“Sao chủ nhân lại biến thành như vậy? Chẳng lẽ đây chính là bí mật của anh ấy.
Đợi đã, trên người chủ nhân có rất nhiều vết sẹo, rốt cuộc đã trải qua trận chiến thế nào mới bị nhiều vết sẹo như vậy?”
Nhất thời Aokawa Sakura cũng quên mất bản thân mà ngây ngốc nhìn Diệp Thành.
Rất nhanh cô đã phát hiện, vị Huyền Thành Tiên Đế được bao phủ trong Hỗn Độn đó, nhìn kỹ lại thì cơ thể thần tiên cao lớn tỉ mét này, có không biết bao nhiêu vết thương lớn nhỏ.
Vết thương lớn ước chừng đến vạn mét, chạy ngang trước ngực Diệp Thành, gần như muốn chia đứt Diệp thành ra hai đoạn, vết thương nhỏ thì có nhỏ nhất cũng đã sâu đến mấy mét.
Đao thương kiếm kích, gió bão lửa nước…
Đủ các loại vết sẹo, nhiều không đếm hết, rất nhiều vết thương đều lấp lánh nhiều năng lượng khác nhau.
Cho dù đã cách không biết bao nhiêu năm nhưng vẫn bám vào như cũ, không hề biến mất.
Cũng có rất nhiều sấm sét Hỗn Độn xanh đen giao nhau vây quanh người Diệp Thành.
Sấm sét Hỗn Độn đó dù cách cả chục vạn mét nhưng rất nhiều người vẫn có thể cảm nhận được uy lực lớn mạnh đến cực điểm bên trong, như thể chỉ cần một chút thôi đã có thể phá vỡ trời trăng, giết chết Nguyên Anh, thậm chí cả Hợp Đạo, giống như hình phạt nghiêm khắc nhất trong cả vũ trụ đất trời, khiến người ta run sợ trong lòng.
Nhiều vết sẹo như vậy có thể tưởng tượng Diệp Thành năm đó đã trải qua trận chiến lớn đáng sợ đến thế nào, trận chiến huy hoàng lúc xưa đó tất nhiên còn khốc liệt, truyền kỳ hơn cả trận thần chiến huyền thoại nhất trong sử thi.
Đối thủ của Diệp Thành chắc chắn là ngay cả Lăng Tiêu Chân Tiên hay Kim Đan Nguyên Anh cũng không thể so được.
Tuy có nhiều vết thương, mỗi vết thương đều có thể khiến người ta bị thương nặng hay thậm chí là bị tụ đọng vết thương, lại bị sấm sét Hỗn Độn xanh đen giao nhau vây quanh dày đặc, vô tận.
Nhưng Huyền Thành Tiên Đế vẫn hiên ngang đứng trong Tinh Hà, tay chắp sau lưng, như thể tất thảy những vết thương trên người không hề tồn tại, vẫn là Chúa Tể của một vùng vũ trụ Tinh Hà.
Lúc này anh cúi thấp đầu to lớn như một ngôi sao của mình, tầm mắt nhìn xuống Lăng Tiêu Chân Tiên như kiến dưới chân, ánh mắt chứa đầy sự chế giễu:
“Bây giờ, ai là kiến đây?”
Sắc mặt Lăng Tiêu tái xanh, cả người run lẩy bẩy.
Hai tay Diệp Thành chắp sau lưng, đầu khẽ cúi thấp, đôi mắt khẽ nheo lại, cảm nhận sức lực vô cùng quen thuộc nhưng lại có chút lạ lẫm này.
Đây là năng lực đã từng thuộc về Huyền Thành Tiên Đế.
Mặc dù đã trải qua trận chiến xảy ra trên Cửu Thiên, không muốn ai biết nhưng lại chấn động cả vạn giới, phải trải qua thử thách luân hồi thời không.
Thể xác của anh kiếp trước đã tan biến theo khói bụi, bây giờ chỉ còn lại chút Nguyên Thần này còn tồn tại, không thể so được với lúc còn mạnh mẽ ở kiếp trước, thậm chí còn không thể sử dụng được mấy lần nhưng vậy cũng đủ rồi.
Mặc dù Diệp Thành không biết tại sao sau khi luân hồi chuyển thế thì toàn bộ phép thần thông, pháp bảo, thậm chí cả thể xác đều bị phá huỷ, nhưng chút Nguyên Thần này lại vượt qua thời không cũng đã đến được kiếp này.
Phải biết rằng, kiếp trước Diệp Thành đã tu thành Bất Diệt Nguyên Thần được xưng là bất hủ bất diệt, vĩnh viễn bất tử, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là danh hiệu mà thôi.
Ngay cả Thiên Tôn Đạo Tổ cổ xưa cũng sẽ trở nên già yếu, cả vũ trụ cũng sẽ tan biến, vạn giới cũng kết thúc, thì sao có thể thật sự tồn tại sự bất diệt được chứ?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...