Tiên Đế Trùng Sinh


Diệp Thành hít mắt, anh lạnh nhạt quan sát Tần Sương.


Dáng vẻ vui mừng của đối phương hiển nhiên không phải là giả vờ, vậy tại sao ông ta lại như vậy chứ? Đừng nói là đang cảm thán giới võ đạo Hoa Hạ lại có thêm một đấng anh tài đấy nhé.


Thấy vẻ mặt của Diệp Thành, Tần Sương hình như cũng nhận ra mình đã thất lễ, liền hắng giọng hai tiếng rồi nói: "Khụ khụ, thất lễ rồi.
Diệp Võ Thần, trở lại vấn đề chính nhé, cậu có thể giao Liễu Nhược Trần cho Long Đằng chúng tôi không?"

Diệp Thành nghe vậy thì sắc mặt tối sầm xuống: "Hửm?"

Tần Sương vội vàng phất tay, nói: "Diệp Võ Thần đừng hiểu lầm, tôi tuyệt đối không có ý định bao che, chỉ là tên này cấu kết với Huyết Minh.
Nghe báo cáo của Thượng tá Đường thì có lẽ nhà họ Liễu đã giúp đỡ Hắc Y giáo chủ thứ tám trốn tránh tai mắt của chúng tôi để lẻn vào Hoa Hạ".


"Chúng tôi phải thẩm vấn chúng để tra ra Huyết Minh rốt cuộc có bao nhiêu người đã lẻn vào Hoa Hạ, càng phải tra rõ...rốt cuộc chỉ có mình Liễu Nhược Trần phục tùng Huyết Minh hay là cả nhà họ Liễu đều có liên quan đến việc này.
Chuyện này rất hệ trọng, mong Diệp Tiên sư châm chước cho.
Cậu yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ khiến hắn phải trả giá đắt vì tội mà hắn đã gây ra!"

Nghe vậy Diệp Thành trầm ngâm một lúc rồi gật đầu.
Tuy anh luôn đứng ở trên nhìn xuống chúng sinh nhưng anh vẫn có tình cảm đối với đất nước của mình, tất nhiên anh sẽ không hành động theo cảm tính đối với vấn đề an toàn của Hoa Hạ.


Thấy anh gật đầu, Tần Sương cũng thở ra một hơi thật dài.
Ông ta phất tay, một đội binh lính mặc đồ vũ trang toàn thân liền đi từ ngoài cửa vào, đội này do Phá Quân dẫn đầu, họ nhanh chóng áp giải Liễu Nhược Trần đi.



Lúc này Tần Sương mới quay người lại cười nói với Diệp Thành: "Diệp Võ Thần lần này giết Arthur, bắt được Liễu Nhược Trần, có thể nói đã lập công lớn cho Hoa Hạ, Long Đằng chúng tôi chân thành mời cậu..."

Ông ta còn chưa nói xong Diệp Thành đã phất tay, nói: "Tôi đã hiểu ý của Thượng tướng Tần, nhưng lúc này tôi vẫn chưa thể cho ông câu trả lời được".


Nói tới đây anh ngẩng đầu lên nhìn vào sảnh trong, nói: "Phải cứu được Bé Ngốc trước cái đã..."

Ở sảnh trong có năm người đang đứng, lần lượt là Diệp Thành, Aokawa Sayuri, Bạch Triển, Đường Thi Vũ và Tần Sương.
Còn Lục Tinh Hà và Aokawa Sakura thì không để họ vào, vì không gian trong này không lớn.


Bé Ngốc đang nằm trên giường, cơ thể vốn tràn đầy sức sống thanh xuân giờ đã gầy trơ xương như que củi, cứ như là đã bị hút hết tất cả máu đi vậy, có thể nhìn thấy mạch máu xanh nổi gồ lên rõ ràng trên cơ thể cô bé.


Diệp Thành nhíu mày, anh đưa một luồng linh khí chữa trị hệ Thủy vào khiến cô bé ho hai cái, mở bừng mắt ra.


"Bé Ngốc!"

Bạch Triển Kỳ mừng rỡ kêu to, ánh mắt tràn ngập hy vọng.
Mấy ngày nay ông ta đã tìm khắp những danh y của Yên Kinh nhưng không ai có thể cứu được con gái tỉnh dậy, nhưng Diệp Thành vừa nhấc tay đã làm được ngay.


Trong cơn kích động, ông ta định quỳ xuống: "Đa tạ Diệp Võ Thần..."

Nhưng ông ta còn chưa kịp làm thì Diệp Thành đã nhấc ngón tay lên, một luồng khí vô hình kéo ông ta lên.
Anh nhíu mày, nói: "Rắc rối lớn đấy".


Mọi người đều sửng sốt, cho dù đối mặt với ảnh ảo của Huyết Ma thì Diệp Võ Thần cũng nghênh ngang kiêu ngạo, không chịu cúi đầu, nhưng lúc này anh lại nói ra bốn từ "rắc rối lớn đấy", vậy thì lời nguyền này đáng sợ đến mức nào cơ chứ.


Đôi mắt Bạch Triển Kỳ ánh lên sự thất vọng, mặt ông ta trắng bệch, liền mất bình tĩnh: "Diệp Võ Thần, anh hãy cứu con gái tôi, xin anh hãy cứu con gái tôi, tôi sẽ làm trâu làm ngựa cho anh, tôi sẽ..."

Diệp Thành phất tay ra hiệu cho ông ta yên lặng, anh lạnh nhạt nói: "Yên tâm, tôi nhất định sẽ cứu cô bé".


Nghe vậy Bạch Triển Kỳ liền quỳ rạp xuống đất, ông ta thấy gánh nặng ngàn cân đè nặng trên trái tim mình đã biến mất tăm, khuôn mặt ông ta toàn là nước mắt vui mừng.


"Khụ khụ".


Bé Ngốc ho hai tiếng, Diệp Thành liền quay đầu lại xem.
Cô bé dựa vào đầu giường, gầy trơ xương.
Lúc thấy Diệp Thành đôi mắt cô bé ánh lên sự vui mừng, cánh tay cô bé khẽ run rẩy, dường như định nhấc lên, nhưng ngay cả ngón tay cô bé còn không cử động nổi.
Rõ ràng là đang ở trong độ tuổi thanh xuân rực rỡ mười sáu mười bảy tuổi mà lại như một bà cụ già yếu.



"Anh, anh không phải là anh trai ngốc nghếch kia sao? Anh có đói không?"

Nghe vậy trái tim Diệp khẽ run rẩy, anh xoa đầu Bé Ngốc, nói: "Anh không ngốc, rất nhanh thôi em cũng sẽ không ngốc nữa".


Theo động tác của anh, một bóng đen hiện lên trên người bé ngốc, đó chính là Huyết Ma của Huyết Minh.
Ông ta nhìn Diệp Thành, cười lạnh nói: "Thằng nhãi, quả thật là cậu rất mạnh đấy, có thể giết được tín đồ của ta, nhưng cậu có thể hóa giải Huyết chú không thể giải này được không?"

"Đợi sau khi ta xuất quan thì sẽ san bằng Hoa Hạ, rửa sạch nó bằng máu của các người..."

"Bốp!"

Diệp Thành gảy ngón tay đánh nát ảnh ảo của Huyết Ma, đây chỉ là một ý niệm của Huyết Ma ký sinh trong cơ thể Bé Ngốc mà thôi, còn không mạnh bằng ảnh ảo trên người Arthur.


Nghe vậy, Tần Sương vô cùng kinh hãi: "Huyết Chú?"

Thấy mọi người quay đầu lại, Tần Sương nhớ lại, nói rất nghiêm túc: "Lời nguyền này là một trong những lời nguyền pháp thuật cổ xưa nhất thế gian, là lời nguyền không thể phá giải".


Nghe vậy, Bạch Triển Kỳ vừa mới vui mừng giờ ngã tầm xuống đất.


Vẻ mặt Tần Sương áy náy những vẫn tiếp tục giải thích: "Nghe nói người trúng lời nguyền thì sức mạnh của lời nguyền sẽ đi theo người đó cả đời, ăn sâu vào máu thịt xương cốt.
Cứ cách bảy ngày, máu trong cơ thể người đó sẽ bị hoại tử một nửa.
Phải không ngừng thay máu, không ngừng sử dụng các loại đan được và linh thảo để cứu chữa, không ngừng dùng nguyên khí của cường giả đỉnh cấp để bồi dưỡng nguyên thần thì mới có thể sống tiếp".


"Trừ khi người đó thực sự thức tỉnh, trở thành quỷ hút máu, tay sai của Huyết Ma, nếu không...chỉ còn con đường chết".


"Sao có thể như vậy được...", Đường Thi Vũ che miệng, mắt ngân ngấn nước.
Cô ta là một cô gái lương thiện, thực sự không thể chịu nổi khi nhìn thấy tình cảnh bi thảm thế này.



Sắc mặt Bạch Triển Kỳ tuyệt vọng, ông ta phải đi đâu mà tìm những thứ linh đan diệu dược và cường giả đỉnh cấp cho con gái duy trì mạng sống đây!

Diệp Thành dùng thần niệm thăm dò thì nhíu chặt mày, nói:

"Loại Huyết Chú này quả thực rất khó nhằn.
Tôi đã dùng thần niệm để rà soát khắp cơ thể của Bé Ngốc thì phát hiện sức mạnh của lời nguyền này đến từ trong những mạch máu.
Trừ khi cô bé có thể từ bỏ cơ thể này rồi đầu thai chuyển kiếp hoặc đoạt lấy thể xác người khác, nếu không thì mãi mãi không thể phá bỏ lời nguyền, thậm chí sẽ di truyền cho đời sau.
Không hổ là lời nguyền pháp thuật cổ xưa nhất trên thế gian".


Anh nói vậy đã tiết lộ vô số tin tức động trời khiến mọi người kinh nhạc tới nỗi sững sờ.
Những thứ như từ bỏ cơ thể, đầu thai chuyển kiếp, đoạt xá sống lại...đều là những thứ mà bình thường mọi người không bao giờ nghĩ tới.


Không quan tâm đến đám người đang sững sờ, mặt Diệp Thành tối sầm, anh nhíu mày trầm tư suy nghĩ.
Lời nguyền này cho dù là ở trong ngân hà cũng được voi là lời nguyền cao cấp.
Không ngờ chỉ ở một hành tinh nhỏ bé xa xôi như Trái Đất mà lại gặp được.


"Nhưng mà...", Diệp Thành vuốt cằm, thầm nghĩ: "Tại sao lời nguyền này lại khiến mình thấy quen thế nhỉ?"

- ------------------


.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui