Tiên Đế Trùng Sinh


Nhìn thấy người đàn ông sau lưng, sắc mặt của Hà Viễn Chí hơi lúng túng nhưng anh ta vẫn gắng gượng gật đầu chào hỏi: “Anh họ!”

Nhưng cùng lúc đó, hai mắt Tô Dĩnh tỏa sáng, tỏa ra hào quang lấp lóe, ngọt ngào kêu: “Chào anh họ!”

Tô Dĩnh có thái độ như thế đương nhiên không phải vì Tô Dĩnh đột ngột đổi tính mà là vì anh họ này này đang lái chiếc xe Lamborghini nổi tiếng.


Anh họ kia nhìn thấy Tô Dĩnh thì khóe miệng hơi cong, lộ ra vẻ mặt hứng thú, tiến lên một bước, nắm tay cô ta, sờ mó rồi cười nói: “Em là vợ chưa cưới của em họ anh à? Đẹp thế này, theo thằng đó đúng là đáng tiếc!”

Nghe anh ta nói như thế, Tô Dĩnh không hề tức giận, càng không rút tay về mà vẫn híp mắt cười nhìn đối phương.


Thấy tình hình này, Hà Viễn Chí giận tái mặt, tiến lên, lạnh giọng quát: “Tiểu Dĩnh!”

Tô Dĩnh lúc này mới rút tay về đầy lưu luyến nhưng vẫn liếc mắt đưa tình với anh họ.
Anh họ cong môi, dùng mắt cũng thấy được sự mờ ám của hai người này.


Hà Viễn Chí tức điên, nhưng lại không làm gì được anh họ dòng chính nên chỉ có thể miễn cưỡng giới thiệu: “Xin giới thiệu với mọi người, đây là Hà Anh Trác, anh họ của tôi, còn đây là cậu Diệp - Diệp Thành và cô Aokawa Sayuri”.


Nghe thấy tên được nhắc, Hà Anh Trác tiến lên hai bước, kinh ngạc hỏi: “Cô là Aokawa Sayuri?”


Nhìn bộ dạng ngạc nhiên của anh họ, Hà Viễn Chí mới thoải mái một chút, đắc ý nói: “Hai người này là khách do em mới tới hội đấu giá!”

Hà Anh Trác nghe thế thì hừ lạnh trong lòng.
Mày mời thì sao, cua được gái đẹp hay không thì phải xem năng lực cá nhân chứ? Thân là con cháu dòng chính nhà họ Hà, đương nhiên gã ta từng chơi không ít ngôi sao, nhưng minh tinh nổi tiếng còn cực phẩm như Aokawa Sayuri thì chưa từng.


“Ha ha, xem cậu đây từ từ cua tới tay này!"

Hà Anh Trác cười lạnh trong lòng, hoàn toàn làm lơ Diệp Thành, gã ta nhiệt tình giơ tay ra trước mặt Aokawa Sayuri: “Xin chào cô Aokawa, tôi là Hà Anh Trác, anh họ Hà Viễn Chí!”

Khi nói, gã ta còn nhấn mạnh chữ “Hà”, như sợ người ta không biết gã ta và nhà họ Hà đứng đầu Úc Đảo có quan hệ vậy.


Nhưng Aokawa Sayuri cũng chẳng thèm liếc mắt gã ta, càng không định bắt tay khiến cho tay Hà Anh Trác cứ lơ lửng giữa không trung, tình huống vô cùng xấu hổ.


Hà Anh Trác thu tay, trong mắt hiện lên tia sáng lạnh lẽo, gã ta lạnh nhạt nói: “Ha ha, xem ra cô Aokawa không biết ý nghĩa của nhà họ Hà ở Úc Đảo rồi!”

Aokawa Sayuri bình tĩnh nói: “Ý nghĩa gì thì cũng liên quan gì tới tôi?”

Nếu là trước đây, với kiểu ông chủ, cậu ấm nhỏ thế này, cô ta chắc chắn sẽ tiến lên nịnh nọt nhưng giờ thì cô ta đâu còn làm trong ngành giải trí nữa, vì sao phải để ý tới người này?

Hà Anh Trác quần áo bảnh bao trông giống quân tử nhưng trong lòng gã ta nghĩ gì thì Aokawa Sayuri đã rất rõ rồi.
Trước đây cô ta từng giao tiếp với loại này rất nhiều, nhiều tới mức buồn nôn, giờ gặp nữa thì tất nhiên chẳng muốn liếc thèm cái nào.


Thấy Hà Anh Trác kinh ngạc, tuy ngoài miệng không nói gì nhưng trong lòng Hà Viễn Chí lại mừng rơn, anh ta càng thêm nhiệt tình, lôi kéo Diệp Thành vào trong hội trường đấu giá.


Còn Tô Dĩnh lại thừa cơ hội tiến lên nắm cổ tay Hà Anh Trác, nở nụ cười quyến rũ: “Anh họ, anh tức giận với loại con gái không biết điều này làm gì? Để Tiểu Dĩnh chơi với anh không vui hơn à?”

Hà Anh Trác sững sờ rồi nở nụ cười thâm sâu…

Vào trong sảnh đấu giá, mắt mọi người tỏa sáng, đủ loại vật phẩm đẹp đẽ tinh tế được bày trên tủ.
Không phải trang phục đẹp đẽ thì là đồ cổ kính, không thì có màu sắc rực rỡ, nhìn qua thì đều vô giá.


Hà Viễn Chí nhìn những thứ này, trong mắt toát lên tia khát vọng, thở dài: “Tiếc là tôi không dẫn theo một chuyên gia giám định, nếu không cũng mua vài món về trưng trong nhà tân hôn của tôi và Tiểu Dĩnh!”

Lúc này, Tô Dĩnh lại tới cạnh anh ta, nũng nịu nói: “Viễn Chí, em thích cái kia, anh mua cho em được không?”


Thứ cô ta chỉ vào là một cái túi thơm giá trị mấy trăm nghìn, Hà Viễn Chí hơi lưỡng lự: “Tiểu Dĩnh, mấy thứ trong hội đấu giá từ thiện hôm nay đều do mấy tổ chức từ thiện quyên ra, dù trông rất quý giá nhưng đều là đồ giả cổ.
Hôm nay chúng ta không mời chuyên gia giám định, nếu mua sai thì chẳng phải là ném tiền qua cửa sổ à?”

“Hừ!”

Nghe Hà Viễn Chí nói như thế, cô ta khóc lóc kể lể: “Không chịu đâu, em muốn mua nó.
Dù không phải đồ cổ thì nó cũng đẹp lắm mà, chẳng lẽ anh không yêu em?”

Hà Viễn Chí thở dài: “Em chờ một chút, để anh đi xem bạn bè có dẫn theo chuyên gia giám định không rồi mời tới xem thử.
Nếu là đồ cổ thật sự thì anh sẽ mua cho em!”

Nhưng vào lúc này, Diệp Thành đột nhiên lên tiếng: “Đừng mua, thứ này là đồ giả!”

Hà Viễn Chí nghe thế thì kinh ngạc nhìn Diệp Thành: “Anh bạn Diệp, anh có thể giám định à?”

Tô Dĩnh hừ lạnh: “Anh ta biết cái con khỉ ấy, nhìn quần áo anh ta mặc xem, từng được chạm vào đồ cổ chưa?”

Hà Viễn Chí hơi do dự, thở dài nói: “Hầy, tôi vẫn nên đi xem có chuyên gia giám định không, nếu thầy Quách - Quách Văn Hưng còn ở đây thì tốt rồi!”

Diệp Thành nghe thấy cái tên này thì nhíu mày, hỏi ra: “Quách Văn Hưng đang ở đâu?”

Hà Viễn Chí ngạc nhiên hỏi ngược: “Anh bạn Diệp, anh quan thầy Quách à?”

Diệp Thành gật đầu: “Cũng coi như quen biết!”

Hà Viễn Chí đang định nói thì một giọng nói đầy khinh thường vang lên: “Quách Văn Hưng hả? Ông ta chết rồi!”

Diệp Thành quay đầu thì thấy người nói là Hà Anh Trác, nhíu mày hỏi: “Anh có ý gì?”


Hà Anh Trác nở nụ cười đều: “Quách Văn Hưng kia không biết điều, dám đắc tội nhà họ Hà chúng tôi.
Kết quả bị thầy Lâm Bích Lạc ra tay tóm được, chọc thủng xương bả vai, không chừng giờ đã bị ném vào biển làm mồi cho cá mập rồi!”

Dù là võ sĩ hay người tu pháp, đâm xuyên xương bả vai đã là cực hình, như thế chẳng khác nào phế bỏ toàn bộ tu vi.
Diệp Thành nghe nói vậy thì tia sáng lạnh lóe lên trong mắt mà lúc này, Hà Anh Trác lại cười to mà chẳng kiêng nể ai:

“Lão già kia muốn chết mà, vốn dĩ Lâm Bích Lạc đã tha cho ông ta một mạng, người này lại chứ mạnh miệng nói cái gì mà Diệp Tiên sư sẽ không bỏ qua cho đám các người… he he, kết quả chọc giận thầy Lâm, xương bả vai cũng bị đâm xuyên!”

Nói xong, gã ta bĩu môi nhìn Diệp Thành: “Anh bạn họ Diệp, cậu muốn tìm Quách Văn Hưng để bái sư thì thôi đi, không bằng nhận Mạc Tu Trúc - thầy Mạc của tôi làm thầy kìa!”

Diệp Thành nghe tới đó thì tức giận: “Chỉ là một Lâm Bích Lạc mà dám ra tay như vậy.
Xem ra không cho ông ta một bài học thì không được!”

Lời này vừa được thốt ra, mọi người chung quanh đều nhìn anh bằng ánh mắt như thấy người ngoài hành tinh.
Một ông lão sau lưng Hà Anh Trác hừ lạnh:

“Tiểu bối to gan, dám bất kính với Lâm thiên sư à?”

- ------------------


.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui