Tiên Đế Trùng Sinh


Hiển nhiên Vương Minh Đức định dùng tiền áp người, mấy võ sĩ chung quanh đều nổi giận mà họ lại không thể làm gì, từ xưa, khi mua bán, người trả giá cao thì mau được, không đủ tiền thì nói gì cũng vô dụng.


Nếu là ở nơi khác, những người này còn có thể bắt tay nhau, uy hiếp Diệp Thành để đan dược lại nhưng đây là địa bàn của nhà họ Trình.
Nơi này có thể bàn luận võ thuật, có thể quyết chiến sinh tử nhưng tuyệt đối không được dùng vũ lực ép buộc người khác, nếu không người đó là kẻ thù của nhà họ Trình.


Mấy người ở đây có tư cách tiến vào, tu vi thế nào thì khỏi cần nghĩ, họ nào dám đắc tội nhà họ Trình ngọa hổ tàng long như mây kia?

Vương Minh Đức cũng biết điều này nên mới dám làm thế, nhưng dù ông ấy đã tính toán kỹ lưỡng nhưng không ngờ được là Diệp Thành lại lắc đầu: “Tôi không bán!”

Ông già kia suýt nghẹn chết, ngạc nhiên hỏi: “Cái này, cái này...”

Vương Tu Triết lại phản ứng nhanh hơn, vội tiến lên hỏi: “Anh cảm thấy giá không phù hợp à? Chúng tôi thêm một triệu thì sao?”

Diệp Thành thản nhiên nói: “Tôi không cần tiền, ai muốn đan dược này có thể dùng thiên tài địa bảo, dược liệu quý hiếm hay đồ quý giá để đổi!”

Anh vừa nói xong, mấy võ sĩ khác đều chấn động.
Thiên tài địa bảo, dược liệu quý giá thì đâu phải ai cũng có, những võ sĩ đi khắp nơi, đến các di tích danh sơn thì mới có không ít mấy thứ kỳ quái đó.


Vì vậy, trong vài tiếng tiếp theo, Diệp Thành như biến thành chỗ thu mua phế liệu, điều này khiến anh bực bội, nhưng tay không ngừng nhận,ấy mấy thứ đồng nát từ tay các võ sĩ.



Đúng vậy, là đồng nát, mấy võ sĩ này không biết giám định nên du lịch khắp thế gian, phát hiện thứ gì, chỉ cần họ cảm thấy có giá trị thì đều mang về, giờ chúng đều nằm trong tay Diệp Thành.


“Trên thứ này có tia linh khí kỳ lạ nhưng vì đã quá lâu nên tan hết rồi!”

“Viên trân châu này...
khá thú vị, tính cho anh mười viên Tăng Huyết Hoàn!”

“Hình như ông đang chọc cười tôi à, đây chỉ là một viên đá nát thôi!”

“Ném tên này ra ngoài! Dám dùng cóc để giả làm Chu Thiềm!”

“...”

Sau một hồi gà bay chó nhảy, cuối cùng Diệp Thành cũng đổi được không ít đồ, đồng thời, hai chai Tăng Huyết Hoàn đều bị bán sạch.


Mấy võ sĩ nghe tiếng chạy tới thở dài, cảm thán mình vô duyên với bảo bối này rồi nhưng họ lại trừng to hai mắt...
họ thấy thanh niên kia mỉm cười, móc ra hai chai đan dược khác từ trong túi đặt lên thảm.


Tất cả mọi người đều hít ngược, nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt tham lam.
Mà cái túi của Diệp Thành đã thành thứ mọi người khát khao.


Sau khi loại bỏ nhiều rác rưởi, một đống đồ tốt lại lọt vào mắt anh.


“Đây là...
Chi Lan Tiên Đào!”

Diệp Thành nhíu mày, nhắm mắt cẩn thận cảm ứng xem vật màu đen cứng rắn trong tay có chứa đựng linh khí không nhưng mất cả buổi mới thất vọng thở dài.


“Đây chỉ mà một hạt đào thôi!”

Nghe thấy thế, võ sĩ đưa hạt đào không khỏi thất vọng, cúi đầu xuống nhưng Diệp Thành lại bảo: “Tuy vậy, nó có chút tác dụng với tôi, cho anh một viên Tăng Huyết Hoàn!”

Nghe được tin vui, người kia kích động, sau đó lại thấy Diệp Thành ném hai viên Tăng Huyết Hoàn cho mình: “Hai viên này coi như tiền công, phiền anh nói nguồn gốc của thứ này cho tôi biết”.


Người kia mừng rỡ, vội nói hết tất cả những gì mình biết, vật này được anh ta tìm được trong một nơi cực kỳ nguy hiểm của Miêu Cương, lúc ấy, anh ta ngửi thấy một mùi thơm kỳ lạ, đi theo mùi hương, anh ta phát hiện một thung lũng.



Nhưng lối vào thung lũng lại được một đám con khỉ kỳ quái khổng lồ bảo vệ, với năng lực của anh thì đúng là không đánh lại.
Thứ đồ màu đen này bị đám con khỉ khổng lồ phóng ra như ám khí, trúng người anh ta nên anh ta mới mang về.


Nói xong, anh ta còn vén quần áo lên, để lộ ra vết sẹo nhưng mấy võ sĩ chung quanh vẫn cười ha hả, coi tất cả như truyện cười.
Bọn họ tu hành võ đạo mấy chục năm, sự tự tin hơn xa hơn người thường, sao có thể bại bởi mấy con khỉ chứ?

Nhưng Diệp Thành biết đây là thật, Chi Lan Tiên Đào có mùi hương, thơm ngào ngạt, có thể lan ra cả ngàn dặm, nhưng mà cây có thể thu hút một đám Hầu Yêu, thú thì tu hành trăm năm sẽ thành yêu, có điều anh không biết Hầu Yêu này có mấy trăm năm đạo hành.


Mà bên trong thân Chi Lan Tiên Đào có chứa linh khí vô tận, dù hạt đào cũng như vậy nhưng nó lại bị mấy con Hầu Yêu ra làm ám khí, đây cũng là chuyện bình thường.


Trên thực tế, nếu hạt đào này do Diệp Thành đánh ra, uy lực chắc chắn sẽ không thua viên đạn súng bắn tỉa, sau khi trúng mục tiêu, anh còn có thể dùng thần niệm điều khiển, kích nổ mạnh, vô cùng đáng sợ.


Sau khi hỏi thăm tỉ mỉ về thung lũng kia, Diệp Thành gật đầu, coi như đây là một mục tiêu sẽ đi trong tương lai, rồi anh mới thả võ sĩ kia đi.


Những người khác đang lười nhác, giờ thấy một thứ vứt đi cũng có thể đổi Tăng Huyết Hoàn thì lập tức hưng phấn vọt lên...


Tiếc là dường như vận may của Diệp Thành đã xài hết, sau một ngày, anh chỉ đổi được một vài thứ vô bổ mà thôi, còn thiên tài địa bảo thật sự thì chưa có món nào.


Đối với việc này, Diệp Thành không sốt ruột, hôm nay những người bị thu hút đều không nổi trội, đợi những võ đạo thế gia kia nghe tiếng, cá lớn mới thật sự cắn câu.


Vì vậy anh thu sạp, nghênh ngang rời đi dưới ánh mắt khát vọng, khát khao hoặc không tốt của mấy võ sĩ.



Hôm nay Tào Hinh Toàn bị Lam Thải Nhi kéo đi gặp trưởng lão nhà họ Trình, cảm ơn đối phương đã cho phép mình tiến vào, lúc trở về thì miệng nhỏ bĩu ra, mặt mũi lộ vẻ ấm ức, trông có vẻ cô ấy đã bị bắt nạt không ít.


“Tùy tùng, mấy ông lão họ Trình kia quá đáng thật, kẻ nào cũng làm giá, chẳng thèm nhìn ta cái nào!”

Cô nhóc vừa vào là đã bổ nhào vào lòng Diệp Thành, miệng huyên thuyên cằn nhằn, Diệp Thành cười khẽ rồi sờ hai cái lên đuôi ngựa của cô ấy:

“Đừng giận! Hai ngày nữa tôi sẽ trả thù cho cô, bắt họ quỳ xuống hát bài Chinh Phục!”

Tào Hinh Toàn bật cười, sự ấm ức trên mặt biến thành tia vui sướng, ôm lấy Diệp Thành nhõng nhẽo: “Tốt tốt, tôi muốn nghe mỗi người hát một lần, sau đó cùng nhau hát một lần!”

“Được, cô muốn bắt họ hát thế nào thì sẽ hát như vậy!”

Diệp Thành nhún vai, hào phóng nói: “Được, đến lúc đó để cô chỉ huy dàn hợp xướng, ai hát lệch nhịp thì ăn đòn!”

Thấy cô chủ bị chọc cười vui vẻ, mặt Lam Thải Nhi lạnh tanh, mở miệng nói móc: “Chỉ bằng công phu mèo cào của anh à, tư cách gặp trưởng lão nhà họ Trình còn chẳng có mà dám nói năng lung tung sao?”

Diệp Thành liếc đối phương một cái, cũng lười trả lời, Tiết Bách Hợp thấy người mình thích bị nói móc thì đứng ra phản bác: “Tôi nhớ đây là phòng của Diệp Thành, người nào đó chẳng thân quen gì với chúng tôi mà sao lại mặt dày vào đây thế?”

- ------------------


.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui