“A…”
Anh Đặng té trên mặt đất, hắn phát ra âm thanh như heo bị thọc tiết, trước mặt hắn xuất hiện một thiếu nữ duyên dáng và yêu kiều, vẻ mặt cô ấy khinh miệt:
“Đám khốn nạn các người, hôm nay để cô đây dạy cho một bài học!”
Anh Đặng nằm trên mặt đất, hét lớn: “Lên hết cho tao, đánh tàn con quỷ này!”
Bốn tên đàn em vội tiến lên, lao về phía Tào Hinh Toàn như lang như hổ.
Cô ấy lại không hề sợ hãi.
Tào Hinh Toàn lắc mình một cái, né được nắm đấm của một tên, thuận thế bắt lấy cánh tay đối phương, hất kẻ đó về sau bằng lực khiến kẻ đó ngã cắm mặt xuống đất.
“Ừ?”
Đứng sau rèm, Diệp Thành đứng khoanh tay trước ngực, mày nhíu lại, cô nhóc này sử dụng chiêu thức của cổ võ chính tông Thái Cực Quyền.
Mặc dù còn chênh lệch khá nhiều so với chú ba mà anh từng gặp nhưng cũng ra dáng ra hình, giải quyết mấy tên côn đồ vẫn không khó khăn gì.
Rất nhanh, năm tên lưu manh đều té trên đất rên rỉ, Tào Hinh Toàn quát: “Các người có phục không!”
Anh Đặng đâu còn đắc ý như khi mới bước vào quán, miệng khóc ròng: “Tôi phục, phục rồi!”
Tào Hinh Toàn lại quát: “Sau này còn dám tới quấy rầy Lưu Giai Giai không?”
“Không dám! Tôi không dám nữa!”, anh Đặng lớn tiếng khóc lóc, nước mắt nước mũi chảy đầy, để tỏ lòng thành, hắn còn chủ động dâng tiền lì xì vừa nhận lên.
Thấy đối phương chịu thua, Tào Hinh Toàn đắc ý nhấc đầu lên, vẻ mặt kiêu ngạo, đây là lần đầu tiên cô ấy hành hiệp trượng nghĩa khi gặp chuyện bất bình, không ngờ thành công như vậy.
Trong sự kiêu ngạo, cô ấy không đề phòng, cúi người nhận lấy tiền lì xì, lúc này, trong mắt anh Đặng bỗng hiện lên tia tàn nhẫn, tay trái vung mạnh, đánh về phía Tào Hinh Toàn.
Một âm thanh răng rắc vang lên, Tào Hinh Toàn chỉ cảm thấy cả người tê dại, xụi lơ trên mặt đất, không thể điều khiển.
Cô ấy gắng gượng ngẩng đầu, hung dữ nói: “Tên ti tiện, anh làm gì tôi?”
Anh Đặng vung vẩy thứ gì đó trong tay, hả hê đáp: “Đây là gậy chích điện, chưa thấy à cô bé nhỏ, không phải em đánh giỏi lắm sao?”
Hắn vừa cười vừa dùng ánh mắt đánh giá thân thể mềm mại của Tào Hinh Toàn, tên mặt là sự tham lam.
Nuốt nước bọt, anh Đặng vung tay lên: “Cô bé không phải thích cứu người à? Được thôi, anh sẽ dùng em thay thế Lưu Giai Giai!”
Mấy tên đàn em nghe vậy thì mặt mày hớn hở, nịnh nọt anh Đặng: “Anh Đặng, con quỷ nhỏ này đánh bọn em đau quá, đến lúc đó anh cho bọn em “nếm thử” cho đỡ thèm nha!”
Anh Đặng “hào phóng” khoát tay: “Không thành vấn đề, chờ tao chơi chán, tụi mày đều có phần!”
Ông Lưu nghe thế thì hoảng hốt, vội khuyên: “Anh Đặng, cô bé nay còn nhỏ quá, không hiểu chuyện, không quan hệ gì tới chúng tôi, anh khoan dung độ lượng tha cho cô bé đi!”
Anh Đặng tát ông Lưu một cái khiến ông ấy lảo đảo, hắn nhe răng nói: “Chuyện của ông mày, đến lượt mày xen vào à? Lụm tiền lì xì lại cho ông!”
Tào Hinh Toàn cắn chặt răng, gắng sức giãy giụa, nhưng cả người tê dại, hoàn toàn không còn sức, thấy đối phương sắp chạm vào gương mặt xinh đẹp của mình thì quát to: “Đừng đụng vào tôi!”
Anh Đặng thấy đối phương bỗng bày ra khí thế thì hoảng hốt, phục hồi tinh thần rồi mới thẹn quá hóa giận mắng: “Con ranh lắm miệng!”
Nói xong, hắn chẳng chút thương tiếc mà đá một phát vào bụng Tào Hinh Toàn, người bị đá thì hít sâu một hơi, nhắm mắt chuẩn bị thừa nhận một cú này.
Nhưng cảm giác đau đớn dữ dội không hề truyền tới, Tào Hinh Toàn tò mò mở mắt ra thì phát hiện người bị mình trào phúng trong bếp lại ra tay cứu mình.
“Lại một thằng chạy tới làm anh hùng!”
Anh Đặng cười lạnh, một tay giơ lên, mấy tên đàn em sau lưng rút ra dao bướm, sáp lại gần với nụ cười âm hiểm.
Tào Hinh Toàn giật thót, vội hét: “Cẩn thận!”
Nhưng sau đó, một sự việc khiến cô ấy phải há hốc mồm...
Diệp Thành chỉ vung nhẹ tay, mấy tên côn đồ kia bay ra chung quanh, trông rất phù hoa, nếu những người này đầu rơi máu chảy nữa thì cô ấy đã cho rằng đây là giả.
Cô ấy bỗng nghĩ tới một khả năng rồi hít sâu một hơi, miệng lẩm bẩm: “Đây là...
võ đạo?”
Thấy đối phương vừa vung tay là có thể giải quyết bốn tên đàn em của mình, anh Đặng lập tức luống cuống, hắn lắp bắp: “Tao, tao là người nhà họ Đặng ở Lương Châu, mày dám động tao à?”
Diệp Thành cười khẽ: “Nhà họ Đặng? Tôi cũng có chút quan hệ với nhà họ Đặng, nhưng hơi khác với anh, nhà họ Đặng là người của tôi!”
Trước mắt anh Đặng tối đen, suýt bị nước bọt của mình sặc chết, nhưng thấy Diệp Thành tới gần thì cuống cuồng mở miệng: “Đại ca Đặng Kiệt của tao hôm nay tới đây kiểm toán, đang trong quán cafe gần đây.
Nếu mày thả tao thì mọi người đều bình an, nhưng nếu mày dám làm tao bị thương, anh Kiệt sẽ không tha cho mày!”
Diệp Thành nghe vậy thì buông tay, khiến Tào Hinh Toàn tức giận mắng to: “Con chó con mèo gì cũng có thể hù anh à, anh cầm tinh con chuột à?”
Diệp Thành chẳng hề nhìn Tào Hinh Toàn cái nào, chỉ nói: “Bây giờ mày gọi điện cho Đặng Kiệt, bảo cậu ta tới đây, nếu người tới thì thôi, còn nếu không...”
Nói tới đây, anh dùng sức bóp chặt, mọi người kinh ngạc nhìn gậy chích điện bị bóp nát bấy, trong lòng lạnh lẽo.
Anh Đặng vốn còn muốn nói hai câu, lúc này nào còn dám nhiều chuyện, vội gọi điện thoại khóc lóc: “Anh Kiệt, anh Kiệt ơi, em ở trong một quán trong góc hướng đông bắc.
Một thằng ất ơ nào đó đánh em rồi còn chỉ đích danh muốn gặp anh, anh mau dẫn theo vệ sĩ tới đi ạ!”
Sau khi anh Đặng cúp điện thoại, không khí nhất thời xấu hổ, anh Đặng đi không được, ở không xong, người khác đều có tâm tư riêng.
Sau nửa ngày, Lưu Giai Giai mới cố gắng dũng cảm nói: “Thưa anh, anh vẫn nên đi thôi, tôi từng nghe nói về Đặng Kiệt khi học đại học, anh ta đúng là người nhà họ Đặng ở Lương Châu”.
Diệp Thành lắc đầu, bình thản đáp: “Tôi vừa nói rồi, nhà họ Đặng là người của tôi!”
Thấy Diệp Thành thờ ơ, Lưu Giai Giai vẫn cho rằng anh đang thể hiện nên hét: “Anh đừng không tin, trong trường đại học, có một cậu ấm tranh giành phụ nữ với Đặng Kiệt rồi xảy ra mâu thuẫn, anh ta còn dẫn vệ sĩ tới đánh gãy hai chân đối thủ mà bố mẹ người ta không dám truy cứu!”
Diệp Thành nhún vai, vừa định nói chuyện thì bên ngoài vang lên tiếng xe.
sau đó mười người mặc vest đen nhảy xuống xe, đi tới bên này, mà người dẫn đầu đúng Đặng Kiệt mà Diệp Thành từng gặp ở Lương Châu.
- ------------------
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...