Tiên Đế Trùng Sinh


Bán Bộ Tông Sư có nghĩa là đã đạt đến đỉnh cao của võ giả bình thường, chỉ còn thiếu nửa bước là có thể trở thành cao thủ đại sư võ đạo.


Tiền Triều Tam và Triệu Nhân Thanh đều ở cảnh giới này, nhưng bọn họ tu luyện cực khổ mấy chục năm, cho đến khi tóc bạc trắng mới bước chân được vào cảnh giới ấy.
Nay lại thấy một thanh niên hai mươi mấy tuổi cũng là Bán Bộ Tông Sư, không nghĩ cũng biết trong lòng họ chua chát thế nào.


Chứng kiến chưởng lực của thanh niên mặt chữ điền, trong mắt Trương Thiên Hàng lóe lên mong muốn cầu cạnh.
Anh ta đột nhiên vùng ra khỏi tay Triệu Linh Nhi, bước nhanh đến bên cạnh Nhâm Ngạo, rõ ràng đã hạ quyết tâm.


Nhìn thấy cảnh này, Triệu Linh Nhi lập tức lộ ra vẻ mặt hết sức đau lòng.
Hai mắt Triệu Nhân Thanh ánh lên sự lạnh lùng, quát lớn: “Chờ đã!”

Nhâm Ngạo khẽ nhếch mép, cười lớn: “Ông Triệu, ông bày ra tư thế khổ luyện Bát Quái như thế không phải là định ra tay đấy chứ? Ông chỉ là chủ của võ quán Bát Quái cỏn con mà dám khiêu chiến với uy nghiêm của Bát Quái Môn sao?”

Hai mắt Triệu Nhân Thanh trở nên sắc lạnh, thấp giọng nói: “Từ trước đến giờ, trong võ đạo luôn là kẻ mạnh đứng đầu.
Nếu ông muốn dẫn đệ tử của tôi đi thì phải hỏi hai tay tôi có đồng ý không đã!”

Nhâm Ngạo hừ lạnh: “Không biết tốt xấu! A Thắng, dạy dỗ ông ta cho sư phụ!”

Thanh niên mặt chữ điền nghe vậy tiến lên ba bước, vẻ mặt ngạo nghễ nói: “Bát Quái Môn Quan Thắng xin được chỉ giáo!”

Vẻ mặt Triệu Nhân Thanh vô cùng nghiêm nghị, không đáp lời hắn mà chỉ chắp tay làm lễ, sau đó hai người lao vào đánh nhau.



Những người ở bên dưới đều sốt ruột quan sát trận đấu, Triệu Nhã Nhi lén kéo góc áo của Triệu Linh Nhi, hỏi: “Chị ơi, bố sẽ đánh thắng đúng không?”

Triệu Linh Nhi nhíu mày không nói gì, nhưng bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nói: “Không, ông ta thua là cái chắc”.


Triệu Linh Nhi lập tức nổi giận, quay đầu lại nhìn thấy kẻ nói chuyện là Diệp Thành thì càng khinh thường, hừ một tiếng: “Một kẻ không có kiến thức như anh thì biết cái gì, đây là trận chiến giữa hai vị Bán Bộ Tông Sư đấy!”

Diệp Thành thản nhiên nói: “Thế thì đã sao? Chẳng qua là hai con kiến hơi to khỏe một chút, nhưng nói cho cùng cũng chỉ là con kiến mà thôi, không đáng nhắc tới”.


“Anh!”, Triệu Linh Nhi nghiến răng nghiến lợi, trông có vẻ rất muốn ra tay dạy dỗ cái tên không biết trời cao đất dày này, nhưng cô ta tỏ ra do dự rồi vẫn quay đầu đi.


Dù sao việc xấu trong nhà không thể khoe ra ngoài, chuyện của võ quán mình vẫn nên đợi lát nữa rồi giải quyết, nếu không thì chẳng phải sẽ khiến người của Bát Quái Môn chế nhạo sao?

Trong lúc cô ta đang do dự thì trên sân đấu đã phân định thắng bại.
Triệu Nhân Thanh và Quan Thắng mỗi người vỗ một chưởng vào đối phương.
Triệu Nhân Thanh liên tục lùi về sau mấy bước, phụt máu ra đất, còn Quan Thắng chỉ hơi lảo đảo, sắc mặt hơi trắng mà thôi.


“Bố!”

Triệu Linh Nhi đau lòng kêu lên, vội vàng tiến tới đỡ Triệu Nhân Thanh.
Triệu Nhân Thanh mang vẻ mặt đau thương, thở dài một tiếng: “Đúng là anh hùng xuất thiếu niên, tôi thua rồi”.


Quan Thắng ngạo nghễ nói: “Bản lĩnh của ông cũng tạm được, chỉ là suốt ngày ở mãi trong võ quán, không cách nào giao đấu với người mạnh hơn, cho nên mới không có không gian tiến bộ”.



“Một bầy khỉ đóng cửa tự mày mò với nhau, cho dù có nghiên cứu sâu thế nào thì cuối cùng cũng chỉ có thể luyện được quyền khỉ mà thôi.
Chỉ khi đi ra ngoài, nhìn thấy bầu trời rộng lớn mới có thể tiến xa hơn”.


Lời này vừa nói ra, những đệ tử của võ quán Bát Quái đều tức giận nắm chặt hai tay, trừng to mắt.
Mặc dù Quan Thắng nói có lý, nhưng rõ ràng là đang châm biếm bọn họ như một bầy khỉ!

Triệu Linh Nhi nghe thấy vậy, sắc mặt u ám đứng dậy, cất tiếng nói: “Quan Thắng, tôi muốn khiêu chiến với anh!”

Quan Thắng khinh thường bĩu môi, đáp: “Ngay cả bố cô cũng đã thua tôi, cô thắng được sao?”

Triệu Linh Nhi hạ giọng nói: “Cho dù biết chắc sẽ thua, tôi cũng muốn khiêu chiến với anh.
Bằng không, chẳng phải sau này người trong giang hồ sẽ cười võ quán Bát Quái chúng tôi toàn kẻ nhát gan hay sao?”

Quan Thắng cười khẩy: “Cô không tới mức ngây thơ cho rằng võ quán Bát Quái của các cô có tiếng tăm gì trong võ đạo chứ?”

“Xem đây!”, Triệu Linh Nhi phừng phừng lửa giận, hét lên một tiếng, cả người vọt lên không trung.
Trong cơn thịnh nộ, cô ta trực tiếp sử dụng thức cuối cùng của Bát Quái Chưởng - Bát Quái Khai Sơn Đả!

Chiêu này vừa tung ra, khí thế cả người cô ta tăng vọt, giống như sao băng vụt qua bầu trời đêm.
Quanh người cô ta toát ra khí kình mạnh mẽ, người đi theo chưởng, đột ngột đánh về phía Quan Thắng.



Triệu Nhân Thanh không kìm được tán thưởng: “Hay! Chiêu này của Linh Nhi chắc chắn không thua kém gì bố!”

Thế nhưng Quan Thắng lại mất kiên nhẫn ngáp một cái, bất thình lình trở tay chưởng tới.
Chưởng phong ra sau mà đến trước, đánh Triệu Linh Nhi ngã thẳng từ trên không xuống, đập mạnh người lên nền đất!

Triệu Nhã Nhi mặt trắng bệch, kinh ngạc kêu lên: “Sao có thể như vậy? Chị… lại không chống đỡ được một chiêu?”

Diệp Thành bình thản nói: “Bình thường, thực lực của cô ta vốn chẳng ra làm sao”.


Anh vừa dứt lời, Triệu Nhân Thanh lập tức trừng mắt nhìn anh, phẫn nộ quát: “Cậu là ai? Dám hạ thấp giá trị của võ quán Bát Quái như vậy!”

Triệu Nhã Nhi luống cuống tiến lên giải thích.
Sau khi nghe cô ấy nói, Triệu Nhân Thanh bực tức quát: “Chỉ một đứa đệ tử vừa nhập môn cũng dám đánh giá đại sư tỷ sao? Tối nay cậu đứng tấn ở sân luyện tập một đêm cho tôi, trời chưa sáng thì chưa được nghỉ!”

Diệp Thành nói: “Nếu tôi không làm thì sao?”

Triệu Nhân Thanh vô cùng bực dọc, nhưng nghĩ tới người của Bát Quái Môn vẫn còn ở đây nên cũng không nổi giận ngay tại chỗ, chỉ nói: “Tên nhóc vô tri, đợi người ta đi hết rồi xem tôi dạy dỗ cậu thế nào!”

Lúc này, Triệu Nhã Nhi vội vàng chạy tới muốn đỡ chị dậy.
Triệu Linh Nhi nóng giận giãy giụa mấy lần nhưng vẫn không cách nào đứng lên.


Quan Thắng quay đầu nhìn về phía Trương Thiên Hàng: “Sư đệ, chúng ta đi”.


Nghe tiếng xưng hô này, tất cả người của võ quán Bát Quái đều lộ ra vẻ mặt nhục nhã nhưng lại không làm gì được.
Ai bảo nắm đấm của Bát Quái Môn là lớn nhất chứ!

Trên mặt Trương Thiên Hàng hiện lên vẻ tức giận và vui mừng đan xen, mở lời: “Tôi gia nhập Bát Quái Môn vẫn còn một điều kiện cuối cùng.
Đó là xin sư huynh giúp tôi dạy dỗ thằng nhóc kia một trận!”


Anh ta nói xong thì hét lên một tiếng, chỉ tay về phía Diệp Thành, lập tức thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.


Nhìn thấy là Diệp Thành, các đệ tử đều tỏ ra giận dữ, lớn tiếng la lối:

“Quả nhiên là cậu ta, tôi đã biết cậu ta không phải thứ tốt lành gì mà!”

“Hừ, vì cậu ta mà đại sư huynh mới đi!”

“Tên vô dụng nhà cậu xin lỗi đại sư huynh đi!”

Triệu Nhã Nhi nghe vậy luống cuống đứng dậy nói: “Các người đang nói gì vậy, có giỏi thì tự mình đi khiêu chiến! Chính mình không dám đấu, liên quan gì đến tiểu sư đệ chứ?”

Cô ấy vừa dứt lời, mọi người lập tức im lặng, thế nhưng ánh mắt họ nhìn về phía Diệp Thành càng thêm hung ác.


Quan Thắng nghe vậy cười lên ha hả: “Cô gái này nói nghe cũng có lý, bản thân đám vô dụng các người không có bản lĩnh, chỉ biết dùng miệng mồm thôi, hừ…”

Câu nói của hắn lại hạ thấp đám người của võ quán Bát Quái một phen.
Thấy không ai dám lên tiếng, hắn mới đắc ý gật đầu, ngoắc tay với Diệp Thành:

“Lại đây nào thằng nhóc, để tôi xem cậu có bản lĩnh đến đâu”.


- ------------------


.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui