ Liễu chủ động đến cửa cầu hôn, chủ động gả Liễu Băng Dao cho tôi! Anh… có gì không hài lòng không?”
Nghe được lời này, Diệp Thành không nhịn được bật cười thành tiếng nói: “Xem ra anh còn không biết tôi là ai”.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...