Tiên Đế Trùng Sinh


Đã quyết định xong, Diệp Thành cũng nói: “Thú vị thật, vậy dẫn tôi đi gặp vị nữ vương nhà họ Tần này đi!”

“Được!”, Thẩm Hàn Lâm lập tức hớn hở, thực ra, đây là lần đầu tiên anh ta một mình đối mặt với người của gia tộc lớn ở Yên Kinh.
Từ biểu hiện của Từ Đạc thì có thể phát hiện ra là họ cực kỳ khinh thường “những kẻ thấp hèn" như mình.


Nhưng nếu có Diệp Tiên sư tọa trấn thì lại khác.
Trong mắt Thẩm Hàn Lâm, đám người kia chỉ là có việc cần nhờ vả Diệp Tiên sư mà thôi, có Tiên sư trấn giữ, cuộc làm ăn này chẳng phải dễ như ăn kẹo à?

Ý nghĩ này của anh ta không thể nói là sai, có điều, nếu Thẩm Hàn Lâm biết trong bốn gia tộc lớn nhất Yên Kinh, Diệp Thành đã đắc tội ba nhà thì không biết có bị dọa tới ngất không?

Rất nhanh, chiếc xe đưa đón sang trọng do nhà họ Tần phái tới cũng đến nơi, một thiếu nữ mang vẻ mặt kiêu căng, mặc váy màu xanh bước từ trên trên xe xuống hỏi: “Xin hỏi ai là cậu Thẩm - Thẩm Hàn Lâm vậy?”

Thẩm Hàn Lâm vội tiến lên hai bước, cười nói: “Tôi là Thẩm Hàn Lâm, không biết cô đây là?”

Anh ta vừa nói vừa giơ tay ra, không ngờ cô gái kia lại chẳng hề muốn bắt tay anh ta, hai tay chắp sau lưng, mở miệng nói: “Cứ gọi tôi là Tần Thư Ngọc!”

Với dáng vẻ cao ngạo kia, hiển nhiên cô ta rất xem thường đám người trước mặt.
Trong lòng Thẩm Hàn Lâm khó chịu nhưng ngoài mặt lại không thể hiện ra, tất nhiên anh ta đã có cách ứng phó.


Thẩm Hàn Lâm điều tiết cảm xúc, lại nở nụ cười lần nữa: “Cô Tần, xin giới thiệu với cô, đây là chủ tịch Hiệp hội thương mại liên hiệp Hoa Đông, anh Diệp… Diệp Thành!”

Nghe vậy, cả người Tần Thư Ngọc chấn động, hai mắt sáng rực, cô ta tiến lên vài bước, nhìn chằm chằm Diệp Thành hỏi: “Anh chính là Diệp Tiên sư… mà người ta đồn đấy sao?”


Hành động này khiến mọi người sửng sốt, ngay cả Thẩm Hàn Lâm cũng không ngờ cô chủ nhà họ Tần lại có phản ứng như vậy.


Diệp Thành bình tĩnh đáp: “Là tôi!”

“Ôi cha… trông anh bình thường quá đấy!”

Tần Thư Ngọc đánh giá không hề nể nang khiến Aokawa Sayuri giận dữ, cô ta tiến lên, quát lớn: “Cô là người phương nào mà dám vô lễ chủ nhân của tôi!”

“Chủ nhân?”.
Nghe xưng hô của đối phương, Tần Thư Ngọc lộ ra vẻ mặt kỳ quái: “Anh thích chơi kiểu này?”

Diệp Thành phất tay khiến Aokawa Sayuri đang định nói tiếp lui ra ngoài, anh thản nhiên nói: “Trước đây chưa từng gặp nhau, xin hỏi cô Tần luôn là người thích tỏ ra thân thiết như thế à?”

“Anh!”, Diệp Thành nói thế làm Tần Thư Ngọc biến sắc nhưng cô ta cũng không tức giận mà còn ngang ngược bĩu môi nói: “Nếu cô hai không nhắc anh suốt thì ai thèm để ý tới anh chứ, xí!”

Cô ta nói rồi ngoắc tay ra hiệu mọi người lên xe, tuy cả đám người cảm thấy khó hiểu nhưng giờ không tiện hỏi ra thắc mắc, chỉ có thể lần lượt lên chiếc Lincoln.


Giao thông nơi Yên Kinh luôn trong tình trạng kẹt xe, để giết thời gian Thẩm Hàn Lâm lại thử trò chuyện với cô chủ nhà họ Tần.
Cô ta đáp câu được câu không, ánh mắt không ngừng liếc nhìn Diệp Thành.


Nhưng Diệp Thành hoàn toàn không để ý cô ta, chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi.
Aokawa Sayuri bên cạnh lại dùng ánh mắt thù địch nhìn Tần Thư Ngọc khiến lửa giận trong lòng Tần Thư Ngọc bùng lên, ý định tiến lên hỏi han thêm cũng biến mất.


“Hừ, gì thế chứ, đúng là bất lịch sự! Chờ tới nhà họ Tần, tôi sẽ cho cô nếm mùi!”

Sau một hồi bôn ba, xe dừng trước cửa một tòa cao ốc trăm tầng, mọi người xuống xe, nhìn bảng hiệu ghi bốn chữ to “Tập đoàn Thương Khung”, anh em nhà họ Thẩm hoàn toàn đờ đẫn.


“Trời ơi, tòa nhà lớn thế này mà tất cả đều là trụ sở tập đoàn á?”, trong mắt Thẩm Hàn Lâm lộ ra vẻ chấn động, anh ta khó mà tưởng tượng nổi sau lưng một tập đoàn thế này là một đế quốc thương nghiệp khổng lồ cỡ nào.


Còn tmn lại khát khao: “Có thể phát triển công ty thành thế này, quản lý chỉnh tề như thế thì vị nữ vương họ Tần kia rất lợi hại.
Không biết so với Dương Lâm của tỉnh Tô Bắc thì thế nào?”

Tần Thư Ngọc ở cạnh hừ lạnh, khinh thường nói: “Tôi từng nghe nói về Dương Lâm kia rồi, sao so được với cô hai nhà tôi.
Gặp được cô, các người sẽ biết nữ vương chân chính là thế nào!”

Nói tới đây, trên gương mặt cao ngạo của cô ta lộ ra vẻ khát vọng, hiển nhiên là rất sùng bái cô hai của mình.



Mọi người theo Tần Thư Ngọc vào trong, đi bằng thang máy lên tầng cao nhất.
Ở đó chỉ có một căn phòng, đó là văn phòng của chủ tịch.


Từ đó có thể thấy được danh vọng và quyền lực của nữ vương họ Tần kia ở tập đoàn này cao cỡ nào.


Lúc này, Tần Thư Ngọc lại khá ngoan ngoãn, cung kính gõ ba cái lên cửa, thậm chí cũng không dám lớn tiếng, chỉ thấp giọng kêu: “Chủ tịch, cháu dẫn người tới rồi!”

Sau đó, bên trong tuyền ra một giọng nói đầy uy nghiêm: “Ừ, để họ vào đi!”

Hai anh em nhà họ Thẩm lễ phép mời Diệp Thành đi trước, anh cũng chẳng khách sáo mà đẩy cửa tiến vào.
Sau đó, anh nhìn thấy người phụ nữ ngồi sau cái bàn làm việc khổng lồ kia.


Đó là một người đẹp hoảng 40 nhưng không hề nhìn ra dấu vết của năm tháng trên người bà ấy.
Nếu không phải người này cố tình ăn mặc theo phong cách chững chạc thì dù có người nói đó là thiếu nữ 18, e là cũng có kẻ tin.


Đương nhiên, thứ có thể giúp người đối diện xác định tuổi của bà ấy chính là đôi mắt.
Trong đôi mắt tràn đầy sự tự tin và cơ trí khiến ai từng thấy một lần đều khó mà quên được.


Trừ lần đó ra, trên người bà ấy còn tỏa ra hí thế ngạo hùng, dù Tần Thư Ngọc cũng cố gắng bắt chước khí thế đó nhưng nó ở trên người của chủ tịch tập đoàn Thương Khung lại như là thứ trời sinh, không khiến người ta cảm thấy không vui.


Giống như nữ hoàng Võ Tắc Thiên đang ở trước mặt mọi người vậy, dù bà ấy kiêu căng thế nào, mọi người chỉ cảm thấy đó là điều hiển nhiên, còn kính sợ bà ấy mà không cảm thấy mình bị khinh thường.


Người phụ nữ này mặc một bộ đồ công sở màu đỏ, giúp tăng thêm một chút khí thế trong vẻ đẹp của bà ấy.

Vẻ đẹp đầy ấn tượng này không phải là kiểu khiến đàn ông muốn chinh phục mà là kiểu khiến họ khâm phục, bằng lòng quỳ xuống gọi một tiếng “Nữ hoàng”

Mấy người tiến vào phòng thì hoàn toàn ngẩn ngơ, người thất lễ nhất chính là Diệp Thành.


Từ khi nhìn thấy người phụ nữ kia, trong lòng Diệp Thành dâng lên cảm giác rung động khác lạ.
Đó không phải là kiểu khát vọng muốn chinh phục hay tình dục mà là như tình cảm từ tận sâu trong mỗi tế bào, chính anh cũng không thể nói rõ.


Nhưng Diệp Thành là ai, anh nhanh chóng bình tĩnh, vận chuyển chân khí thành một vòng chu thiên, trong mắt là sự bình thản, đè ép sự kích động ban nãy xuống.


Nhìn thấy anh như vậy, trong mắt người phụ nữ xinh đẹp mặc đồ đỏ cũng ánh lên tia khen ngợi, bà ấy nói: “Chắc hẳn cậu là cậu Thẩm - Thẩm Hàn Lâm!”

Thẩm Hàn Lâm bên cạnh mới giật mình tỉnh táo, vội tiến lên nói: “Thất lễ quá, chủ tịch Tần, tôi mới là Thẩm Hàn Lâm.
Đây là chủ tịch Hiệp hội thương mại liên hiệp Hoa Đông - Diệp Thành, Diệp Tiên sư!”

Nghe anh ta giới thiệu, người phụ nữ mặc đồ đỏ lại có phản ứng kích động hơn Tần Thư Ngọc ba nãy gấp mấy lần.
Một tay bà ấy run rẩy, ly trà đang bưng bỗng rơi xuống đất vỡ toang, mà miệng lại bật thốt:

“Cậu, cậu là Diệp Thành?”


.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui