Thế lực của nhà họ Hà rõ ràng còn khoa trương hơn nhà họ Thẩm, để lấy lòng Diệp Thành mà bọn họ đã bao cả một chiếc máy bay, dùng chuyên cơ đưa anh và Aokawa Sayuri đến Yên Kinh.
Aokawa Sayuri vô cùng vui vẻ, cô ta không bị bỏ lại Úc Đảo mà được chủ nhân đưa theo bên cạnh khiến cô ta hết sức phấn khởi.
Đôi mắt to của cô ta không ngừng liếc trộm Diệp Thành, trong mắt như sắp chảy ra nước.
“Chủ nhân của mình có thể dễ dàng tạo nên một cao thủ Thần Cảnh”.
Nghĩ đến điều này, Aokawa Sayuri lại cảm thấy kích động không thôi, thiếu nữ nào mà không mộng mơ chứ? Từ xưa luôn là người đẹp yêu anh hùng, người đàn ông với vẻ ngoài anh tuấn, thực lực lại cực kỳ mạnh như Diệp Thành đúng là khiến cô ta khó thể khống chế nhịp tim.
Diệp Thành cảm giác được ánh mắt nóng bỏng của Aokawa Sayuri, hé mắt ra liếc cô ta một cái khiến cô thiếu nữ lập tức đỏ mặt, cúi thấp đầu, hơi thở gấp.
Nhìn bộ dạng tươi cười, ánh mắt đảo qua đảo lại của cô ta, thật giống như đang mời chài, nhưng Diệp Thành lại rất bình thản, khẽ khép mắt lại, nghĩ đến cơ cấu thế lực của giới võ đạo Hoa Hạ.
Thấy Diệp Thành như vậy, trong mắt Aokawa Sayuri có vẻ hơi buồn bã, nhưng chẳng bao lâu đã khôi phục trở lại.
Hai tay cô ta chống cằm, nhìn chăm chú gò má của chủ nhân.
Lúc này Diệp Thành không sử dụng pháp thân cơ thể Hải Hoàng Lưu Ly, tướng mạo rất bình thường, nhưng cô ta lại ngắm một cách say mê, chìm đắm vào trong đó…
Mặt khác, Diệp Thành nhớ lại tình báo về giới võ đạo Hoa Hạ vừa lấy được từ đám người Tôn Hoài Hưng và Hồng Đại Phúc, khóe miệng không khỏi giương lên.
Mặc dù bây giờ đã là thế kỷ hai mươi mốt, thời đại khoa học phát triển, nhưng võ đạo Hoa Hạ bắt nguồn từ thời xa xưa, đến nay vẫn có không ít các môn phái lớn, hình thành nên một giang hồ nho nhỏ.
Ngày trước, đám người được Trình Bác Hiên gọi tới đều thuộc những thế lực môn phái hạng hai.
Các môn phái nổi tiếng mạnh mẽ thật sự thì một nhà họ Trình nho nhỏ hoàn toàn không thể mời tới được.
Trước mắt, thế lực môn phái mạnh nhất Hoa Hạ là “một phủ, hai các, ba môn, bốn phái”, mà Cái Bang có Võ Thánh Hồng Đại Phúc trấn giữ chỉ có thể được xem là đứng đầu trong các bang phái hạng hai.
Trong đó một phủ không cần phải kể nữa, chính là phủ Tiêu ở Yên Kinh, có Kiếm Thần Tiêu Nghĩa Tuyệt đích thân trấn giữ.
Thế lực nội bộ không rõ, nhưng nghe nói Tiêu Nghĩa Tuyệt có bảy đệ tử, được gọi là Thương Long Thất Kiếm.
Chỉ là trước nay họ chưa bao giờ xuất hiện trên giang hồ, cho nên không ai biết thế lực cụ thể của bọn họ.
Hai các là Dật Tiên các và Thiên Ý các, ngoài các chủ là cao thủ Thánh Vực ra, trong các cũng có vài cao thủ Thánh Vực khác.
Trong đó Thiên Ý các nổi tiếng với nghề ám sát, tứ đại sát thủ Kính Hoa Thủy Nguyệt trong các vang danh xa gần.
Ba môn là Đường Môn Thục Trung, Long Hổ Môn Quảng Thành và Tuyệt Đao Môn Mạc Bắc, theo thứ tự nổi tiếng với tài dùng độc, võ công Nội gia và đao pháp.
Bốn phái là các môn phái lâu đời Thiếu Lâm, Võ Đang, Tiêu Dao, Nga My.
Đệ tử của các môn phái lâu đời này rất nhiều, tốt xấu lẫn lộn.
Hơn nữa, bọn họ ít nhiều cũng có ý niệm không tranh chấp với đời, trong môn phái có rất nhiều sách quý, thiên phú cao thì tu hành tuyệt học hạng nhất, thiên phú thấp thì tu luyện một số võ công thô thiển là được.
Ví dụ như bảy mươi hai tuyệt kỹ Thiếu Lâm, tăng nhân bình thường có thể tu được một môn trong đời đã là thiên tài rồi.
Người luyện được toàn bộ bảy mươi hai môn cũng chỉ có Đạt Ma lão tổ trong truyền thuyết mà thôi.
“Lần quyết đấu này gây xôn xao ầm ĩ, đừng nói là một phủ hai các ba môn bốn phái đó, cả thế lực hạng hai như Cái Bang và các cao thủ đi một mình có lẽ cũng sẽ tề tựu ở Yên Kinh.
Hơn thế nữa, thế lực nước ngoài cũng sẽ phái người đến, có thể nói là quang cảnh huy hoàng hiếm thấy”.
Diệp Thành tựa nửa người vào ghế, trông vô cùng nhàn nhã, thật ra trong lòng đang dậy sóng: “Từ khi sống lại đến nay, mình đi đâu cũng không có địch thủ, nhưng tuyệt đối không thể xem thường anh hùng trong thiên hạ.
Kiếp trước không biết có bao nhiêu chân tiên tài ba đã chết vì ngạo mạn, mình không thể bước vào vết xe đổ của bọn họ”.
Diệp Thành nghĩ như vậy, không khỏi đưa thần niệm xâm nhập vào nhẫn không gian, kiểm kê lại từng món mà mình lấy được ở Úc Đảo.
“Ngọc Minh Châu, trúc Thanh Hư, kiếm Ô Mộc, và cả các loại báu vật kì lạ do nhà họ Lâm dâng lên… Tài nguyên ngưng tụ kim đan đã đủ, vấn đề là… Ở Địa Cầu thì làm sao mới có thể ngưng tụ được kim đan ưu tú”.
“Phẩm chất của kim đan liên quan mật thiết đến sự phát triển sau này.
Nhất là khi kim đan hóa đan, kim đan thượng phẩm và cực phẩm thậm chí có thể trực tiếp ngưng kết thành Nguyên Anh nhất phẩm!”
Trước kia, Diệp Thành dự định dùng chân nguyên của cơ thể Hải Hoàng Lưu Ly để chuyển hóa linh khí hệ mộc trong trúc Thanh Hư vào ngọc Minh Châu, sau đó từ từ luyện hóa nó.
Nhưng bây giờ anh lại có được kiếm Ô Mộc và các loại báu vật khác, không khỏi khiến Diệp Thành thay đổi cách nghĩ.
Liệu có thể hợp nhất linh khí của kiếm Ô Mộc và linh khí trong trúc Thanh Hư, sau đó dùng chân nguyên của cơ thể Hải Hoàng Lưu Ly nuôi dưỡng, tranh thủ bồi dưỡng ra kim đan thượng phẩm hay không?
Chuyện này nghe ra vô cùng khó khăn, nhưng dù gì Diệp Thành cũng có tài năng của Tiên Đế, nên cũng không phải không có khả năng.
Anh nghĩ như vậy, cùng lúc đó cũng chuẩn bị bắt tay vào làm.
Chân nguyên cuồn cuộn trong cơ thể Hải Hoàng Lưu Ly nháy mắt đã truyền vào trong trúc Thanh Hư và kiếm Ô Mộc, chuẩn bị từ từ tinh luyện chắt lọc nó…
Mặt khác, ở Yên Kinh, trong quán trọ Bằng Lai.
Ở thế kỉ hai mươi mốt mà còn đặt quán trọ chứ không đặt là khách sạn đủ để chứng minh một số vấn đề, quán trọ này được mở ra dành riêng cho võ giả.
Bây giờ là giữa trưa, nhiều người lui tới, có người trả phòng, cũng có người vào ở.
Nhưng từ khi tin tức hai đại kiếm khách quyết đấu truyền ra, trong quán trọ Bằng Lai bất kể có bao nhiêu người rời đi cũng vẫn kín phòng.
Quang cảnh nhộn nhịp trước nay chưa từng có này khiến chủ quán trọ vừa mừng vừa lo.
Mừng đương nhiên là vì tiền vào như nước, lo là vì những võ giả này ở cùng nhau, hở ra là có án mạng, ai chịu cho nổi?
“Á!”
Đúng là sợ cái gì tới cái đó, cùng lúc với mẻ bánh bao đầu tiên của buổi chiều ra lò, một tiếng hét thảm thiết phá vỡ bầu không khí yên tĩnh vốn có.
Chẳng mấy chốc, tiếng vật nặng rơi xuống đất vang lên, trước cửa quán trọ Bằng Lai xuất hiện một cái xác chết.
May là quán trọ Bằng Lai ở nơi hẻo lánh, người bình thường sẽ không đến đây, có thì cũng chỉ là những võ giả thích hóng chuyện.
Bọn họ mau chóng tụ tập lại, chỉ trỏ xác chết kia, còn nhiều người khác thì vẫn giữ bình tĩnh, ngồi ở đại sảnh không đổi sắc mặt mà uống trà.
Một người thanh niên trẻ tuổi ngồi ở bên cửa sổ sát đất hơi biến sắc, lên tiếng: “Người rơi xuống chắc hẳn là Mã Hoành Đao, biệt hiệu ‘Hoành Đao Lập Mã’.
Bình thường hắn thích lo chuyện bao đồng, hôm nay xem ra là tự đâm đầu vào chỗ chết”.
Còn người ngồi trước mặt anh ta lại là Tiêu Phúc.
Ông lão vô cùng bình tĩnh, thản nhiên nói: “Thích lo chuyện bao đồng hay không không quan trọng, quan trọng là Mã Hoành Đao không yếu”.
Người trẻ tuổi gật đầu đáp: “Đúng là không yếu, chỉ dựa vào Dạ Chiến Bát Đao đó, hắn cũng đủ chiến đấu cân sức với đại sư võ đạo”.
Nghe nói đến đây, Tiêu Phúc nở nụ cười hiền từ, nói: “Vậy thì trong quán trọ này có bao nhiêu người có thể giết chết hắn, có lẽ cậu cũng biết nhỉ, cậu chủ Tiêu Dao?”
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...