Tiên Đế Trùng Sinh


Dưới sự dẫn dắt của giọng nói bí ấn đó, Trương Thiên Hằng lén lút ra khỏi võ quán, điều anh ta yên tâm chính là hầu như tất cả mọi người đều tập trung vào Diệp Thành, hoàn toàn không có ai chú ý đến anh ta rời đi cả.


Nhưng phát hiện này cũng làm cho anh ta nhục nhã đến run rẩy cả người, anh ta âm thầm thề: “Diệp Lạc Phàm, tôi nhất định sẽ giết cậu!”

Mặc dù gây ra việc lớn làm toàn bộ võ quán chấn động, nhưng Diệp Thành lại không thèm để ý, anh đã tìm được manh mối của Âm Quỷ Tông, chỉ cần điều tra kỹ lưỡng một lần, tìm ra Lão Tông chủ xử lý là được.


Chỉ là khi Diệp Thành vừa chuẩn bị bao phủ thần niệm lên khu vực này, cửa phòng đột nhiên mở ra, anh nhíu nhíu mày nhưng vẫn đi tới mở cửa.


Đứng ở ngoài cửa vẫn là hai người Triệu Nhân Thanh và Triệu Linh Nhi, ông ta treo nụ cười giả tạo trên mặt, mà Triệu Linh Nhi thì vẫn có khuôn mặt khó chịu giống như thể anh nợ tiền cô ta vậy.


“Có chuyện gì?” Diệp Thành đứng ở cửa, giọng nói đã mang theo một sự không kiên nhẫn.


Triệu Linh Nhi biến sắc, nhìn như sắp tức giận nhưng cuối cùng vẫn lạnh lùng nói: “Chuyện rất quan trọng, chúng ta vào trong rồi nói”.


Diệp Thành để hai người vào, cũng không rót trà, tùy tiện ngồi xuống chiếc giường ở bên cạnh, bình thản nói: “Có chuyện gì thì nói nhanh lên, tôi rất bận”.



Đúng vậy, Diệp Thành rất bận rộn, thời gian của anh vô cùng quý báu, anh chỉ hận không thể dùng tất cả thời gian mình có dành cho việc tu hành, hơn nữa anh còn phải dò xét tung tích của Lão Tông chủ.
Phải đối mặt với một Pháp Thánh, tuy rằng không tốn nhiều công sức nhưng cũng không thể coi việc này như trò đùa được.


Nếu không phải vì bảo vệ đệ tử đầu tiên của mình là cô nhóc Tào Hinh Toàn thì anh đã sớm trở về biệt thự của mình thử ngưng kết Nguyên Anh rồi.


Nghe được lời nói thất lễ như thế, Triệu Linh Nhi vô cùng tức giận, vừa định nói chuyện thì Triệu Nhân Thanh lại ra hiệu cho cô ta yên lặng, hòa ái nói: “Lạc Phàm, sư phụ biết vừa nãy không lên tiếng bảo vệ cậu, thế nên trong lòng cậu oán hận tôi”.


Diệp Thành bình thản nói: “Không có, chỉ là một Bát Quái môn mà thôi, tôi cũng không coi ra gì cả”.


Nghe được lời nói ngông cuồng như thế, Triệu Linh Nhi nhất thời trợn tròn hai mắt, Triệu Nhân Thanh lại tiếp tục khuyên nhủ: “Cậu đừng thấy Quan Thắng không chịu nổi một chiêu liền cảm thấy Bát Quái Môn không còn ai, cậu phải biết rằng bản lĩnh của môn chủ Bát Quái môn không yếu kém như cậu nghĩ, ngay cả sư phụ cũng phải sợ ông ta ba phần, đó chính là đại sư võ đạo chân chính đấy”.


“Chỉ là cậu cũng không cần sợ ông ta, cậu là đệ tử thân truyền của tôi, tôi nhất định sẽ truyền thụ tất cả tuyệt học Bát Quái chưởng cho cậu, không giữ lại chút gì, dựa vào tư chất và thiên phú của cậu, tuyệt đối có thể trở thành đại sư võ đạo trong vòng năm năm!”

Diệp Thành không kiên nhẫn được nói: “Ai là đệ tử thân truyền của ông, người có tư cách làm sư phụ tôi trong thiên hạ này còn chưa sinh ra đâu!”


Kiếp trước anh là Tiên Đế, trải qua trăm nghìn trận chiến chưa bao giờ biết mùi thất bại là gì, ngay cả Đại La Kim Tiên, U Minh Bá Chủ cũng đã chém giết vô số, cho dù ở trong vũ trụ người mạnh nhiều không đếm xuể, anh cũng được mọi người tôn là cao thủ đệ nhất thiên hạ, làm sao có ai lại dám không tự lượng sức mình muốn làm sư phụ của Diệp Thành cơ chứ?

Nhìn thấy đối phương cứng mềm đều không ăn, hai má Triệu Nhân Thanh co giật liên hồi, đột nhiên mở miệng nói: “Nếu cậu nguyện ý gia nhập võ quán Bát Quái của chúng tôi, Linh Nhi và Nhã Nhi cậu có thể chọn một người để cưới, đến lúc đó cậu chính là quán chủ tương lai, cho dù là toàn doanh nhân hay là quan lớn của tỉnh Tô Bắc thì cũng phải nể mặt cậu ba phần!”

“Bố!”

Triệu Linh Nhi nhất thời kinh ngạc hét lên, cô ta không ngờ được rằng bố mình lại có ý định như thế!

Cô ta vừa kinh ngạc vừa giận dữ, trừng mắt nhìn Diệp Thành quát lên: “Làm sao con có thể gả cho tên đáng ghét này, tên nhóc này kiêu ngạo tự cao, không coi ai ra gì, cho dù có chút bản lĩnh thì sao? Con tuyệt đối không gả cho anh ta đâu!”

Triệu Nhân Thanh quát lớn: “Được rồi! Việc cưới xin do bố mẹ làm chủ, bố cũng là vì tương lai của võ quán mà thôi!”.
Truyện Đông Phương

Nghe đến tương lai của võ quán, Triệu Linh Nhi đột nhiên yên lặng, cô ta đứng lên trừng mắt nhìn Diệp Thành một cái, sau đó quay đầu lại làm ra vẻ mặt tùy các người quyết định.


Nhìn thấy con gái chấp nhận, Triệu Nhân Thanh nở cười tủm tỉm, nhìn về phía Diệp Thành nói: “Thế nào, đây đã là thứ mà rất nhiều người khao khát nhưng không bao giờ có được.
Địa vị, danh tiếng, tiền bạc, phụ nữ…Chàng trai trẻ, lẽ nào cậu không khao khát chúng hay sao?”


Diệp Thành nhìn Triệu Nhân Thanh, dột nhiên cười khinh bỉ một tiếng, nói: “Ông thật sự rất đáng thương”.


Triệu Nhân Thanh lườm anh, trầm giọng nói: “Cậu nói cái gì?”

Diệp Thành bình thản nói: “Tôi nói ông rất đáng thương, ông tự cho mình là quan trọng, thậm chí không tiếc bán đứng con gái mình cũng phải tranh thủ cơ hội, trong mắt tôi căn bản không đáng nhắc đến”.


Triệu Nhân Thanh hai má trắng bệch, cuối cùng hừ lạnh một tiếng, đứng dậy phất tay áo bỏ đi, ông ta vừa đi, Triệu Linh Nhi cũng cuống quýt chạy theo, trừng mắt nhìn Diệp Thành chạy theo bố ra ngoài.


Diệp Thành cũng lười để ý đến hai cha con kỳ lạ này, tiện tay chỉ ra cửa làm cửa đóng lại, liên tục dùng thần niệm của mình tìm kiếm hạt giống đã để lại trước đó…

Ở bên kia, Triệu Nhân Thanh rời khỏi phòng Diệp Thành, sắc mặt khó coi vô cùng, thậm chí là lúc đi ra hai nắm đấm siết chặt, thân thể không ngừng run rẩy, hiển nhiên là bị Diệp Thành chọc cho tức điên lên.


Triệu Linh Nhi nhíu mày, khó hiểu nói: “Bố, con không hiểu vì sao bố phải nhẫn nại với tên họ Diệp kia, anh ta thực sự có chút thiên phú, nhưng bây giờ sợ rằng còn đánh không lại con, đáng để cha phải trả giá đắt như thế sao?”

Triệu Nhân Thanh thở dài một tiếng, nói: “Linh Nhi, con không hiểu,võ quán Bát Quái chúng ta tuy rằng truyền thừa từ Bát Quái môn, nhưng người ta căn bản không coi chúng ta như người nhà, chỉ xem chúng ta là một con chó mà thôi!”

“Vì sao chứ? Cũng bởi vì người ta có đại sư võ đạo, ngày thường những đệ tử của người ta, nhìn thấy chúng ta đều vô cùng kiêu ngạo, cho dù là mấy tên đệ tử cũng dám vô lễ với bố”.


“Khi đó bố liền biết, nếu như võ quán Bát Quái chúng ta không bồi dưỡng ra một vị đại sư võ đạo thì sẽ bị Bát Quái môn giẫm dưới chân cả đời này, không có cách nào xoay người! Bố vốn là hy vọng ở đại sư huynh của con, nhưng không nghĩ tới nó lại trực tiếp gia nhập vào Bát Quái môn, Ôi…”


Ông ta vừa nói, vừa ho khan hai tiếng, nhìn trông già đi mấy tuổi, Triệu Linh Nhi nhìn thấy bố mình như thế, trong mắt hiện lên một tia ảm đạm nói:

“Đại sư huynh…Thật sự gia nhập vào Bát Quái môn sao?”

Triệu Nhân Thanh giận dữ nói: “Vừa rồi bố tìm khắp võ quán không thấy nó, nhất định là theo lão già Nhâm Ngạo kia đi rồi, đến lúc đó tên nhóc đó mang theo một đám đệ tử Bát Quái môn trở về, con bảo bố chui đi đâu cho đỡ nhục đây”.


Triệu Linh Nhi lòng đau như cắt, cô ta như thế nào cũng không nghĩ đến đại sư huynh mà mình yêu mến sùng bái, cứ như thế rời khỏi võ quán, đều trách tên Diệp Lạc Phàm đáng chết kia!

“Xem ra chỉ có thể làm như thế này thôi”.


Nhìn khuôn mặt nhăn nheo đầy nếp nhăn của bố mình, Triệu Linh Nhi thở dài trong lòng, âm thầm hạ quyết tâm…

Đêm nay, mỗi người đều có suy nghĩ và tâm tình khác nhau, đợi đến khi mặt trời lên cao, Diệp Thành mở hai mắt ra, chợt hiện lên một tia ánh sáng lạnh, lạnh lùng nói:

“Có chút bản lĩnh, có chút thú vị…”

- ------------------


.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui