Quan Trường Hưng cũng hung dữ trừng Diệp Thành, dù thiếu chủ của nhà họ Quan là con thứ Quan Ngôn Kiệt nhưng trong lòng lão vẫn yêu thương đứa con cả này vì đây là con của lão và vợ cả, sau khi vợ đầu qua đời, Quan Ngôn Tương gần như là người mà lão lo lắng nhất.
Trơ mắt nhìn con cưng bị người ta giẫm lên lưng sỉ nhục, Quan Trường Hưng tức tới sùi bọt mép, cuối cùng không nhịn nổi mà quát: “Thằng họ Diệp! Mày đúng là, đúng là khinh người quá đáng! Hôm nay tao nể mặt nhà họ Trình không ra tay ở đây nhưng chỉ cần mày dám rời khỏi Trình gia trang này nửa bước, tao nhất định sẽ ngũ mã phanh thây mày rồi nghiền xương thành tro!”
Nghe một đại sư võ đạo quát tháo như thế, nhiều võ sĩ không kiềm lòng được mà run rẩy một chút, họ bị sự uy nghiêm và khí thế này dọa sợ, không hề dám sinh ra ý định phản kích.
Nhưng Diệp Thành lại không sợ những điều này, anh đá văng Quan Ngôn Tương rồi thản nhiên nói: “Được, tôi ở đây chờ!”
Sau khi hai bố con nhà họ Quan tức giận rời đi, Diệp Thành vân bình thản ngồi xuống nhưng người chung quanh không ai dám tiến lên.
Dù sao mức độ nổi tiếng của nhà họ Quan ở Ma Đô trong giang hồ khá cao.
Trong mắt mọi người, tên nhóc họ Diệp đã là người chết, Tăng Huyết Hoàn sớm muộn gì cũng thuộc về nhà họ Quan, giờ họ tiến lên mua sắm thì sợ là sẽ đắc tội nhà họ Quan, lỡ đâu bị bị họ tính sổ sau thì sao đây?
Diệp Thành chẳng quan tâm chuyện này, anh đã nhìn ra, đồ vật của mấy võ sĩ cấp thấp này có giới hạn, hơn nữa, đa số đều không có tác dụng với anh.
Hiện giờ anh đã có thông tin của Chi Lan Tiên Đào, tính ra chuyến này cũng không tệ.
Điều đáng nhắc tới chính là khi bố con nhà họ Quan đi rồi, Lam Thải Nhi mới lộ mặt, cô ta đi tới trước mặt Diệp Thành: “Anh định giải thích chuyện vừa rồi thế nào?”
Diệp Thành liếc cô ta một cái, khinh miệt: “Kẻ nhút nhát thấy đại sư võ đạo xuất hiện là trốn biệt tăm thì có tư cách gì để nói chuyện với tôi?”
Lam Thải Nhi bị nghẹn họng không nói ra lời, cô ta bối rối im lặng vài phút rồi bỗng nghiến răng nghiến lợi quát: “Anh có biết mình đang làm gì không? Thế lực nhà họ Quan lớn cỡ nào, anh có biết hay không?”
Diệp Thành ngáp một cái: “Không biết, tôi chỉ biết hai bố con họ cùng lên cũng chẳng phải đối thủ của tôi!”
Lam Thải Nhi giận quá mà cười: “Anh cứ khoác lác đi, đại sư võ đạo là nhân vật thế nào, sao loại hậu bối mới đôi mươi như anh có thể địch nổi?”
Diệp Thành mất kiên nhẫn phất tay: “Cô tin hay không thì tùy, mau biến mất khỏi tầm mắt tôi.
Nếu không thì coi chừng người nhà họ Quan nhìn thấy lại hoài nghi chúng ta là đồng bọn đấy!”
Lam Thải Nhi tức giận tới mức cả người run rẩy, không thể không nói Diệp Thành nói rất đúng nên cô ta chỉ có thể cao giọng nói: “Bắt đầu từ hôm nay, nhà họ Tào không có bất kỳ quan hệ gì với anh, anh sống hay chết, tôi cũng không nhúng tay vào nữa!”
Diệp Thành bình tĩnh nói: “Tôi vốn không có quan hệ gì với nhà họ Tào, càng không quen cô, dù cô muốn quan tâm thì chưa có tư cách đó đâu!”
Lần này, Lam Thải Nhi thật sự không nói nổi câu gì nữa mà chỉ có thể tỏ ra khinh thường, rời đi dưới ánh mắt trào phúng của đám võ sĩ.
Bên kia, Diệp Thành cũng chẳng để tâm, nhìn thấy không có khách thì lại nằm gối lên đùi Tiết Bách Hợp, thoải mái nhắm mắt lại.
Nhìn thấy cảnh này, một đám võ sĩ đều không nói gì, e là người thanh niên trước mặt không biết nhà họ Quan ở Ma Đô là người đáng sợ cỡ nào, giờ còn có tâm trạng đưa đẩy với người đẹp.
Diệp Thành tất nhiên không biết họ nghĩ gì hoặc là nói dù biết cũng chẳng để ý, người này đang bắt chéo chân, cọ mặt lên da thịt mịn màng của Tiết Bách Hợp, thậm chí miệng còn hừ vài điệu dân ca.
Cuối cùng, màn đêm buông xuống, Diệp Thành mới từ từ tỉnh lại, duỗi lưng một cái rồi tiện tay thu Tăng Huyết Hoàn, sau đó kéo Tiết Bách Hợp ra ngoài.
Dưới ánh mắt mỉa mai, cười nhạo hoặc không có ý tốt của võ sĩ, Diệp Thành ung dung bước ra khỏi cửa chính Trình gia trang, nhưng anh còn chưa đi được vài bước thì tai đột nhiên nghe thấy tiếng gọi to từ sau lưng:
“Anh Diệp Thành!”
Anh vừa quay đầu lại thì thấy Tào Hinh Toàn đang hổn hển chạy tới, anh ngạc nhiên hỏi: “Sao cô tới đây?”
Cô gái này ngẩng đầu, lộ vẻ mặt kiêu căng: “Cô đây nghe nói có người bắt nạt tùy tùng của tôi nên dẫn người tới bảo vệ anh!”
Mặt Lam Thải Nhi theo phía sau cô ấy lại âm u như trời đầy mây đen, cô ta nói: “Cô chủ, quyết định của cô quá lỗ mãng, thậm chí còn có thể sẽ khiến nhà họ Tào bị hại.
Hơn nữa, dù mọi người chúng tôi cùng nhau tấn công thì vẫn không phải là đối thủ của Quan Trường Hưng, cô phải biết ông ta chính là đại sư võ đạo, thực lực mạnh hơn sư phụ chúng tôi rất nhiều!”
“Cô chủ, xin cô đừng tùy hứng nữa, mau rời đi với tôi, đừng tiếp tục phạm lỗi, đừng có dính líu với kẻ chỉ biết khoác lác!”
Mặt Tào Hinh Toàn tái nhợt, cô ấy cố chấp lắc đầu: “Không, người tập võ chú trọng nghĩa khí, có thể chết vì bạn chí cốt, đây không phải điều mà sư phụ dạy chúng ta năm đó sao?”
“Hôm nay gặp nguy hiểm, tôi vứt bỏ bạn mình để chạy trốn, thế thì là võ sĩ gì chứ,là anh hùng gì chứ?”
Tào Hinh Toàn nói năng dõng dạc khiến Lam Thải Nhi không thể phản bác, sao cô ta không biết làm võ sĩ thì chữ nghĩa đi đầu, mà trong xã hội chỉ chú trọng danh lợi như hiện nay, cái gọi nghĩa khí bạn bè đã bị mọi người quên đi từ lâu.
Nói xong câu cuối, Tào Hinh Toàn ôm eo Diệp Thành, cố chấp nói: “Tóm lại, tôi nhất định phải về với anh ấy, không ai được ngăn cản!”
“Hầy!”, Lam Thải Nhi thở dài bất đắc dĩ, trong mắt lộ ra quyết tâm quyết chiến, gật đầu: “Nếu cô chủ đã nói vậy, tôi sẽ liều cái mạng này để bảo vệ cô chủ!”
Trong lòng Diệp Thành có chút cảm động, anh cười xoa đầu Tào Hinh Toàn: “Yên tâm, chỉ một đại sư võ đạo thôi, chẳng là gì với tôi cả!”
Lam Thải Nhi hừ lạnh, dùng hành động này tỏ rõ sự khinh thường của mình, Diệp Thành không để ý cô ta mà nói tiếp: “Tình cảm của cô hôm nay tôi sẽ ghi nhớ, người có thể khiến tôi nhớ ơn cũng không nhiều đâu!”
Bị anh nói như vậy, Tào Hinh Toàn thẹn thùng nói: “Ai, ai có tình cảm với anh!”
Diệp Thành cười ha ha, tay trái nắm cô nhóc Tào Hinh Toàn, tay phải kéo Tiết Bách Hợp, anh nghênh ngang rời đi, trong mắt Lam Thải Nhi tràn đầy lửa giận nhưng chỉ có thể dẫn cấp dưới theo sau.
Rất nhanh, người đi đường trở nên thưa thớt, đèn đường lập lòe lúc sáng lúc tắt, chung quanh yên lặng như tờ, thậm chí tiếng côn trùng cũng không có.
Lam Thải Nhi thấy tình huống như thì vô cùng căng thẳng, hai tay siết chặt, không ngừng quan sát, sợ sẽ có một đại sư võ đạo sẽ nhảy ra từ bụi cỏ nào đó.
- ------------------
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...