Tuy nghĩ như vậy, nhưng Triệu Linh Nhi không biểu hiện ra mặt ngay mà chỉ thu một khoản tiền lớn của Diệp Thành rồi nhận anh vào võ quán.
Dù sao trong thế giới này, không ai ghét tiền cả.
Thấy Diệp Thành có dáng đứng lười biếng, tinh thần rệu rã, tuy đôi mắt bình tĩnh như nước nhưng không hề có thần, Triệu Linh Nhi liền thất vọng lắc đầu.
"Trước đó Nhã Nhi nói là tìm được một người có trụ cột cơ bản rất tốt, mình còn mừng thay cho bố mãi, ai ngờ là một tên hoàn toàn không biết gì về võ đạo".
Nghĩ vậy, cô ta bất lực nhìn cô em gái đang cười tít cả mắt, thầm nói: "Con bé Nhã Nhi ngốc nghếch bị tên này lừa rồi.
Nhưng cái thẻ mà tên này lấy ra lúc trả tiền là loại cao cấp nhất, chắc là một tên cậu ấm ăn chơi, thích khuôn mặt xinh đẹp của Nhã Nhi nên mới vào đây tán gái".
"Hừ, một tên vô dụng như vậy còn lâu mới bằng được đại sư huynh.
Không được, mình phải tìm có hội cảnh cáo anh ta mới được, để anh ta cách xa Nhã Nhi ra".
Tất nhiên Diệp Thành chẳng thèm để ý một Triệu Linh Nhi nhỏ bé.
Anh đi vào bên trong võ quán thì vui mừng phát hiện linh khí nơi đây nồng đậm hơn nhiều so với những nơi có nhà cao tầng ngoài kia, liền thản nhiên ở lại, nhoáng cái đã ba ngày trôi qua.
Trong ba ngày này, anh hoàn toàn không muốn đi tham gia mấy cái như chạy dài buổi sáng, đứng tấn.
Mỗi ngày anh chỉ ra ngoài đi dạo quanh tìm kiếm manh mối của Lão Tông Chủ.
Triệu Nhã Nhi hiếm có cơ hội lười biếng, liền nhân danh bảo vệ tiểu sư đệ, mỗi ngày đều chuồn ra ngoài ăn uống chơi bời, vui vẻ ngất trời.
Triệu Linh Nhi thì nhìn thấy hết, cô ta càng chắc chắn suy đoán trong lòng mình.
Tên Diệp Thành này không phải đến tập võ mà là đến tán em gái cô ta!
Cuối cùng, hôm nay lúc Diệp Thành ăn sáng xong đang định ra ngoài thì Triệu Linh Nhi liền chặn anh lại, lạnh lùng nói: "Diệp Lạc Phàm, kể từ khi anh võ quán, ngày nào anh cũng không rèn luyện cơ thể, chỉ biết mỗi ra ngoài đi lung tung, thế còn ra thể thống gì!"
Diệp Lạc Phàm là biệt hiệu của Diệp Thành, lấy trong câu "Thanh ti tố quả bất lão thân, ngọc chi ngưng hương lạc phàm trần".
Biệt hiệu này cũng không hẳn là để che giấu người khác.
Diệp Thành là Tiên Đế tôn quý, làm việc quang minh lỗi lạc, cho dù tạm thời phải che giấu thân phận cũng sẽ không lấy tên bừa.
Nghe thấy cô ta gọi mình, anh dừng lại rồi lạnh nhạt nói: "Có chuyện gì sao?"
Thấy khuôn mặt bình tĩnh lạnh nhạt của Diệp Thành, Triệu Linh Nhi tức mà không phát ra được.
Tên nhóc này ngày đầu tiên nhập môn đã dám chê cười võ nghệ của sư môn, sau đó thì còn không đến tập trung luyện võ với mọi người, quả thật là chẳng coi võ quán Bát Quái ra gì!
Nét mặt cô ta lạnh lẽo, lạnh lùng nói: "Nếu đã vào võ quán Bát Quái của tôi thì phải tuân thủ quy tắc ở đây! Mỗi ngày đều phải luyện tập không được vắng mặt, nếu không...tôi sẽ đuổi anh ra khỏi cửa!"
Nét mặt Diệp Thành rất bình tĩnh, anh nói: "Quy tắc xưa nay đều do kẻ mạnh định đoạt.
Cô vẫn chưa có tư cách đặt quy tắc với tôi đâu".
Vừa dứt lời, sắc mặt của tất cả mọi người trong nhà ăn đều thay đổi.
Triệu Linh Nhi là người dạy võ kiêm đại sư tỷ của võ quán Bát Quái, không những võ nghệ cao cường mà còn xinh đẹp tựa hoa, dáng người chuẩn như người mẫu, đặc biệt là đôi chân đẹp đẽ thon dài đó đã mê hoặc không biết bao nhiêu đệ tử.
Hôm nay cô ta vẫn mặc bộ sườn sám màu đỏ diễm lệ, đôi chân ngọc ngà như ẩn như hiển, cứ thi thoảng lại có đệ tử xung quanh nhìn lén.
Lúc này, Diệp Thành nói cô ta không có tư cách ngay trước mặt mọi người, câu nói đó đã chọc giận đám người theo đuổi Triệu Linh Nhi.
Đám người này nét mặt tức giận, đua nhau vén tay áo lên, nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt không có ý tốt, không chừng ngay sau đó sẽ lao lên tẩn cho tên nhóc không biết quy tắc này một trận.
Triệu Nhã Nhi sốt ruột tới nỗi kéo áo Diệp Thành, nói nhỏ: "Tiểu sư đệ à, anh đừng có đắc tội với chị tôi chứ.
Cuộc đời này chị ấy ghét nhất là ai làm chị ấy mất mặt, mau xin lỗi đi, nếu không sẽ ăn đánh đấy!"
Nhưng ngay lúc này, một người đàn ông cao to đột nhiên đi ra khỏi đám đông đến trước mặt Diệp Thành: "Anh bạn à, ăn nói cũng lớn lối đấy".
Người đàn ông này vừa đến, Triệu Nhã Nhi còn đang tức giận vô cùng đã nở cười tươi rói, nói bằng một giọng điệu dịu dàng tới nỗi không thể dịu dàng hơn: "Đại sư huynh~".
Đại sư huynh đắc ý "ừ" một tiếng rồi nhìn về phía Diệp Thành, nói: "Cậu nói Linh Nhi không có tư cách, vậy không biết tôi có tư cách đó không?"
Vừa dứt lời, đám đệ tử trong nhà ăn lộ ra nụ cười vui sướng khi thấy người gặp họa.
Xem ra tên nhóc này nói mà không biết nghĩ, giờ chọc giận đại sư huynh, chắc chắn sẽ bị dạy dỗ một trận thảm thiết!
Trong lòng Triệu Linh Nhi thấy ngọt ngào vô cùng.
Đại sư huynh làm vậy có nghĩa là ra mặt đòi lại công bằng cho cô ta, làm thế một thiếu nữ hoài xuân sao có thể không rung động?
Nhưng Diệp Thành chỉ nhìn anh ta một cái, lạnh nhạt nói: "Anh là cái thá gì chứ, hạng như anh mà cũng xứng nói chuyện với tôi sao?"
Anh vừa dứt lời, đám đệ tử xung quanh không còn vẻ mặt giận dữ nữa mà trực tiếp đứng ra muốn đánh người.
Ngay cả khuôn mặt nhỏ nhắn của Triệu Nhã Nhi cũng hơi không vui, Triệu Linh Nhi thì tức giận quát to:
"Tên họ Diệp kia! Đây là đại sư huynh của võ quán Bát Quái chúng tôi - Trương Thiên Hàng, sao anh dám vô lễ như vậy!"
Khuôn mặt Trương Thiên Hàng cũng hơi co giật, anh ta chỉ muốn ăn tươi nuốt sống tên nhóc không biết điều này ngay lập tức.
Nhưng phải giữ phong độ trước mặt sư muội, thế nên anh ta chỉ nhẹ nhàng giơ tay chặn Triệu Linh Nhi lại, nói:
"Anh bạn trẻ này, theo lý thì cậu là tiểu sư đệ, nhưng cậu lại dám ăn nói bất kính với đại sư huynh, theo quy tắc của võ quán phải phạt mười gậy mới đúng.
Nhưng nếu cậu đã nói quy tắc do kẻ mạnh định đoạt, vậy thì hãy để chúng tôi xem thực lực của cậu đi!"
Nói rồi anh ta đi ra ngoài trước thẳng hướng võ trường.
Các đệ tử khác thấy thế thì cũng tranh nhau chạy ra ngoài chuẩn bị xem kịch hay.
Triệu Nhã Nhi thấy tình hình không ổn thì lén lút kéo góc áo Diệp Thành, ám chỉ anh mau chuông đi nhưng lại bị Triệu Linh Nhi ngăn lại.
Cô ta nở nụ cười giả tạo: "Tên họ Diệp kia, trước đó anh ăn nói ngông cuồng như vậy, đừng nói là bây giờ chuẩn bị chuồn đấy chứ?"
Diệp Thành còn chẳng thèm nhìn cô ta mà đi thẳng ra võ trường.
Triệu Linh Nhi nở nụ cười lạnh, kéo em gái mình đi ra ngoài.
Trên võ trường, Trương Thiên Hàng đang đứng ở trung tâm, xung quanh là một đám đệ tử của võ quán bu tròn lại.
Thấy Diệp Thành tới, anh ta cười to, nói: "Được đấy, ít ra thì cũng đến rồi, tôi còn tưởng cậu định làm con rùa rụt đầu đấy!"
Anh ta nói vậy khiến những người khác cũng phối hợp cười to, từng câu nói cử chỉ đều châm chọc Diệp Thành.
"Nhìn tên ngu xuẩn này đi, không biết trời cao đất dày, thế mà dám khiêu khích đại sư huynh".
"Hì, tôi cược là trong vòng năm chiêu, đại sư huynh có thể đánh tên này thành một con chó ăn phân".
"Vớ vẩn, tên nhóc này cả ngày chơi bời lêu lổng, chẳng thèm học tý võ nào, sao có thể chống đỡ nổi năm chiêu? Tôi cược một chiêu! Đại sư huynh chỉ cần dùng một chiêu là có thể đánh bại tên đó!"
"....."
Nghe tiếng bàn tán xung quanh, sắc mật của Triệu Nhã Nhi hơi thay đổi.
Hảo cảm của cô ấy đối với Diệp Thành chỉ là vì bối phận của cô ấy trong này là nhỏ nhất, khó khăn lắm mới tìm được một tiểu sư đệ, thế nên mới vui vẻ lạ thường, chứ không hề có tình cảm nam nữ.
Nhưng trong mấy ngày nay hai bên tiếp xúc cũng khá hòa hợp.
Cô ấy biết rõ bản lĩnh của đại sư huynh, e là chỉ dùng một chiêu là có thể đánh tiểu sư đệ bị thương tới nỗi nửa tháng không xuống được giường!
- ------------------
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...